Cô ta đã cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Ôn Thừa Chương không ngờ cô ta sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng vẻ trầm tĩnh trên mặt không thay đổi.
“Con không làm sai điều gì cả, con cũng chưa từng nghĩ sẽ thay thế chị ấy.” Hốc mắt Ôn Tuyền hơi đỏ “Con đã sớm quen với cuộc sống ở đây rồi.”
Cô ta đã sớm quen với không khí gia đình ở đây, quen với tài nguyên và điều kiện hiện có.
Cũng đã sớm quen với thân phận và vị trí là con gái duy nhất của nhà họ Ôn.
Giống như ngôi nhà này vậy, bây giờ Ôn Hi còn không rành rẽ bằng cô ta.
Bôi thuốc xong, Ôn Hành Chi thu dọn hộp thuốc, không hề nhìn cô ta.
Ôn Thừa Chương thu tay lại, nghe cô ta nói xong, nhưng không có ý định thay đổi chủ ý, nói một cách không cho phép bàn cãi: “Tiếp theo chúng ta sẽ không có nhiều thời gian ở nhà, con về bên kia cũng tốt.”
Ôn Tuyền nhất thời không hiểu “Cái gì ạ?”
“Ôn Hi chuẩn bị đi nước ngoài, tiếp theo chúng ta có lẽ sẽ thường xuyên đi lại giữa hai nơi, sẽ không ở nhà nhiều.”
Đây cũng là chuyện đã định, hôm nay để cô ta nghe thấy cũng tốt, đỡ phải tìm cơ hội khác để nói với cô ta.
Ôn Tuyền chau mày, hoàn toàn không ngờ tới “Tại sao chị ấy lại đi nước ngoài?”
Rõ ràng đang phát triển rất tốt, bộ phim của họ vừa kết thúc, tài nguyên của Ôn Hi vốn đã rất tốt, bây giờ về nhà họ Ôn, chắc chắn càng không phải lo lắng.
Ôn Thừa Chương chỉ nói: “Con bé cũng muốn đi làm những việc mà nó muốn làm.”
Ôn Tuyền hiểu ra. Và với tình hình hiện tại, họ căn bản không thể để Ôn Hi một mình ở nước ngoài.
Ôn Hi vừa trở về, sự đồng hành của họ cũng bắt đầu chuyển dời.
Cô ta không ngờ sẽ như vậy, dường như cũng không có cách nào kiên trì được nữa. Dù sao chủ nhân của nhà họ Ôn đều không ở nhà, cô ta cũng không tiện đề xuất việc tự mình ở lại.
Người giúp việc thấy họ đang nói chuyện, bưng trà nước qua, ngón tay dài của Ôn Hành Chi nhận lấy một ly.
Bố quả không hổ là bố, chỉ một câu nói như vậy, đã dễ dàng hóa giải lý do kiên trì của cô ta.
Bố mẹ Ôn Tuyền đều đã mất, họ không tiện đuổi một cô gái mồ côi như cô ta ra ngoài. Nhưng nếu người nhà đều không ở nhà, mọi chuyện bỗng nhiên trở nên hợp lý.
Thấy Ôn Tuyền chấp nhận có phần đột ngột, Ôn Thừa Chương cũng dịu giọng lại, ôn tồn nói: “Ở nhà bà nội cũng vậy, không có gì khác biệt cả.”
Bản thân cô ta cũng có bất động sản ở bên ngoài, đã là đứa trẻ lớn như vậy rồi, không có gì phải lo lắng.
Ôn Thừa Chương không phải là người dễ nói chuyện, uy thế bao nhiêu năm đã sớm hình thành, bình thường cũng không phải lúc nào cũng có thể làm nũng thương lượng với ông. Khóe miệng Ôn Tuyền động đậy, cuối cùng không còn bám víu vào chuyện đó nữa. Cô ta ngồi xuống bên cạnh ông, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cũng bưng ly trà lên, chỉ có thể nói: “Con sẽ nhớ mọi người.”
“Đến lúc đó con sẽ thường xuyên đến thăm mọi người.”
Ôn Thừa Chương gật đầu, Ôn Tuyền lúc này mới nhếch môi.
Thẩm gia.
Thẩm Ký Niên về đến nhà vào sáng sớm.
Hôm nay hai nhà Thẩm-Mạnh sẽ ngồi lại cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự, tất cả người trong nhà đều phải có mặt đầy đủ.
Người giúp việc nhà họ Thẩm đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị, Thành Oánh cũng đã dậy từ sớm, đang chỉ huy sắp xếp.
Hôm nay ngày giờ vừa được định đoạt, vừa hay có thể nhân dịp sinh nhật của ông cụ Mạnh tháng sau để công bố.
Thành Oánh đã một thời gian khá lâu không gặp anh, bà bưng một tách trà đến bên tay anh “Đợi hôn sự định xong, con cũng nên thu tâm lại đi.”
Bà tưởng rằng anh ở bên ngoài đều là ở cùng với Minh Ương, đây là lời ám chỉ, cũng là lời nhắc nhở.
Dù sao cũng không ai hy vọng hôn sự của hai nhà Thẩm-Mạnh sẽ xảy ra chuyện gì không vui.
Anh không nhận tách trà đó, đầu ngón tay Thành Oánh hơi khựng lại, cũng đặt nó xuống bên cạnh tay anh.
Thẩm Ký Niên lạnh nhạt nói: “Đã kết thúc rồi ạ.”
Thành Oánh vừa định ngồi xuống, vì câu nói này của anh mà kinh ngạc dừng động tác lại.
Vô thức ngơ ngác hỏi một câu: “Tại sao?”
“Con gái người ta ở bên cạnh con, đây cũng không phải là một tương lai tốt đẹp gì.”
Thành Oánh đột nhiên không nói nên lời. Tay vịn vào bàn, hồi lâu không có động tác gì.
Bà nghĩ đến câu nói lần trước bà hỏi anh ——
“Thích đến vậy sao?”
Anh tuy không trả lời trực diện, nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, bà sao có thể không nhìn ra được tâm ý thật sự của anh.
Anh từ nhỏ đến lớn, rất nhiều thứ đều dễ dàng có được, vì vậy rất ít thứ có thể khiến anh thật sự để tâm. Nhưng bà có thể nhìn ra, lần này, anh không giống như chỉ đơn giản là chơi đùa.
Nhưng sở thích của anh chưa bao giờ được họ xem trọng. Không phải là không muốn, chỉ là có quá nhiều thứ bắt buộc phải đặt trước mục này.
Thành Oánh mím môi, cũng nghĩ đến câu trả lời của anh lúc đó với bà “Quan trọng sao ạ”.
Ngay cả khi họ đã chia tay, khoảng thời gian này anh cũng chưa từng về nhà họ Thẩm ở, có phải cũng vì những lý do này không?
Trong lồng ngực bà đột nhiên cảm thấy nặng nề, tay nắm chặt góc bàn, trong lòng dấy lên một câu hỏi ——
Nếu cuộc hôn nhân này được thành lập, liệu anh có còn vui vẻ nữa không?
…
Thẩm Duy Ninh về nhà sau anh một bước, bắt gặp anh trong vườn hoa, liền đi ngay phía sau anh.
Cô ấy vừa mới họp xong ở công ty trở về, nghiêng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: “Trang sức quý mới của Phồn Duyệt sắp ra mắt rồi đó, lần này có muốn đặt hàng riêng không? Đặt càng sớm, nhận được càng nhanh đó nha.” Cô ấy rõ ràng là cố ý trêu chọc. Lần trước có người bề ngoài thì trong sạch, thực tế thì lại lén lút đặt một bộ trang sức cao cấp đính kim cương hồng, chuyện đó cô ấy vẫn chưa quên đâu.
Bước chân Thẩm Duy Ninh nhảy nhót “Để em đoán xem, lần này có người muốn loại đá quý nào nhỉ? Kim cương xanh? Hay là phỉ thúy xanh lục đây?”
Thẩm Ký Niên liếc cô ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt, tạm thời chưa trả lời.
Cũng đúng lúc này, điện thoại của cô ấy nhận được vài tin nhắn wechat, Thẩm Duy Ninh không chút phòng bị mà cúi đầu nhìn một cái.
Rồi cô ấy dừng bước.
Cô ấy khẽ cắn môi, lén lút nuốt nước bọt, không dám chắc vào mắt mình. Một lúc lâu sau, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Ký Niên: “… Anh, Minh Ương sắp đi nước ngoài sao ạ?”
Bên Phồn Duyệt vừa mới gửi tin tức qua, Minh Ương đã chụp trước một tuần bộ ảnh quảng cáo cho quý tiếp theo, vì sau khi chụp xong sẽ phải đi nước ngoài, đến lúc đó lịch trình không tiện.
Chuyện này vốn dĩ không có gì, cũng không ảnh hưởng đến công việc, phó tổng bên đó cũng chỉ thuận miệng nhắc đến một câu, nào ngờ đâu, một câu nói cực kỳ không quan trọng, lại khiến Thẩm Duy Ninh kinh ngạc đến ngẩn người.
Ngay cả cô ấy cũng biết chuyện này, tin tức tự nhiên đã sớm được gửi đến chỗ Thẩm Ký Niên. Thẩm Ký Niên lạnh nhạt đáp một tiếng.
Đi đến bên hồ cá, anh lấy một ít thức ăn cho cá, cho những con cá đang bu lại ăn.
“Không đặt.”
Bộ trang sức quý tiếp theo, anh không có hứng thú.
Thẩm Duy Ninh đọc hiểu được ý tứ mà anh không nói rõ.
Lần trước đặt hàng riêng là để tặng cho một người nào đó, đổi thành người khác, anh không nhất định sẽ có thái độ tương tự.
Nhưng mà, đôi khi.
Thái độ chính là câu trả lời rồi.
Thẩm Duy Ninh đi bên cạnh anh, nhìn mũi chân mình, có chút im lặng. Ký ức của cô ấy dường như vẫn còn dừng lại ở cảnh lần trước bắt gặp họ hôn nhau, không biết tại sao mọi chuyện lại có thể trở nên tồi tệ nhanh như vậy.
“Anh, chuyến bay của chị ấy là sáng nay” cô ngập ngừng nói “Không biết đã lên máy bay chưa… Anh có muốn gọi điện cho chị ấy không ạ?”
Lúc này, bên phía cửa truyền đến động tĩnh không nhỏ, chắc là người nhà họ Mạnh đã đến.
Thẩm Duy Ninh nhìn về phía đó, rồi lại kéo kéo vạt áo anh.
Cô ấy không phải là không hiểu quy tắc, không phải là không phân biệt được phải trái trắng đen, chỉ là, cô ấy quan tâm đến sở thích thật sự của anh trai mình hơn.
Thẩm Ký Niên không trả lời, lặng lẽ nhìn những con cá koi đang tranh nhau giành ăn trong hồ.
Bên phía mẹ đang thúc giục, Thẩm Duy Ninh liếc nhìn một cái, chạy qua trước, để lại không gian cho anh.
Đợi tiếng bước chân đi xa, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, Thẩm Ký Niên cúi mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Có lẽ đã lên máy bay rồi.
Điện thoại không chắc có thể gọi được.
Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Người trước đây thường xuyên líu ríu nói rất nhiều chuyện với anh trên wechat, khoảng thời gian này không còn tin tức gì nữa, khung trò chuyện đó từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh.
Thế giới của người trưởng thành, một khi đã đường ai nấy đi, lần sau có tin tức truyền đến có lẽ đều là chuyện lớn.
Điện thoại đổ hai tiếng chuông.
Thẩm Ký Niên mày mắt trầm tĩnh.
Lại qua vài giây, bên kia bắt máy.
Giọng Minh Ương mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn giống như trong ký ức, nhẹ nhàng và tươi sáng: “Thẩm tổng?”
Động tác của Thẩm Ký Niên hơi khựng lại.
Anh ngước mắt, nhìn sang bên cạnh. Thời tiết hôm nay nắng đẹp.
Anh hỏi: “Sắp đi nước ngoài sao?”
Anh biết cô đã dành ra một khoảng thời gian không ngắn, liền có thể đoán được chuyến đi này không phải là một chuyến bay đơn giản, cũng không phải vì công việc.
Minh Ương khẽ “ừ” một tiếng. Máy bay sắp cất cánh, cô vừa rồi đang chuẩn bị tìm điện thoại để tắt máy, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của anh trước khi tắt máy.
Lần cuối cùng họ nói chuyện, xa xôi như thể từ thế kỷ trước.
“Đi học ạ.”
Cô trả lời rất ngắn gọn.
Anh biết chuyện năm đó việc học của cô kết thúc rất vội vàng, lại là người nhạy bén như vậy, rất dễ có thể liên tưởng đến nguyên nhân.
Thẩm Ký Niên nói: “Thượng lộ bình an.”
Cô mỉm cười: “Sẽ vậy mà.”
Bên anh sẽ bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, bên cô cũng sắp bắt đầu một con đường học tập.
Đường ai nấy đi, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Hai đường thẳng dần dần song song, không còn giao điểm nào nữa.
Im lặng ngắn ngủi một lát.
Sau khi anh chúc cô thuận lợi, cô dường như cũng nên lịch sự đáp lại.
Minh Ương nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, rất khẽ cất tiếng: “Lúc anh kết hôn có lẽ em sẽ không về đâu.”
Vậy thì——
“Chúc anh trước, tân hôn vui vẻ.”
Ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở một điểm nào đó phía trước. Giữa khung cảnh xuân sắc tràn ngập khu vườn, thân hình chìm vào im lặng.
Bàn tay đang để trống của Minh Ương khẽ nắm hờ, đầu ngón tay cuộn vào lòng bàn tay. Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Tạm biệt.”
Điện thoại ngắt kết nối.
Máy bay cũng đang cất cánh, thoáng chốc đã lên đến độ cao vạn thước.
Trong cơ thể như thể bị cảm giác mất trọng lực cuốn lấy ngay lập tức.
Cô nhắm mắt lại, không còn chạm vào điện thoại nữa.
Nguyện quân thiên vạn tuế, vô tuế bất phùng xuân*.
(*) Nguyện quân thiên vạn tuế, vô tuế bất phùng xuân*: Cầu cho chàng sống vạn tuổi, không năm nào không gặp được mùa xuân – một lời chúc tốt đẹp, mong đối phương luôn gặp may mắn, hạnh phúc.)
Thẩm Ký Niên đứng tại chỗ, cụp mi mắt, đột nhiên quay người lại, nhìn về phía sau.
Mạnh Thiếu Linh không hề che giấu, đi thẳng ra từ con đường nhỏ.
“Xin lỗi, tôi không cố ý nghe điện thoại của anh.” Cô ta xin lỗi cũng rất thẳng thắn “Là ông nội Thẩm bảo tôi qua đây tìm anh, đến gần mới phát hiện anh đang gọi điện thoại.”
Thẩm Ký Niên khẽ chau mày, sắc mặt rất nhạt. Nhưng cũng không truy cứu quá nhiều chuyện này.
Anh cất bước, chuẩn bị đi đến sảnh trước.
Khi anh đi ngang qua mình, Mạnh Thiếu Linh cũng đi theo, tò mò hỏi một câu: “Anh vừa mới nói chuyện với ai vậy?”
Anh không hề che giấu, lạnh nhạt trả lời: “Minh Ương.”
Mạnh Thiếu Linh đột nhiên nhìn anh “Cô ta đi nước ngoài rồi sao?”
Cô ta chỉ nghe thấy một tiếng “đi nước ngoài”, một tiếng “thuận lợi”, nhưng không biết đối tượng ở đầu dây bên kia. Lúc này hoàn toàn là phản ứng vô thức, cũng là sự kinh ngạc xác thực.
Cô ta tưởng rằng, lần gặp trước đối phương đang khiêu khích mình, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh giành với cô ta.
Cô ta tưởng rằng, khởi đầu của cuộc hôn nhân này sẽ phải đi kèm với sự tồn tại của Minh Ương. Những thứ muốn có luôn không thể được trọn vẹn, cô ta tự thuyết phục mình, cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nào ngờ, mấy ngày không gặp, thoáng chốc nhận được lại là tin tức đối phương đã đi nước ngoài.
Bước chân của Thẩm Ký Niên dừng lại, ánh mắt không vội không gấp mà rơi trên mặt cô ta, giọng điệu chậm rãi và trầm tĩnh: “Cô rất ngạc nhiên sao?”
Họ chỉ gặp nhau một lần ở triển lãm váy cưới và lần kết thúc sự kiện trước đó. Hai lần gặp mặt cực kỳ ngắn ngủi, không đủ để tạo ra bất kỳ sự thấu hiểu nào.
Minh Ương đi nước ngoài, cô ta tại sao lại phải ngạc nhiên đến vậy?