Cô ta quả thực rất ngạc nhiên.
Cô ta đã xem đối thủ này là một đối thủ rất nặng ký. Không phải vì Minh Ương thế nào, mà là vì cô ta cảm nhận được sự để tâm của anh. Trong cuộc hôn nhân này, cô cứ ngỡ đây sẽ là một rào cản của mình.
Một lá che mắt* đã quá lâu.
(*) Một lá che mắt*: Là thành ngữ, ý chỉ bị cái nhỏ nhặt che khuất, không thấy được đại cục
Cho đến lúc này, Mạnh Thiếu Linh mới bừng tỉnh hiểu ra câu nói “tôi chưa bao giờ nghĩ đến váy cưới của anh ấy” của cô có ý nghĩa gì.
—— Thì ra, câu nói đó là thật.
Thứ mà mình cố chấp, lại không nhất định là thứ người ta cầu xin.
Ánh mắt Mạnh Thiếu Linh khẽ lóe lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẻ mặt lại không để lộ cảm xúc: “Sự nghiệp của cô ấy bây giờ đang ở đỉnh cao, tôi thực sự không ngờ tới.”
Không chỉ mình cô ta ngạc nhiên, e rằng ai nghe thấy cũng sẽ kinh ngạc.
Thẩm Ký Niên thuận theo gật đầu.
Các bậc trưởng bối hai bên đều đang đợi họ qua, anh cất bước đi tới, xuyên qua hành lang dài trong vườn.
Ánh mắt nhìn về phía trước, anh thuận miệng nói: “Hai người là hai kiểu người khác nhau.”
Trong lòng Mạnh Thiếu Linh vẫn còn canh cánh chuyện này, cô khẽ gật đầu theo.
—— Phải.
Nếu đổi lại là cô ta, cô ta bằng mọi giá cũng phải tranh giành một kết quả, sẽ không chọn rời đi vào lúc này. Nhất là khi còn nắm trong tay con át chủ bài lợi thế là anh có xu hướng nghiêng về phía mình, và tình cảm giữa mình và anh cũng lâu dài hơn.
Thẩm Ký Niên lạnh nhạt thu lại ánh mắt.
Các bậc trưởng bối của hai nhà hôm nay cùng nhau ngồi xuống, ấn định từng hạng mục quy trình và chi tiết.
Thẩm Ký Niên không hề tham gia gì.
Chỉ đến cuối cùng, lúc đứng dậy rời đi, anh dừng lại một chút bên chiếc bàn gỗ đỏ, nghiêng mắt nhìn tờ giấy đỏ đặt trên bàn.
Hai cái tên ở góc dưới bên phải được đặt cạnh nhau ngay ngắn.
Ánh mắt anh cực kỳ lãnh đạm lướt qua nó.
Dường như anh không phải là nhân vật chính trong đó.
Đến khi đêm đã khuya, người nhà họ Mạnh mới cáo từ rời đi. Mọi chuyện đều đã bàn bạc ổn thỏa, tiếp theo hai nhà chỉ chờ đến lễ mừng thọ của ông cụ Mạnh vào tháng sau.
Thẩm Ký Niên cùng người nhà tiễn họ lên xe, lễ nghĩa không thể chê vào đâu được.
Mãi đến khi về phòng, anh chậm rãi bước đến trước cửa sổ, gọi một cuộc điện thoại.
Đêm nay ánh trăng không sáng, bị một đám mây dày che khuất.
Điện thoại được kết nối, anh lạnh lùng nói: “Điều tra xem, Mạnh Thiếu Linh và Minh Ương đã có những giao tiếp gì.”
Sự dò xét của anh cực kỳ vô tình, nhưng vẫn nhận ra được manh mối từ trong cuộc đối thoại.
Mạnh Thiếu Linh không nên hiểu rõ cô ấy như vậy. Hiểu rõ đến mức như thể, sự tiếp xúc của họ tuyệt đối không chỉ dừng lại ở hai lần mà anh biết.
—— Anh đã cảnh cáo cô ta.
Anh cũng đã đảm bảo với Minh Ương, rằng họ sẽ không gặp mặt.
Đôi mắt phượng của Thẩm Ký Niên khẽ nheo lại, màu mắt và sắc đêm bên ngoài đều trầm uất như nhau.
Dường như chứa đầy giông bão.
Tốt nhất chỉ là anh nghĩ nhiều.
Cũng trong một đêm.
Sau khi về đến nhà họ Mạnh, Mạnh Thiếu Linh nhận được tin tức vừa rồi cũng cho người đi điều tra.
—— Lịch trình của Minh Ương quả thực đã trống hoàn toàn, lần này ra nước ngoài chắc không phải là quyết định ngắn hạn.
Mạnh Thiếu Linh khẽ mím môi, không ngờ, cô lại thật sự chọn rút lui vào lúc này.
Cô ta tự mình yên lặng suy tư, một lúc lâu sau, mới dặn dò trợ lý: “Những trở ngại bảo cậu sắp xếp trước đây cứ vậy bỏ đi, không cần quan tâm đến bên cô ta nữa.”
Cô ta đúng lúc thu tay lại. Trợ lý vừa định rời đi, lại bị cô ta gọi lại: “Chuyện lần trước, dọn dẹp dấu vết cho sạch sẽ một chút.”
Cô ta lo Thẩm Ký Niên sẽ phát hiện, anh quá nhạy bén, trước mặt anh, cô ta đều phải hết sức cẩn trọng. Hôm nay đã định xong hôn sự, đợi đến sinh nhật ông nội cô sẽ chính thức công bố ngày cưới, cô ta không muốn chuyện này xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Trước đây là cô ta quá nóng vội.
Bây giờ sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện mình là người trong cuộc nên mê muội. Mọi việc chưa định, không nên ra tay sớm như vậy.
…
Hôn kỳ đã định, ngày lành tháng tốt.
Mặc dù hai nhà vẫn chưa công bố ra bên ngoài, nhưng ngày tháng đã định xuống, tin tức chắc chắn không giấu được.
Trong giới lặng lẽ dấy lên một trận xôn xao nhỏ.
Trước đây chuyện này còn chưa được quyết định, chỉ là mơ hồ có tin đồn, nhưng luôn có người không chịu tin. Bây giờ thì hay rồi, đã đóng ván thành thuyền, không tin cũng không được.
Nhóm bạn thân của Thẩm Ký Niên bây giờ mỗi khi tụ tập, đều bàn tán về chuyện này.
Nói sao nhỉ, đúng là thế sự vô thường.
Nếu là trước đây, ai có thể ngờ được vợ của Thẩm Ký Niên lại là Mạnh Thiếu Linh?
Họ không ít lần cảm thán, cũng không sợ Thẩm Ký Niên nghe thấy, vì anh đã mấy tháng rồi không ra ngoài chơi.
Minh Ương vừa ra nước ngoài, tin tức cũng không thể giấu được. Bây giờ hai chuyện này đi liền với nhau, chỉ khiến người ta cảm thán.
Nói qua nói lại, có người cảm thán: “Minh Ương thật sự thông minh.”
Người bên cạnh không hiểu, lắc ly rượu hỏi anh ta: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Người đó lắc đầu. Người trong giới này từ nhỏ đã ngấm trong môi trường này, đối với một số chuyện nhìn nhận rất thấu đáo.
“Vào thời điểm mấu chốt này, Mạnh Thiếu Linh đang ở thế thượng phong, Minh Ương lại chọn rút lui, không đối đầu trực diện với cô ta, chẳng phải là thông minh sao?”
“Cô ấy ở trong giới giải trí hai năm nay phát triển cũng tốt, xông lên vừa thuận lợi vừa mạnh mẽ, có thể dũng cảm rút lui khi đang ở đỉnh cao vào lúc này, thật sự không phải người bình thường có thể nhẫn tâm làm được.”
Đôi khi người trong cuộc thì mê muội, nhưng những người ngoài cuộc như họ lại nhìn rất rõ.
Tiếng bàn tán xôn xao ở phía riêng tư.
Nhưng cả nhóm người đều rất ăn ý, không ai dám nhắc đến nửa lời trước mặt Thẩm Ký Niên.
Chỉ không nhịn được mà cảm thán, vật còn đó mà người đã khác.
Lệnh cấm túc của Kỷ Hàm Tinh đã sớm kết thúc. Có một tối uống say với bọn Chúc Qua, không nhịn được gửi tin nhắn cho Minh Ương: “Nhớ cậu quá, Ương Ương bảo bối.”
Đúng là uống quá nhiều, đầu óc đã không còn tỉnh táo, nhưng cô ấy dường như trong tiềm thức biết rằng Minh Ương sẽ không quay lại nữa.
Không phải là không về nước, chỉ là mọi thứ không thể quay lại như xưa.
Lúc gửi tin nhắn, cô ấy không để ý cánh cửa phía sau vừa hay được đẩy ra.
Đến Mỹ được mấy ngày, Minh Ương đã ổn định, cuộc sống đi vào quỹ đạo.
Lúc nhận được tin nhắn, cô đang cùng Lê Nguyệt đi dạo phố bên ngoài.
Cô cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Tớ cũng nhớ cậu. Tớ mua quà cho cậu rồi, cho tớ địa chỉ nhận hàng, tớ gửi về cho cậu.”
Kỷ Hàm Tinh không để ý, xung quanh đột nhiên trở nên có chút yên tĩnh, đến mức giọng nói phát ra từ micro đặc biệt rõ ràng.
Bước chân của Thẩm Ký Niên dừng lại sau lưng cô, anh khẽ nghiêng mắt.
Lâu Dữ Sầm cố gắng nhắc nhở Kỷ Hàm Tinh, nhưng vừa đá một cái, lại bị Chúc Qua lườm —— đá ai đấy hả?
Lâu Dữ Sầm: “…”
Kỷ Hàm Tinh nhấn giữ tin nhắn thoại: “Được thôi được thôi, tớ gửi cho cậu. Hu hu hu, tớ biết ngay mà, cậu chắc chắn sẽ không quên tớ.”
Không cứu được tình thế, Lâu Dữ Sầm nhìn trời, cầm một ly rượu lên uống.
Tâm trạng của Kỷ Hàm Tinh lập tức chuyển từ u ám sang tươi sáng, sau khi trả lời tin nhắn xong quay người lại, thì sững người trong một giây.
Gần như là theo phản xạ mà tắt ngay điện thoại.
Bộ dạng chột dạ như vừa mới trộm đồ nhà Thẩm Ký Niên.
Họ ba lần bốn lượt hẹn Thẩm Ký Niên, nhưng mấy tháng nay đều không thể hẹn được anh ra ngoài, lại không ngờ, tối nay anh lại đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Ký Niên lại không nói gì, ánh mắt chỉ lướt qua người cô ấy một cách lãnh đạm, rồi ngồi xuống, thuận tay cầm một ly rượu.
Cả nhóm người cũng chỉ yên tĩnh một lát, rất nhanh đã lại nhao nhao tìm chủ đề khác, lấp l**m đi đoạn chen ngang vừa rồi.
Phó Văn Châu hỏi anh: “Hôn lễ định vào đầu tháng sáu à?”
Thẩm Ký Niên uống một ngụm rượu, rượu chảy vào cổ họng, anh lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Hai nhà thương lượng, cuối cùng quyết định ấn định hôn lễ vào nửa đầu năm.
Bên phía Mỹ.
Minh Ương cúi đầu lưu lại địa chỉ Kỷ Hàm Tinh gửi qua, chuẩn bị sau khi về sẽ gửi đồ đi.
Lê Nguyệt tay cầm một ly nước, ghé đầu qua xem cô bấm điện thoại, đề nghị: “Vài ngày nữa bố có một cuộc họp, có muốn để bố giúp con mang về gửi không?”
Chuyển phát nhanh quốc tế khá phiền phức.
Minh Ương cảm thấy có thể được, liền cất điện thoại, không chuẩn bị gửi đi nữa.
Cô không biết nhà họ Ôn và nhà họ Ứng đã nói chuyện gì, nhưng trước khi cô ra nước ngoài một ngày, Triệu Thụy Chi đã gửi tin nhắn nói họ về Ninh Thành rồi, sau đó không có thêm tin tức gì nữa. Sau khi cô đến đây thì bắt đầu bận rộn với đủ thứ chuyện, họ vẫn như trước đây, không hỏi han nửa lời.
Ôn Thừa Chương và Lê Nguyệt là hai kiểu bố mẹ hoàn toàn khác biệt với họ.
Đặc biệt bay qua, cùng cô làm thủ tục nhập học, dọn dẹp hành lý. Sau khi ổn định, Lê Nguyệt liền dẫn cô ra ngoài dạo phố.
Căn nhà cô vừa chuyển vào trống trơn, Lê Nguyệt muốn chọn một vài thứ để trang trí.
Cuộc sống của cô thật sự đã chậm lại.
Minh Ương đã rất lâu rồi không được đi dạo phố thảnh thơi như vậy.
Ký ức về lần đi dạo phố cùng mẹ lần trước cũng đã xa xôi đến mức không thể nhớ lại được.
Quá trình trưởng thành của cô, phần lớn đều là cô độc.
Chỉ có một mình.
Vì là kỳ nghỉ, không có bất kỳ công việc nào ràng buộc, cách ăn mặc của cô cũng tự do. Mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, bề mặt váy lấp lánh dưới ánh nắng, hôm nay ngẫu hứng, cũng đeo cả miếng ngọc bội lên, cả người trông vừa thoải mái lại không mất đi vẻ thanh lịch.
Lê Nguyệt chọn một chiếc váy, nghiêng đầu muốn tìm cô, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội trên cổ con gái, lòng liền an định, mày mắt dịu dàng.
—— Đó là cảm giác con gái đã về nhà được xác thực một cách chắc chắn.
Lê Nguyệt đưa chiếc váy đã chọn cho cô xem, vừa trò chuyện: “Hôm nay đã gặp giáo sư chưa?”
Minh Ương uống một ngụm cà phê, gật đầu: “Gặp rồi ạ.”
Vị giáo sư đó là một ông lão nhỏ bé rất nghiêm khắc.
Chưa bắt đầu vào học nên cô nhân hai ngày này nghỉ ngơi thêm. Vừa mới đổi môi trường, luôn cảm thấy ngủ không đủ.
Lê Nguyệt chọn được một chiếc, đưa cho nhân viên bán hàng rồi tiếp tục chọn. Bây giờ bà rất nhiệt tình mua đồ cho con gái, từ quần áo đến đồ dùng, mua liên tục, luôn cảm thấy không đủ.
Mắt nhìn của bà tốt, ra tay cũng dứt khoát, nếu không ngăn lại, một buổi chiều mua đồ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Trong số các bạn học lần này có phải còn có một người Trung Quốc không?” Bà hỏi.
Minh Ương cong cong môi “Vâng, là một bạn nam. Hôm nay chưa gặp, lần sau chắc có thể gặp được.”
Lời nói của cô vốn không nhiều, nhưng bị Lê Nguyệt từ từ trò chuyện đã nhiều hơn.
Lê Nguyệt vỗ tay một cái: “Vậy thì tốt quá, các con có thể làm bạn đồng hành với nhau, vừa hay có bạn có bè.”
Bà ướm chiếc váy vừa lấy lên người con gái, nhân viên bán hàng còn chưa kịp khen đến câu thứ ba, bà đã ra hiệu có thể lấy.
Màu này một chiếc, kiểu kia một chiếc.
Cộng lại, còn chưa dạo hết một cửa hàng đã là một chồng đầy ắp.
Họ dạo phố cả một ngày, đến rất muộn mới về nhà.
Trước đây Mạt Mạt còn đi cùng, mấy ngày tiếp theo, hôm nay nói gì cũng không đi nữa.
Đến khi họ xong việc, cô ấy mới lẻn vào phòng Minh Ương tìm cô, trong lòng ôm món tráng miệng hôm nay đã xếp hàng mua được “Quán này hot lắm đó! Nhất là kem, kem nhà họ nổi tiếng lắm.”
Mạt Mạt không quên nhắc nhở: “Đúng rồi, chị, chị chú ý kỳ kinh nguyệt nhé, đến lúc đó phải tránh, không được đụng vào đồ lạnh.”
Nếu không đụng thì không sao, nếu mà đụng vào đồ lạnh, tháng đó cô chắc chắn sẽ đau đến không nói nên lời.
Minh Ương đồng ý, lấy một hộp kem từ trên bàn “Vẫn chưa đến.”
Ngoài cửa sổ sát đất, cảnh đêm thật đẹp.
Mạt Mạt tìm góc, lấy bầu trời sao làm nền, chụp cho cô một tấm, chuẩn bị đăng weibo.
Nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, nhưng duy trì hình ảnh thì vẫn phải làm.
Bình thường cô ấy không có nhiệm vụ gì khác, duy chỉ có việc chụp ảnh là không được phép chụp thiếu.