Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 111

Minh Ương duỗi tay nhận lấy bát canh, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

 Không chỉ nửa bát, cô khẽ chau mày, uống hết cả một bát canh.

 Cô biết rất rõ, sự đau lòng của anh không phải vì con, cũng không phải vì bất cứ điều gì khác.

 Mà chỉ vì cô.

 Cũng chính vì thế, mới càng khiến cô không thể không thỏa hiệp.

 Nhìn cô uống xong, trái tim Thẩm Ký Niên cuối cùng cũng tạm thời yên tâm được một chút.

 Anh nhận lấy bát không, cô rút một tờ khăn giấy, lau đi vết dầu mỡ.

 Vừa mới uống xong, trong dạ dày quả nhiên lại bắt đầu cuộn lên cảm giác khó chịu. Minh Ương cố gắng đè nén, mày lại chau lại.

 Anh đưa tay cho cô, cô cứ thế tựa mặt lên trên, bơ phờ mệt mỏi làm dịu đi cơn khó chịu ấy.

 Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

 Dì giúp việc vốn định vào xem thử, nhưng đến cửa lại thấy cảnh này, bước chân liền dừng lại, vô cùng tự giác mà khép cửa lại.

 Tuy bên trong yên tĩnh, nhưng dường như có một luồng không khí thân mật đang chảy trôi giữa hai người họ, rất không thích hợp để bị làm phiền.

 Một lúc sau, Thẩm Ký Niên thấp giọng hỏi cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

 Cô gật gật đầu.

 May mà, cơn khó chịu qua đi, lần này không nôn ra nữa.

 Minh Ương tựa vào người anh “Chồng ơi.”

 Vẻ mặt Thẩm Ký Niên dịu dàng hẳn đi, sờ sờ bụng cô. Người cô gầy, bụng lại càng to rõ rệt, cũng càng khiến người ta cảm thấy vất vả.

 Anh cúi người hôn cô, hôn thật nhẹ nhàng.

 Tay cô chống phía sau, hơi ngửa đầu đáp lại.

 …

 Sau khi mang thai, Minh Ương trở nên ham ngủ, cộng thêm việc cả hai đều ở nhà không có việc gì làm, nên họ cũng nghỉ ngơi từ sớm. Chưa đến mười giờ tối, đèn trong nhà đã tắt hết.

 Hôm nay cô bị giày vò không nhẹ, vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ thiếp đi, được anh ôm vào lòng.

 Thẩm Ký Niên không buồn ngủ, lên giường sớm hoàn toàn là để ở bên cô.

 Đầu giường bật một chiếc đèn nhỏ, chút ánh sáng yếu ớt soi rõ gương mặt của anh.

 Giờ này hôm qua cô còn khó chịu đến mức không ngủ được, hôm nay lại không ăn được gì, nôn mấy lần.

 Rõ ràng mang thai vất vả như vậy, anh không biết lúc trước một mình cô đã trải qua như thế nào.

 Không biết lúc đó cô đã bắt đầu có phản ứng ốm nghén như vầy chưa?

 Cũng không biết, một mình cô đã phải chịu đựng vất vả đến mức nào.

 Dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng không được thoải mái lắm, cô khẽ chau mày.

 Thẩm Ký Niên cúi mắt, đột nhiên giơ tay lên, đặt lên bụng cô.

 Không kiềm chế được mà hơi dùng sức, đáy mắt toàn là một màu tối tăm.

 Dù đó là con của anh và cô.

 Sinh mệnh là một thứ rất kỳ diệu, dù cho chúng vẫn còn rất nhỏ. Chúng không biết là cảm nhận được nguy hiểm hay là gì, mà bất an động đậy.

 Thẩm Ký Niên nhắm mắt lại, cuối cùng mím chặt môi, thu tay về.

 Như thể đã đè nén vô số cảm xúc.

 Chúng vừa động đậy là không ngừng lại, vô cùng hoạt bát, cứ nhô lên từng cục trên bụng cô.

 Thẩm Ký Niên nhếch môi, sờ sờ chúng, hạ giọng nói: “Đừng động nữa, lát nữa làm mẹ thức giấc bây giờ.”

 Như là uy h**p, như là cảnh cáo.

 Ấy vậy mà chúng dường như nghe hiểu được, kỳ diệu mà nhô lên chạm vào tay anh, sau đó từ từ trở lại yên tĩnh.

 Đây là lần đầu tiên chúng và bố có một cuộc giao lưu và tương tác ngắn ngủi.

 Kỳ diệu đến khó tin.

 Thẩm Ký Niên vỗ nhẹ cô, không biết là đang dỗ dành chúng hay là dỗ dành cô.

 Chẳng phải chỉ còn vài tháng nữa sao?

 Anh nghĩ.

 Ráng nhịn thêm chút nữa.

 Đợi khi chúng ra đời rồi sẽ xử lý từng đứa một.

 Ngày hôm sau, Ôn Hành Chi sau khi tan làm cũng ghé qua một chuyến.

 Anh ta nhận lấy công việc của dì giúp việc, tự mình xuống bếp.

 Khoảng thời gian này anh ta qua đây không ít lần, giống như Thẩm Ký Niên, thay đổi đủ mọi cách để thử làm, cố gắng làm ra thứ gì đó để cô có thể ăn được.

 Chuyện khác không nói, ít nhất thì những ngày này tài nấu nướng của anh ta tiến bộ vượt bậc.

 Ôn Thừa Chương thường đi câu cá, nhưng cá ông câu lại chẳng có tác dụng, bây giờ cô sợ nhất là mùi tanh của cá.

 Từng món ăn được bưng lên bàn, Minh Ương thấy anh trai vất vả như vậy, tuy không ăn nhiều nhưng cũng ăn được nửa bát nhỏ.

 May mà, sau khi giai đoạn này qua đi, triệu chứng ốm nghén của cô cuối cùng cũng dần dần biến mất, khẩu vị cũng từ từ tăng lên.

 Lượng đồ ăn ít nhất cũng đủ dinh dưỡng cho ba người.

 Trái tim của cả hai nhà cuối cùng cũng được thả lỏng.

 Ốm nghén vừa kết thúc, tinh thần của Minh Ương đã trở lại. Không chỉ ra ngoài như trước, thỉnh thoảng tìm bạn bè, lúc rảnh rỗi còn đến công ty một chuyến.

 Cô không đến chỗ Thẩm Ký Niên mà đến công ty của nhà mình.

 Ôn Hành Chi dẫn cô theo bên cạnh, đưa cô đi xem một dây chuyền sản xuất mới.

 Nhân viên của nhà họ Ôn chỉ thấy, đại tiểu thư nhà mình vác cái bụng bầu, được Ôn tổng bảo vệ, chăm sóc vô cùng chu đáo.

 Ôn Hành Chi vừa bảo trợ lý đi gọi trà chiều, tiện thể mời tất cả mọi người một phần. Bình thường anh ta không ăn những thứ này, nhưng hôm nay cô ở đây, nên đặc biệt gọi cho cô.

 Hiếm khi cô ăn được, ăn chút đồ ngọt cũng không sao.

 Anh hỏi: “Buổi tối có sắp xếp gì không?”

 Minh Ương lắc đầu “Không có ạ.”

 Ôn Hành Chi gật đầu: “Vậy thì tốt, lát nữa về nhà với anh, tối nay anh xuống bếp.”

 Cô đã lâu không về nhà họ Ôn ở, Minh Ương vui vẻ đồng ý.

 Cô tranh thủ gửi một tin nhắn cho Thẩm Ký Niên: [Chồng ơi, tối nay em về nhà họ Ôn với anh trai.]

 Tin nhắn của cô, anh trả lời rất nhanh, bây giờ dù đang trong cuộc họp quan trọng đến đâu cũng không bỏ lỡ.

 Nghe vậy, anh trả lời: [Ồ, Thẩm phu nhân định bỏ chồng bỏ con à?]

 Ở phía anh, các quản lý cấp cao đang tranh luận phát biểu, nào có biết sếp lớn đang tỏ vẻ chăm chú lắng nghe thực ra lại đang tán tỉnh vợ?

 Tội danh này.

 Minh Ương ngụy biện: [Làm gì có “bỏ con”? Em đều mang theo cả mà.]

 Đều ở trong bụng cô cả đây.

 Thẩm Ký Niên nhướng mày.

 [Vậy thì, bỏ chồng là không còn gì để chối cãi rồi?]

 Cái này cô không cãi được.

 Sự thật đúng là như vậy.

 Lúc Ôn Hành Chi quay lại thì thấy cô đang ôm điện thoại trò chuyện mà mày mắt cong cong. Nghĩ cũng biết đang nói chuyện với ai.

 Ở công ty cả một buổi chiều, cho đến chập tối, Ôn Hành Chi lái xe đưa cô tan làm về nhà.

 Có cô ở đây, anh ta cũng chẳng thèm tăng ca nữa.

 Lúc về nhà, đi ngang qua một trung tâm thương mại, Minh Ương bảo anh trai dừng xe, cô muốn vào trong dạo một vòng.

 Cô đã lâu không đi mua sắm, có chút không nhịn được.

 Ôn Hành Chi xoay vô lăng, cũng không vội về, đưa em gái đi dạo.

 Cô đeo khẩu trang, mái tóc dài xoăn như lụa đen, xõa trên vai, cả người trông rất kín đáo. Nếu không đặc biệt nhìn thì không nhận ra cô chính là Minh Ương.

 Hai anh em từ một cửa hàng tráng miệng đi ra, lại vào một cửa hàng tiếp theo.

 Lúc này, phía sau có người đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi vào bóng lưng của họ.

 Một nam một nữ nói nói cười cười, cử chỉ thân mật.

 Cô ấy không nhận ra người phụ nữ, nhưng lại nhận ra người đàn ông.

 Nhìn cái bụng nhô cao của người phụ nữ, mới giật mình nhận ra, thời gian trôi qua thật nhanh.

 Vô tình dừng lại trong giây lát.

 Cho đến khi bạn bè gọi, cô ấy mới vội vàng hoàn hồn, rời khỏi chỗ đó.

 …

 Ở trung tâm thương mại dạo một hồi lâu, Minh Ương mua không ít đồ, còn chọn rất nhiều thứ cho mọi người trong nhà.

 Ôn Hành Chi thanh toán tất cả, bảo họ giao đến nhà.

 Thời gian đã hơi muộn, nhưng Ôn Thừa Chương nhắn tin bảo hai anh em cứ từ từ dạo, mọi người ở nhà đợi họ cùng ăn cơm, không cần vội.

 Một sự dung túng và cưng chiều không có giới hạn.

 Về đến nhà, Ôn Hành Chi đứng trước cửa sổ rửa tay, chuẩn bị tự mình nấu một món. Lúc xe của Thẩm Ký Niên dừng trong sân, anh ta cũng là người đầu tiên phát hiện, khẽ “chậc” một tiếng.

 Theo đến cũng nhanh thật, một ngày cũng không cho người ta yên.

 Nhưng cũng là chuyện trong dự liệu.

 Trước khi cưới Thẩm Ký Niên đã không thích để cô đi, bây giờ có danh phận, trong bụng cô lại có bảo bối, cặp đôi này càng không thể tách rời.

 Lúc Thẩm Ký Niên bước vào, Minh Ương đang nói chuyện với mẹ, trên tay cầm một đĩa trái cây đang ăn.

 Anh chào Lê Nguyệt một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt trước tiên lướt qua bụng cô.

 “Hôm nay chúng có làm phiền em không?”

 Anh không ở bên cạnh cô, nên lúc nào cũng không yên tâm.

 Minh Ương đút cho anh một quả cherry, nói đỡ cho chúng: “Không có, hôm nay ngoan lắm ạ.”

 Nhưng đây cũng là lời thật lòng. Hôm nay mặc cho cô chạy chỗ này chỗ kia, chúng không hề quấy chút nào.

 Thẩm Ký Niên lúc này mới yên tâm.

 Ngày nào cũng hỏi, nhưng ngày nào cũng không thấy phiền.

 Trong bữa ăn, mọi người trong nhà cùng nhau nói về giới tính của hai đứa bé song sinh.

 Thẩm Ký Niên vừa bóc tôm cho cô vừa nói: “Có thể là hai cậu con trai.”

 Lúc đầu anh cũng nghĩ liệu có ít nhất một cô con gái không, dù sao cô cũng rất muốn có một cô con gái.

 Nhưng sau đó thấy cô bị giày vò vất vả như vậy, anh cũng dần từ bỏ hy vọng. Nếu không phải toàn là con trai thì cũng không thể nào lại giày vò người ta như vậy.

 Ôn Thừa Chương vốn định phản bác một chút, đã hai đứa rồi, sao lại không có một đứa con gái nào chứ?

 Nhưng lại cảm thấy Thẩm Ký Niên nói rất có lý, lập tức rơi vào im lặng.

 Không khí ngột ngạt như thể đã xảy ra chuyện gì to tát lắm.

 Lê Nguyệt đang chăm con gái ăn cơm. Cô mang bụng bầu, bà không nỡ để cô quá vất vả, dù chỉ là động tác gắp thức ăn nhỏ nhặt.

 Thấy vậy, bà không nhịn được cười nói: “Toàn là con trai thì sao chứ? Các cháu của chúng ta chắc chắn đều rất đáng yêu. Coi chừng lại là hai cô con gái, dọa cho mọi người giật mình đấy.”

 Ôn Thừa Chương không cho là đúng: “Nếu đều là con gái, vừa sinh ra, bố sẽ tặng mỗi đứa một căn biệt thự.”

 Các món quà khác tính riêng.

 Ông vung tay một cách hào phóng, ngay cả Minh Ương cũng hơi kinh ngạc, động tác dừng lại.

 Biệt thự ở Bắc Thành, nghĩ cũng biết đắt đỏ đến mức nào.

 Hơn nữa, với sự hiểu biết của cô về bố, cô biết ông đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

 Ông chưa bao giờ hứa suông với cô, mà chỉ làm nhiều hơn những gì đã nói.

 “Bố, bố làm gì vậy?”

 Cô nũng nịu nói.

 Ôn Thừa Chương không phải nói bừa, ông rất nghiêm túc, “Đều mua ở gần đây, đợi chúng lớn lên, sẽ ở gần các con, gần chúng ta, gần hơn một chút.”

 Đều là con gái, đợi chúng lớn lên, Hi Hi của ông chắc chắn cũng sẽ không nỡ giống như ông hồi đó. Lúc đó vợ chồng ông đã già, ở gần hay không không quan trọng, chủ yếu là phải ở gần Hi Hi một chút, cô cũng sẽ yên tâm hơn.

 Ông tham khảo những sự chuẩn bị năm đó dành cho con gái, bây giờ cũng chuẩn bị như vậy cho các cháu ngoại của mình.

 Lo trước khỏi họa.

 Vì yêu con gái, nên yêu luôn cả đường đi lối về, bây giờ cũng sẽ yêu thương con gái của cô như vậy.

 Chúng vừa sinh ra, đương nhiên phải lớn lên khỏe mạnh vui vẻ dưới sự bao bọc của họ.

 Lời ông vừa nói ra, mọi người trên bàn đều nghe hiểu, chỉ cảm thấy ông nói rất có lý.

 Ôn Hành Chi uống một ngụm nước trái cây, gật đầu theo.

 Không ngờ, Minh Ương lại đột nhiên đỏ hoe mắt. Gần như ngay lập tức, nước mắt đã rơi xuống.

 Thẩm Ký Niên gọi cô: “Ương Ương?”

 Ôn Thừa Chương cũng nhận ra, giọng nói rối loạn “Sao lại khóc rồi?”

 Nhưng nước mắt của cô không thể nào ngừng lại được. Từng giọt từng giọt, khóc càng lúc càng dữ dội.

 Tiếng ghế ma sát với sàn nhà vang lên một tiếng “két” chói tai, Ôn Thừa Chương vội vàng đứng dậy đi tới.

 “Được rồi được rồi, bố chỉ nói bừa thôi mà, sao lại chọc con khóc rồi?”

 Một tờ khăn giấy nhanh chóng ướt đẫm.

 Ôn Thừa Chương ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ, “Không nói nữa không nói nữa, đừng khóc, ngoan nào con yêu. Là bố nói sai, con đừng để trong lòng…”

 Minh Ương đưa tay ôm lấy bố, càng khóc to hơn, nước mắt làm ướt một mảng lớn trên áo sơ mi của ông.

 Người ta nói tâm trạng của phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, trước đây cô không để ý, cho đến bây giờ mới thực sự cảm nhận được.

 Vốn dĩ cô con gái nhỏ đã dễ khiến ông đau lòng, bây giờ mang thai lại khóc như thế này, trái tim Ôn Thừa Chương gần như tan nát vì cô.

 “Có phải không muốn có hai cô con gái không?” Ông bắt đầu cuống lên nói bừa “Vậy thì chắc chắn không phải đâu, bố vừa nãy nói bừa thôi, không phải như vậy đâu.”

 Lê Nguyệt bên cạnh: “…”

 Hôm qua ông đâu có nói như vậy.

 Hôm qua lúc nói chuyện với bà về việc nếu có hai cháu gái… đó mới chỉ là giả thiết thôi, mà khóe miệng ông đã sắp nhếch đến tận mang tai rồi.

 Thẩm Ký Niên lơ đãng liếc nhìn bố vợ.

 Ai mà ngờ được? Ôn đổng bình thường ở bên ngoài hô mưa gọi gió, nói một không hai, lúc riêng tư lại là một hình tượng cưng chiều con gái như vậy?

 Lời Ôn đổng nói ở bên ngoài chưa bao giờ bị rút lại, bây giờ thì hay rồi, luôn miệng nói “nói sai rồi”.

 Trước đây chỉ nghe nói, không thể nào sánh được với cú sốc khi tận mắt chứng kiến.

 Thẩm Ký Niên đang nghĩ, nếu là hai cô con gái, sau này anh có trở thành như vậy không?

 Một đứa đã làm được thành ra thế này, nếu là hai đứa, anh phải làm sao?

 Con rể còn chưa chọc con gái khóc thành ra thế này bao giờ, Ôn Thừa Chương lúc này không biết đã hối hận đến mức nào.

 “Bố.” Minh Ương trước mắt là một màn sương mờ, nén lại nước mắt, “Bố đừng đối xử tốt với con như vậy.”

 Cô không thể đáp lại, điều đó sẽ khiến cô sinh ra rất nhiều cảm giác áy náy.

 Áo sơ mi của Ôn đổng bình thường chưa bao giờ ướt như thế này, hôm nay lại chứa cả một vũng nước mắt của cô con gái nhỏ.

 Ông bật cười, sao cũng không ngờ lại là vì lý do này.

 Ông nhận lấy khăn giấy từ tay con rể, lau nước mắt trên mặt cô “Bố là bố của con, không tốt với con thì tốt với ai?”

 Từ khi cô mang thai, ngay cả khăn giấy trong nhà cũng đã đổi, đổi thành loại chuyên dùng cho bà bầu và trẻ sơ sinh, mềm mại hơn. Cũng may là đã đổi, bây giờ lau nhiều nước mắt như vậy cho cô cũng không làm đỏ da của cô.

 “Bố đi bàn bạc với mấy người hàng xóm bên cạnh nhà con, xem có thể mua lại nhà từ tay họ không.”

 Khu biệt thự này đã bán hết từ lâu, nhưng những người sống ở đây cơ bản đều là những nhân vật có máu mặt, có một số người Ôn Thừa Chương cũng quen, nên ông cảm thấy chắc sẽ không khó “Đến lúc đó sẽ mua nhà cho các cháu gái ở ngay cạnh con, được không?”

 Minh Ương mím chặt môi, cô lại vùi mặt vào lòng ông, nước mắt vừa mới nén lại đã sắp vỡ òa.

 Đến cuối cùng, Lê Nguyệt không cho ông nói một lời nào nữa.

 Có biết nói chuyện không hả? Ai lại đi chọc người ta khóc thành ra thế này?

 Ôn Thừa Chương thật sự rất oan.

 Ôn Hành Chi và Thẩm Ký Niên đứng bên cạnh xem kịch vui, nhìn ông chỉ đành phải quay về phòng thay một chiếc áo sơ mi khác.

 Ôn Hành Chi chậc một tiếng.

 Anh ta dùng ánh mắt nhắc nhở Thẩm Ký Niên, bây giờ cảm xúc của cô khá bất ổn, bình thường anh phải chú ý nhiều hơn.

 Thẩm Ký Niên nào cần anh ta nói? Thấy tuổi thai của cô càng lúc càng lớn, anh bây giờ cũng cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.

 Đến cuối thai kỳ, Minh Ương mang thai càng vất vả hơn.

 Mang một em bé đã đủ vất vả, hai đứa cùng lúc, vất vả cũng nhân lên hai lần.

 Trước đây Phó Tri Hồi còn thường xuyên đến nhà chơi với cô, nhưng đến lúc này, Thẩm Ký Niên đã ra lệnh cấm cậu bé không được qua nữa.

 Trẻ con còn nhỏ, dù Tri Hồi rất ngoan, anh cũng không dám lơ là.

 Bụng cô to đến mức anh bây giờ phải cẩn thận đến mười hai vạn phần.

 Trước đây sau ba tháng, họ thỉnh thoảng vẫn có chút sinh hoạt vợ chồng, nhưng đến lúc này, cũng không dám nữa, anh chỉ thỉnh thoảng làm vài động tác nhẹ nhàng để thỏa mãn cô một chút.

 Thẩm Ký Niên đã nghiên cứu nghiêm túc các vấn đề liên quan đến hormone thai kỳ, và một số tài liệu liên quan đến thai kỳ, sau sinh. Những chuyện liên quan đến cô, anh đều không giao cho người khác, tự mình chăm sóc.

 Minh Ương một đêm thường tỉnh dậy mấy lần, có lúc chỉ mơ màng muốn tìm anh. Còn chưa kịp tỉnh táo, đã nhận được hồi đáp.

 Anh ngủ còn nông hơn cả cô, cúi đầu hôn cô: “Bị chuột rút à?”

 Hỏi đơn giản vài câu, thấy cô có vẻ không có gì khó chịu, anh mới ôm cô lại vào lòng để cô ngủ tiếp.

 Cô vất vả đến mức nào, không ai rõ hơn anh.

 Sau lần mang thai này, đừng nói là cô dỗ dành anh, cho dù cô có nói rách trời, anh cũng sẽ không đồng ý có thêm một đứa nữa.

 Nhưng dạo này cô không có vấn đề gì khác, chỉ là cảm xúc quả thực rất bất ổn.

 Một tối trước khi ngủ, lúc anh từ phòng tắm ra, cô đang ngồi bên mép giường đợi anh.

 Vừa nãy hai em bé cử động, cô liền nói chuyện với chúng một lúc.

 Bất kể chúng có nghe hiểu hay không, dù sao cũng đã nói rồi.

 Thẩm Ký Niên ngồi xổm xuống, sờ sờ cái bụng nhô cao của cô, khóe môi khẽ nhếch “Chúng quậy xong chưa?”

 Sau ngày hôm đó từ nhà họ Ôn trở về, Thẩm Ký Niên đã nghiêm túc tự kiểm điểm, những thứ anh làm dường như không đủ tiêu chuẩn bằng bố vợ.

 Những mưu tính của Ôn Thừa Chương trước khi Ôn Hi ra đời, anh chưa từng có.

 Nhưng sau đó nghĩ lại, Ôn Hi đã là đứa con thứ hai của Ôn Thừa Chương, lúc đó Ôn Thừa Chương đã có kinh nghiệm làm bố.

 Hơn nữa—

 Sau này anh càng nghĩ càng cảm thấy, hai đứa này đều sẽ là con trai.

 Dù sao cũng quậy như vậy.

 Khóe môi Minh Ương vẫn còn mang theo nụ cười dịu dàng: “Chắc là quậy xong rồi, vừa nãy hình như vừa đánh nhau một trận.”

 Chưa đợi anh đi tắt đèn, Minh Ương đột nhiên đưa tay kéo anh lại.

 Thẩm Ký Niên quay đầu lại, thì thấy trên mặt cô ý cười rạng rỡ.

 Trong lòng anh lập tức có một dự cảm không tốt.

 “Chồng ơi, lúc đầu anh không phải nói chỉ muốn một đứa thôi sao?”

 Cô nghiêng đầu, chỉ vào bụng “Hai đứa này, anh muốn đứa nào?”

 Không chỉ cô, hai em bé dường như cũng vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của bố.

 Tim Thẩm Ký Niên giật thót một cái.

 “Vợ ơi, đừng quậy nữa.”

 Cô cố chấp kéo anh lại, không buông tay, nhất định phải chọn.

 Chọn thì không thể nào chọn được.

 Một lúc lâu sau.

 Anh cúi đầu cười.

 “Minh Ương, em đừng bắt nạt anh.”

Bình Luận (0)
Comment