Khi cô mới vừa mang thai, chỉ thảo luận một chút về giới tính thôi mà đã lo lắng sợ sệt bị mấy nhóc trong bụng nghe thấy.
Lúc đó chúng vẫn còn là phôi thai, đương nhiên không nghe thấy được.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Dù cho chúng vẫn chưa chào đời, Thẩm Ký Niên cũng không dám ở trước mặt chúng mà thật sự đưa ra lựa chọn nào.
Anh cúi đầu xin tha, nhưng cô lại cười không chút lo nghĩ, đến cả lúm đồng tiền trên má cũng hiện ra.
Thẩm Ký Niên bất đắc dĩ cụp mắt xuống, vươn tay véo má cô: “Chọn thế nào? Hửm?”
Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô, con ngươi sâu như nước.
Nụ cười của Minh Ương dần tắt, có lẽ là vì một vệt u tối không thể tan đi nơi đáy mắt người nào đó.
Đầu ngón tay của Thẩm Ký Niên khẽ lướt trên má cô.
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, mà cũng không cần phải nói nhiều lời. Ở bên nhau lâu như vậy, cô làm sao mà không hiểu.
… Nói nhiều quá, còn sợ “không phù hợp với trẻ em”.
Lúc ban đầu chuẩn bị có con, hai người mới vừa kết hôn, đang trong giai đoạn ngọt ngào như mật còn chưa đủ, con cái nói đến là đến, khiến anh phải “ăn chay” lâu đến thế này. Mặc dù cũng từng “khai mặn” một chút, nhưng cũng chỉ là có còn hơn không mà thôi.
d*c v*ng của ông Thẩm đều đang bị đè nén, chỉ ẩn hiện nhàn nhạt nơi đáy mắt, tối tăm đến kinh người.
Hai em bé trong bụng dường như đã vểnh tai lên chờ đợi khi mẹ hỏi câu hỏi đó, nhưng lại không đợi được câu trả lời, bố đã không tiến hành lựa chọn một trong hai. Sau đó, bên ngoài lại trở về một mảnh tĩnh lặng, không còn âm thanh gì nữa. Hai đứa nhỏ mất hứng thu tai lại, nhưng lại bắt đầu động tay động chân, đá lên bụng mẹ thành hình.
Thẩm Ký Niên vốn định hôn cô, nhưng sự chú ý của Minh Ương đột nhiên bị chúng thu hút đi, anh cũng chỉ đành nhíu mày, cùng cô cúi đầu nhìn xuống.
Chúng giống như người anh họ nhỏ, tinh lực rất dồi dào. Vừa mới quậy một trận xong, bây giờ lại quay trở lại, tối nay rõ ràng là vẫn chưa kết thúc.
Một Phó Tri Hồi đã khiến Phó Văn Châu chịu không nổi như vậy rồi, anh thật sự lo lắng mình sẽ sở hữu hai “Phó Tri Hồi”.
Thấy chúng quậy một lúc vẫn chưa yên, Thẩm Ký Niên nhếch môi, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Dường như báo trước rằng khi chúng còn nhỏ, bố của chúng dù cho bình thường ở bên ngoài có lợi hại đến đâu, khi trở về trước mặt chúng, đều sẽ hạ mình ngồi xuống, dùng tầm cao ngang bằng để giao tiếp đối thoại với chúng.
Thẩm Ký Niên xoa xoa bụng cô, chúng cảm nhận được, lại càng tranh nhau quậy phá hơn.
Anh thản nhiên nói: “Nhẹ thôi, đừng làm vợ bố đau.”
Thật sự là hai tiểu quỷ rất hay quậy phá.
Minh Ương cúi đầu, nhìn anh dạy dỗ con.
Dù cho chúng vẫn chưa ra đời, cũng có thể cảm nhận được rằng, ở chỗ của bố, mẹ còn quan trọng hơn chúng.
Thẩm Ký Niên khẽ mở môi, bất kể chúng có nghe thấy hay không, có hiểu hay không:
“Khoảng thời gian này bớt hành hạ mẹ một chút, ngoan ngoãn chào đời, đến lúc đó muốn gì bố cũng cho. Nếu không, ra ngoài rồi sẽ bị dạy dỗ từng đứa một.”
Ôn tình thì không có, mà uy h**p thì tràn đầy.
Minh Ương nghe mà bật cười.
Mấy nhóc con dường như rất có ý kiến, bất mãn cựa quậy. Được anh v**t v*, từng chút một an ủi.
Không lâu sau, chúng dần dần yên tĩnh lại.
Thẩm Ký Niên khẽ cong khóe môi.
Minh Ương được anh chăm sóc đưa lên giường nghỉ ngơi, hỏi rằng: “Chúng có hiểu không anh?”
“Không biết.” Anh đối xử với vợ thì động tác cẩn thận, tương lai đối xử với con e là sẽ không dịu dàng như vậy. Anh chẳng hề để tâm nói: “Dù sao thì cứ nói lời tàn nhẫn trước đã.”
Minh Ương tức khắc bật cười.
Hai nhóc con đã yên tĩnh lại, chắc là ngủ rồi. Bây giờ cô dường như đã đạt được thỏa thuận với chúng, ban ngày muốn làm gì cũng được, buổi tối tập trung quậy phá xong trước khi ngủ, tiếp theo phải ngoan ngoãn để cô ngủ.
Đến giai đoạn cuối thai kỳ thật sự rất vất vả, nếu một đêm lại phải thức dậy liên tục, thường xuyên bị đánh thức, tinh lực của cô sẽ thiếu hụt nghiêm trọng. Mấy nhóc con dường như rất thương mẹ, làm như vậy có thể giảm bớt một chút vất vả cho cô.
Trước khi ngủ, cô nằm vào lòng Thẩm Ký Niên.
Cô vẫn chưa ngủ, cùng anh xử lý một chút công việc, nhìn anh trả lời từng email một. Đợi mãi đến khi anh làm xong, cô vẫn chưa buồn ngủ chút nào.
Thẩm Ký Niên hỏi cô: “Muốn dậy ăn chút gì không?”
Sau khi cô mang thai, để tiện chăm sóc hơn, dì giúp việc trước đây thường chăm sóc hai người đã chuyển sang ở hẳn tại nhà. Đặc biệt là vào buổi tối, cô dễ đói, có dì ở đây sẽ tiện làm đồ ăn cho cô.
Minh Ương lắc đầu. Thấy anh đã làm xong việc, liền rúc vào lòng anh.
Thẩm Ký Niên ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên cô “Sao thế?”
Cô không lên tiếng.
Gần đến ngày sinh, cảm xúc của cô càng thay đổi thất thường hơn, còn anh thì dường như có sự kiên nhẫn đủ đầy và vô hạn, tất cả đều có thể nâng đỡ và tiếp nhận.
Cô không nói, anh cũng chỉ hôn cô thật nhẹ nhàng và dịu dàng. Trong nụ hôn của anh, những nếp nhăn trong lòng cô bất giác tự mình giãn ra.
Minh Ương vươn tay ôm lấy anh. Vì bụng đã lớn, ngay cả việc ôm cũng trở nên bất tiện, không thể mặt đối mặt, không chút kẽ hở, không chút giữ lại.
Từ khi cô bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, hai người cũng đã rất lâu không được thân mật thỏa thích. Vừa rồi còn cảm thấy anh ở rất gần cô, bây giờ lại cảm thấy hai người cách nhau thật xa.
Minh Ương hơi cúi đầu “Chồng ơi.”
“Ừm?” Vừa kết thúc một nụ hôn, giọng anh có chút lười biếng. Cô chủ động lùi ra anh cũng mặc cô, ít nhiều đều mang theo chút cưng chiều không tự chủ.
“Em hơi sợ.” Cô xoa xoa bụng, có chút bất an ngập ngừng nói: “Anh nói xem, lúc sinh… có xảy ra sự cố bất ngờ nào không?”
Thẩm Ký Niên nhất thời vẫn chưa phản ứng lại được cô đang nói đến sự cố gì, cho đến khi nửa câu sau của cô vang lên, đồng tử của anh đột ngột co rút lại.
“Có bị khó sinh không?… Hoặc là những chuyện khác…” Cô tưởng tượng ra đủ mọi tình huống.
Cô trong sự nghiệp, trong rất nhiều chuyện của cuộc sống, sớm đã có thể tự mình làm chủ, nhưng chuyện này lại khác, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, giống như lúc ban đầu cô bị ốm nghén, bây giờ giai đoạn cuối thai kỳ cũng gian nan như vậy.
Những chuyện không thể tự mình kiểm soát, nỗi sợ hãi về tương lai thường sẽ bị khuếch đại lên.
Trước sinh mệnh, tất cả mọi người đều nhỏ bé như nhau.
Cô tự mình nói, lại không nhìn thấy, sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống.
Nếu lúc này bị bất kỳ cấp dưới nào của anh nhìn thấy, e rằng đều sẽ sợ đến không dám thở.
Cô đang ở bên cạnh suy nghĩ lung tung giả định, giọng nói đột nhiên bị anh cắt ngang: “Sẽ không.”
Rõ ràng là chuyện không ai có thể dám chắc, ngay cả bác sĩ sẽ đỡ đẻ cho cô lúc đó cũng không dám đảm bảo, nhưng người đàn ông này lại nói một cách chắc nịch.
Lúc này cô không nhìn thấy vẻ mặt u ám như mưa bão của anh, chỉ nghe thấy anh quả quyết nói: “Mọi việc chỉ có thể thuận buồm xuôi gió, mẹ tròn con vuông.”
Anh đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất để đỡ đẻ cho cô, cũng sẽ có đội ngũ y tế cùng chuyên môn ở bên ngoài chờ lệnh bất cứ lúc nào. Anh không cho phép bất kỳ sự cố nào xảy ra, cô chỉ có một, cho nên không thể có “nếu như”.
Anh sẽ cầu xin thần phật trên trời phù hộ, quyên góp bao nhiêu tiền nhang khói, cần bao nhiêu lòng thành kính cũng được.
Cô gái của anh, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Minh Ương, đừng đi giả định những chuyện đó.” Thẩm Ký Niên cụp mắt xuống, hôn lên mái tóc cô “Anh và bố mẹ, cả anh trai đều sẽ ở đây.”
Đây là những người khiến cô yên tâm nhất trong cuộc đời.
Đặc biệt là bố cô, trong lòng cô không khác gì Định Hải Thần Châm. Thẩm Ký Niên rất rõ sự thật này.
Im lặng một chút, giọng Thẩm Ký Niên hơi trầm xuống: “Em nhỏ hơn anh năm tuổi, Ương Ương, em sẽ được ngắm nhìn phong cảnh trên chặng đường đời này lâu hơn anh một đoạn.”
Trong giới thổi phồng anh rất lợi hại, nhưng anh cũng không phải là người toàn năng, anh cũng có những việc bất lực. Mà những chuyện giấu kín trong lòng, vào lúc này lại vô tình để lộ ra một góc của tảng băng chìm.
Sau khi các con chào đời, anh sẽ rất chú trọng đến việc giáo dục chúng.
Theo quy luật sinh mệnh mà nói, anh sẽ rời đi trước cô. Anh hy vọng sau này các con của họ cũng có thể yêu thương cô như anh. Đừng bắt nạt mẹ, đừng để mẹ rơi lệ.
Anh cũng sẽ sắp xếp trước mọi thứ cho cô, cho dù anh không còn nữa, cũng sẽ để lại trong tay cô đủ quyền lực để dựa dẫm.
Giống như lời hứa với bố vợ khi cầu hôn, hứa cho cô một đời sau không lo không nghĩ.
Minh Ương hơi ngẩn ra, vô thức ngước mắt nhìn anh.
Vừa rồi còn đang chìm trong đủ loại cảm xúc về việc sinh nở, ngay lập tức đã bị vấn đề khác thay thế.
Trước mắt thoáng chốc đã phủ một lớp sương mờ, không còn bận tâm đến nỗi buồn rầu nữa, cô lao vào lòng anh, ngẩng cổ lên hôn anh, giọng nói nhuốm tiếng khóc:
“Thẩm tiên sinh phải sống lâu trăm tuổi.”
Cô không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng rời xa anh. Giống như trái tim đột nhiên bị khoét đi một nửa, nửa còn lại dù có lấp đầy thế nào cũng không lấp lại được.
Cô đứng ở một ngã tư đường, bốn phương đều là đường, nhưng cô lại không tìm thấy phương hướng về nhà.
Thẩm Ký Niên ôm chặt cô. Cô gái ngốc, những chuyện đó còn cách hiện tại rất xa rất xa.
Anh từ từ dụ dỗ: “Ương Ương không muốn anh rời đi, nhưng tấm lòng của anh đối với em cũng là như vậy. Cho nên em hứa với anh, đừng đi giả định những chuyện đó, cũng đừng để nó thành sự thật.”
Cô không thể tưởng tượng được việc anh rời đi, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của nhau, anh nào đâu phải không như vậy?
Minh Ương mắt đẫm lệ, bị anh thuyết phục một cách khó hiểu. Cô rầu rĩ gật đầu: “Em hứa với anh, anh cũng phải hứa với em.”
—— Thẩm tiên sinh, phải sống lâu trăm tuổi.
Thẩm Ký Niên nhếch môi “Nhất ngôn vi định.”
Anh vỗ vỗ lưng cô, từng chút một an ủi nỗi buồn của cô.
Mang thai kỵ nhất là cảm xúc dao động, đặc biệt là khi gần đến ngày sinh. Nhưng anh bắt buộc phải ngăn chặn những giả định đó của cô, tối nay mới nói nhiều như vậy.
Cảm xúc dần dần ổn định lại, cô dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hơi sáng lên.
“…”
Động tác vỗ lưng của anh dừng lại một chút, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy cô nói: “Chồng ơi, em muốn nghe lại một lần nữa những lời anh nói với em trên núi tuyết.”
Thẩm Ký Niên cúi mắt liếc cô “Chỉ nói một lần.”
Anh vốn dĩ không giống người sẽ nói những lời như vậy, có thể nói ra một lần đã là rất miễn cưỡng rồi.
Nhưng cô lại lay tay anh, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, tối nay thật sự rất muốn nghe.
Anh đối mắt với cô, hơi híp mắt lại, giống như đang ganh đua với cô gái này.
“Chỉ một lần thôi.”
Cô thấy thuyết phục không hiệu quả, liền mới cứu binh ra, chỉ vào bụng, “Không phải em muốn nghe, là chúng nó muốn nghe.”
… Được rồi, cô thầm thừa nhận trong lòng, là cô đột nhiên muốn nghe lời ngon tiếng ngọt của anh.
Cảm xúc và sở thích của phụ nữ mang thai đều rất kỳ lạ, người ta thì nửa đêm đột nhiên muốn ăn cái này cái kia, cô thì lại khác, là nửa đêm đột nhiên muốn nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt.
Rõ ràng đã vất vả cả một ngày, nhưng đến bây giờ vẫn không buồn ngủ chút nào, còn tràn đầy tinh thần mà hành hạ anh.
Thẩm Ký Niên hơi căng mặt.
Cô tội nghiệp nhìn anh, tiếp tục lay tay anh.
Thẩm Ký Niên kiên trì được một lát.
Cũng chỉ một lát thôi.
—— Cuối cùng vẫn là vứt bỏ nguyên tắc.
Anh khẽ thở dài, ghé vào tai cô đọc lại một lần.
Cô hài lòng cong mắt lên, nhưng anh đọc xong, không nhịn được mà căm phẫn cắn vào tai cô một cái.
—— Còn có thể làm sao nữa?
Lúc đó cảm thấy cả đời này có lẽ chỉ nói một lần đó thôi, nhưng ở trước mặt cô, dường như cũng không có nhiều chuyện không thể xoay chuyển đến vậy.
Giới hạn của Thẩm tiên sinh à.
…
Từ sau khi mang thai, Minh Ương đã rất ít khi lộ diện công khai.
Bây giờ tin tức của cô thật sự rất có giá trị, thật ra có không ít tay săn ảnh đều đang rình rập, nhưng khổ nỗi cô được bảo vệ quá tốt, không một chút tin tức nào bị lọt ra ngoài.
Lần cuối cùng cô xuất hiện trước công chúng là lúc mới vừa lộ bụng không lâu, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã vào thu, cô cũng sắp đến ngày lâm bồn.
Mùa thu ở Bắc Thành đặc biệt dễ chịu, cái nóng của đuôi mùa hè dần lui đi.
Trong suốt thai kỳ của cô, Thẩm Ký Niên vốn đã tự thân chăm sóc, công việc đã giao xuống không ít, quyền lực cũng đã phân ra không ít. Đến lúc này, anh lại càng cẩn thận hơn, cũng chỉ thỉnh thoảng tham dự một vài buổi xã giao tương đối quan trọng.
Anh có thể từ chối, nhưng không thể lúc nào cũng từ chối, từ chối ba bốn lần thì cũng phải đi một lần.
Chuyện vợ anh mang song thai không phải là bí mật, lúc xã giao, chủ đề cũng không thể tránh khỏi gia đình.
Có người tiến lên nói chuyện công việc xong, đột nhiên cười nói phiếm: “Ngày dự sinh của chị dâu sắp tới rồi phải không?”
Khi đã ngồi đến một vị trí nhất định, sẽ không thiếu người giúp anh ghi nhớ chuyện của mình.
Thẩm Ký Niên đã quen với việc này, cười gật đầu. Anh vừa mới nhắn tin cho Minh Ương xong, biết cô bây giờ đang ở nhà xem phim.
Đối phương cười nói: “Phải chúc mừng Thẩm tổng trước rồi.”
Một người mở đầu, những người khác cũng vội vàng nối gót, những lời hay ý đẹp cứ thế tuôn ra.
Thẩm Ký Niên nhận hết, nhếch môi nói: “Đến lúc đó nhất định mời mọi người đến ăn kẹo mừng.”
Đợi hai nhóc con này chào đời, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn. Đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc chúng không hành hạ cô nữa.
Đàn ông mà, tâm tư ý nghĩ nhiều. Đặc biệt là trong cái giới này, càng có chút vốn liếng, lại càng thích chơi trội.
Bọn họ bề ngoài không nói, nhưng nhìn trong lòng đã có tính toán —— Thẩm phu nhân nhà họ Thẩm này, là Thẩm phu nhân danh xứng với thực.
Sao lại nói là trùng hợp như vậy chứ? Bên này mới vừa nói đến chủ đề này, điện thoại của Thẩm Ký Niên đột nhiên reo lên.
Điện thoại của anh bây giờ hai mươi bốn giờ đều bật thông báo, chỉ cần anh không ở bên cạnh cô, bất kể có chuyện gì cũng không được bật chế độ im lặng.
Khi nhìn thấy là cuộc gọi từ nhà, anh đã có dự cảm.
—— Anh vừa mới nói chuyện với cô xong, nếu không có chuyện gì, ở nhà sẽ không gọi điện đến.
Thẩm Ký Niên tạm dừng cuộc trò chuyện, nhanh chân đi sang một bên nhận điện thoại.
Ánh mắt của một đám người vẫn dõi theo anh, tận mắt nhìn thấy sắc mặt anh đột ngột thay đổi, sau đó liền sải bước rời khỏi bữa tiệc.
Bọn họ ngơ ngác một lúc, nhưng rất nhanh có người phản ứng lại: “Là Thẩm phu nhân sắp sinh rồi phải không?”
Những người khác lần lượt phản ứng lại, cười nói: “Chắc là vậy rồi, chờ ăn kẹo mừng của nhà họ Thẩm thôi!”
…
Thẩm Ký Niên ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế lái xe.
Là dì giúp việc gọi điện thoại, nhưng người ở nhà không đợi anh về được, họ sẽ trực tiếp đến bệnh viện hội họp.
Xe khởi động, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay đã mang theo tài xế.
Bởi vì anh nhận ra, bây giờ anh hoàn toàn không thể tự mình lái xe.
Hít sâu một hơi, anh nói với đầu dây bên kia vẫn chưa cúp máy: “Dì Hứa, đưa điện thoại cho cô ấy.”
Bên kia tuy hoảng loạn, nhưng cũng có trật tự.
Anh không lo lắng chuyện khác, lúc này chỉ muốn nói chuyện với cô.
Hai dì giúp việc ở nhà đang thu dọn đồ đạc, dì Hứa sững lại một chút, vội vàng đáp một tiếng: “A, được, thưa bà chủ…”
Điện thoại rất nhanh được chuyển đến tay cô.
Thẩm Ký Niên nghe thấy hơi thở của cô, khẽ gọi cô “Ương Ương.”
“Có đau không?”