Sau khi chính thức vào học, những ngày tháng rất đủ đầy.
Lịch học rất kín, Minh Ương mỗi ngày đều bận rộn chạy đôn chạy đáo trên con đường đến lớp.
Vào buổi học đầu tiên, cô đã gặp được nam sinh duy nhất trong lớp đến từ Trung Quốc giống mình. Vì ngôn ngữ tương đồng, nên từ bài tập chuyên đề của buổi học thứ ba trở đi, hai người họ thường xuyên hợp tác với nhau.
Anh tâ tên là Lâm Trác, ngoại hình cũng sạch sẽ giống như tên của mình.
Nhưng sạch sẽ không có nghĩa là đơn giản, anh ta không phải là một nhân vật có thể khiến người khác nhìn thấu ngay lập tức. Lần đầu gặp mặt, anh ta chỉ hờ hững đánh giá cô một cái, Minh Ương nhận ra anh ta biết mình, nhưng ngoài ra anh ta không có lời nào thừa thãi, trông có vẻ không muốn giao du.
Sau khi hợp tác hoàn thành hai bài tập chuyên đề, họ ở bên ngoài cũng không thân thiết.
Cách giảng dạy của giáo sư Joseph chỉ ôn hòa lúc ban đầu, không bao lâu sau, các sinh viên liền cảm nhận được sự khắc nghiệt, sắc bén nổi danh của ông.
Độ khó của các khóa học ngày càng tăng, thời gian và công sức cần đầu tư cũng ngày càng nhiều. Một khi bận rộn lên, Minh Ương gần như cả ngày đều phải vùi đầu vào trong đó, có lúc mấy ngày liền không có thời gian xem điện thoại.
Lúc bận rộn, giống như quay trở lại thời sinh viên, chỉ đơn thuần bận rộn với việc học.
Hai tuần trôi qua nhanh chóng.
Cô tranh thủ thời gian rảnh trong lúc bận rộn, cùng Kỷ Hàm Tinh gửi quà cho nhau một lần. Nhưng họ chỉ nói chuyện về bản thân, không ai nhắc lại chuyện ở Bắc Thành nữa.
Không biết tự lúc nào, những chuyện đó đã xa vời, một số người và một số việc, như thể đã rút lui khỏi cuộc đời cô.
Sự hiểu biết của giáo sư đối với mỗi sinh viên ngày càng sâu sắc.
Tuần mới, họ cũng chào đón bài tập chuyên đề lần thứ ba.
Minh Ương sau khi nhận được đề bài liền sững sờ. Lần này độ khó rõ ràng đã tăng lên, cốt lõi càng sắc bén hơn.
Như thể muốn lột cả linh hồn, trực tiếp tóm lấy thứ sâu thẳm nhất.
Thậm chí bài tập trước đó vừa mới nộp, Joseph cố ý không cho họ bất kỳ thời gian nào để thở, đây cũng là một phần của bài kiểm tra.
Đề bài mà mỗi nhóm cộng tác nhận được đều không giống nhau, Joseph đối với việc mỗi người phải làm gì cũng đều có những sắp xếp riêng.
Ông giống như người chơi cờ, mà mỗi người họ đều là quân cờ của ông. Ông sẽ sắp xếp cho họ lộ trình tiến lên, nhưng ông chỉ cầm cờ, đi hai nước sau đó, liền để mặc họ tự mình đi tiếp. Nhưng nếu họ không thể đi đúng con đường, không thể giành được thắng lợi, ông sẽ lại ra tay lần nữa, thay đổi quỹ đạo tiến lên của họ.
Dưới sự sắp xếp của ông, Minh Ương và Lâm Trác cuối cùng mới thêm wechat của nhau. Nếu không thì, họ e là cho đến khi tốt nghiệp cũng không có cơ hội thêm được wechat này.
Mỗi bước tiếp theo, họ đều làm theo sự sắp xếp của ông, kết hợp với sự hiểu biết và ý tưởng của bản thân về đề bài mà tiếp tục.
Thời gian rất cấp bách, thời gian cho họ hoàn thành không nhiều.
Joseph sẽ quan sát tình hình của họ. Đôi khi tuy không nói gì, nhưng im lặng còn hơn vạn lời.
Minh Ương dần dần cảm nhận được, áp lực nặng nề mà sắc bén của vị giáo sư này. Nhưng tương tự, dưới sự “rèn giũa” của ông, sự tiến bộ chắc chắn sẽ rất rõ rệt.
Đến thứ năm, họ đã làm xong tất cả các công tác chuẩn bị ban đầu, lần đầu tiên thử diễn xuất.
Đến xem một lúc, Joseph mím chặt môi, quay người rời khỏi hiện trường.
Không nói một lời, nhưng đã chứng minh màn trình diễn này thất bại đến mức nào.
Một tia nắng nhỏ keo kiệt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Minh Ương.
Màn trình diễn không cần phải tiếp tục nữa.
Cô nhíu mày, phần eo sau dựa vào cạnh bàn, đôi vai căng cứng chùng xuống.
Cô biết có vấn đề.
Nhưng cô vẫn không nắm bắt được điểm muốn có.
Liên tục thử đi thử lại để tiếp cận, nhưng luôn thiếu một chút.
Lại không nói ra được rốt cuộc là hụt chân ở đâu.
Thời gian cho họ không còn nhiều, không tìm ra được vấn đề, họ liền ở lại hiện trường mài giũa bài tập chuyên đề này.
Từ chiều đến tối, thời gian ngày càng muộn, nhưng tiến triển không có. Thời gian cho họ ngày càng ít đi, sự nóng nảy trong lòng cũng dần dần lớn lên.
Joseph đang ép họ, không cho phép họ lùi lại nửa bước, thậm chí ngay cả việc họ dừng lại tại chỗ dậm chân quá một lúc cũng không được.
Họ bắt buộc phải tiến về phía trước.
Lâm Trác cúi đầu một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, nhìn cô “Minh Ương.”
Giọng anh ta phẳng lặng không chút gợn sóng.
Minh Ương hoàn hồn từ trong suy diễn, “Hả?”
“Cô nhìn vào mắt tôi.”
Anh ta dùng giọng điệu ra lệnh, cô sững sờ, bất giác ngẩng đầu lên.
Cô đã rất cao rồi, nhưng anh ta vẫn cao hơn cô một cái đầu.
Chiều cao của Lâm Trác và Thẩm Ký Niên không chênh lệch nhiều.
Anh ta từng bước một đến gần cô, hơi cúi đầu, như thể muốn nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
Ánh mắt quá sắc bén, là cô không chịu nổi trước, quay mặt đi.
Lâm Trác như bắt được gì đó, đưa tay lên nắm lấy vai cô, lòng bàn tay rất cứng rắn: “Nhìn tôi.”
Không gian này chỉ có hai người họ.
Joseph đang đẩy họ, anh ta đang đẩy cô.
Cô buộc phải ngẩng đầu, đối diện với anh ta.
Cuộc đối diện này kéo dài dần, xa xôi như thể đã xuyên qua một thế kỷ.
Anh ta nhìn ngày càng sâu.
Như thể đang l*t tr*n cô ngày càng sạch sẽ.
Ánh mắt của Lâm Trác kiên định không đổi, cuối cùng, anh ta nhìn vào mắt cô, với vẻ dẫn dắt, thấp giọng nói: “Cô nên thoát khỏi một vở kịch khác trước, rồi hãy nhập vào vở kịch này của tôi.”
Cốt lõi của bài tập chuyên đề này là — hãy nhìn người mà bạn yêu nhất trong cuộc đời này.
Lay động sinh mệnh của bạn, kinh động linh hồn của bạn.
Nhưng bây giờ đối với cô mà nói, người đó lại là người khác, cho nên cô không thể nhập vào vở kịch này của anh ta được.
Lâm Trác vừa vạch trần, ánh mắt cô liền kinh động, như thể không dám tin.
Nhưng anh ta chắc chắn đến mức không cho phép cô bất kỳ sự ngụy biện nào.
Minh Ương khẽ động khóe môi.
Chỉ thấy sương mù trên đỉnh núi xa, không biết mình cũng đang ở trong mây. (ý chỉ người trong cuộc thì như đang mê man, không nhận ra tình cảnh của chính mình).
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra điều này.
— Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi vở kịch trước đó.
Lúc này, cô như bị lưới săn bao phủ, không lối thoát. Nhưng ngụy biện được với người khác, cũng không ngụy biện được với chính mình.
Trong đầu cô lập tức hiện lên, là bóng dáng đã bao ngày không gặp, nhưng trong ký ức vẫn quen thuộc.
Lâm Trác cúi đầu nhìn cô, mặc cho cô suy nghĩ.
Một lúc lâu sau.
Làn mi đen của Minh Ương run rẩy, hít một hơi thật sâu, như bất lực chịu tội nhận án “Xin lỗi, là vấn đề của tôi.”
Lâm Trác không đổ hết lỗi lên người cô “Chúng ta đều có vấn đề.”
Hôm nay thời gian không còn sớm, anh ta cũng không có ý định hôm nay phải xong việc, đưa tay lấy áo khoác “Về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tiếp tục.”
Nhưng ngày hôm sau, tiến triển của họ vẫn không thuận lợi.
Những bài tập chuyên đề trước đây, dù không dễ hoàn thành, họ cũng có thể nộp bài đúng hạn. Mà lần này, thời gian của họ đã vượt quá bảy ngày.
Sáng ngày thứ hai quá hạn, Minh Ương nhận được một email của giáo sư Joseph.
【Tôi biết, trong tiếng Trung của các em có một thành ngữ gọi là “Phụ cốt chi thư*”. Để loại bỏ nó, rất khó, cũng rất đau đớn. Bây giờ em đang ở giai đoạn này, mà em bắt buộc phải làm được.
Tôi có thể thấy, em đã và đang cạo nó đi, nhưng vẫn chưa đủ.
Chỉ khi cạo bản thân đến trống rỗng nhất, em mới có thể vẽ trên tờ giấy hoàn toàn trống rỗng này.】
(*) “Phụ cốt chi thư*”: Giòi trong xương, ý chỉ những thứ xấu xa bám dai như đỉa, khó mà trừ bỏ.
Ông muốn vẽ trên tờ giấy này của cô, tiền đề là tờ giấy này phải hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng đến sạch sẽ.
Cô đã đang vứt bỏ quá khứ, nhưng trong ký ức của cô vẫn còn sót lại.
Rõ ràng đã là mùa xuân, nhưng trong đầu cô dường như vang lên tiếng tuyết lớn gào thét qua.
Cô không còn được phép bước lên mảnh tuyết đó nữa.
Joseph hình dung rất chính xác.
Đó là giòi trong xương, cũng là nỗi đau cạo xương.
Minh Ương nhắm mắt lại. Cô ngồi trên thảm, yên lặng ôm lấy hai đầu gối.
Cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp anh.
Không phải là trong đêm mưa đó, mà là trong một sự kiện sớm hơn trước đó. Anh một thân vest đen, ăn mặc lịch lãm và sang trọng, từ trên chiếc Maybach màu đen bước xuống.
Trước khi một đám đông người lao lên đón, ánh mắt của cô đã dừng lại ở anh.
Khí chất của anh cao quý mà lơ đãng, cô chỉ quan sát anh từ xa vài lượt, liền khẽ nhếch môi, thầm nghĩ người đàn ông này chắc chắn rất khó chinh phục.
Hóa ra tất cả không phải bắt đầu từ đêm mưa đó.
Mà đã sớm lặng lẽ nảy mầm từ lâu trước đó.
Ký ức xoay chuyển, lật qua từng trang từng trang, lật đến đêm giao thừa năm nay.
Chiếc xe màu đen đó xuất hiện ở cuối con đường tuyết.
Lúc đó, họ yêu nhau không chút e dè.
Minh Ương ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước mắt như hiện lên, đêm đó, cảnh đêm của New York.
Như có một bàn tay từ từ đè lên trái tim cô, đè xuống, càng lúc càng chặt, muốn chiếm đoạt hết hơi thở của cô.
Lần này, Joseph không còn ép sát từng bước nữa, cũng không vội vàng đưa ra bài tập chuyên đề tiếp theo. Cái này chưa hoàn thành, cái tiếp theo cũng không thể triển khai. Ông cho họ thời gian, để họ sắp xếp lại, cũng để họ làm trống rỗng lại.
Nhưng dù ông cho thời gian, áp lực của họ vẫn rất lớn.
Vì bài tập thực hành lần này, Minh Ương đã bận rộn cả một tuần, Mạt Mạt tuần này gần như không thấy bóng dáng cô đâu.
Thấy cô lại tự nhốt mình trong phòng một lúc lâu, Mạt Mạt ôm hộp kem vừa mua đến gõ cửa phòng cô: “Chị, chị có muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút không ạ?”
“Ồ đúng rồi, kỳ kinh của chị có phải là lâu rồi không đến không? Hay là đã hết rồi?”
Minh Ương cúi đầu vùi vào đầu gối, cố gắng thoát ra khỏi thế giới lúc nãy.
Hồi tưởng một lúc lâu, mới nhớ ra câu trả lời.
— Cô đã áp lực đến mức kỳ kinh bị chậm mấy tuần rồi.
Bắc Thành.
Đêm trước tiệc mừng thọ của ông cụ Mạnh, hai người cùng nhau đến xem qua địa điểm một lần, tiện thể xác nhận lại quy trình.
Các bậc trưởng bối đều ở phía trước, hai người trẻ tuổi bị họ ngầm hiểu ý để lại phía sau.
Mạnh Thiếu Linh vừa mới thử xong bộ lễ phục sẽ mặc hai ngày nữa. Lễ phục của cô ta và cà vạt anh sẽ đeo lúc đó là cùng một màu.
Hôn kỳ sắp đến, cô ta cũng khó tránh khỏi có chút xao xuyến của thiếu nữ xuân thì, nghiêng đầu cùng anh trò chuyện về một số sắp xếp lúc đó.
Hai gia tộc lớn liên hôn, các quy trình rườm rà phức tạp, những ngày này hai nhà đều đang bận rộn với các công việc liên quan. Phía nhà họ Mạnh, cô ta đều cùng mẹ tự mình lo liệu.
Thẩm Ký Niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, để lộ nửa cổ tay.
Mạnh Thiếu Linh nghiêng mắt nhìn anh, nghĩ đến sau khi đính hôn không lâu sẽ là hôn lễ, cô ta nhớ đến chiếc váy cưới anh đã mua trong triển lãm váy cưới lúc trước, trong lòng khẽ động.
Cô thăm dò hỏi: “Về váy cưới, anh có ý tưởng gì không?”
Minh Ương vừa ra nước ngoài, sự đề phòng của cô ta hoàn toàn buông xuống, không còn là tâm bệnh của cô ta nữa. Ánh mắt của cô ta bây giờ quay trở lại quỹ đạo, chỉ coi trọng tương lai giữa cô ta và anh.
Vốn dĩ nên là như vậy, trước đây là cô ta nghĩ sai rồi.
Thẩm Ký Niên nhìn cô ta một cái, khẽ trầm ngâm một lát, cười nói: “Có ý tưởng gì, cô có thể liên hệ với trợ lý Lý.”
Muốn tìm nhà thiết kế, hoặc là ưng ý mẫu nào, đều có thể giao cho trợ lý Lý đi làm.
Năng lực làm việc của trợ lý anh đương nhiên không cần phải nghi ngờ. Tuy đều là hoàn thành công việc như nhau, nhưng Mạnh Thiếu Linh vẫn cảm thấy không đủ.
Cô ta cắn môi.
Cô ta chỉ muốn anh để tâm hơn một chút.
Anh trông như một con diều bay xa, bay cao, hoàn toàn không nắm được sợi dây diều của anh.
Rõ ràng anh đang đứng bên cạnh cô ta, trông ôn hòa lễ độ, nhưng sâu trong đôi mắt phượng đó lại là một lớp xa cách nhàn nhạt.
Mạnh Thiếu Linh nhếch khóe môi, khẽ cười: “Không phải nói chuyện khác. Tôi là nhớ đến chiếc váy anh đã mua trong triển lãm váy cưới lần trước.”
Nếu phải tìm trợ lý Lý, trợ lý của cô cũng có thể làm được, cô cần gì phải đi tìm?
Mạnh Thiếu Linh không quên tranh chấp về chiếc váy cưới lần trước. Cô ta vẫn là quyết tâm phải có được.
“Chiếc váy đó.” Giọng Thẩm Ký Niên trầm xuống “Tôi không có ý định để ai mặc.”
Nhà họ Thẩm không thiếu tiền mua một chiếc váy cưới. Mua về để đó, chỉ cần anh vui, thì có gì to tát?
Anh nhìn về phía xa, Mạnh Thiếu Linh lại đang nhìn anh, nụ cười hơi thu lại.
Là không có ý định để ai mặc… hay là người muốn mặc đã không còn ở đây?
Phía xa, hai bà mẹ cười nói, như có chuyện gì muốn nhắc nhở họ, quay đầu lại tìm người. Nhìn thấy họ đứng cùng nhau, bà Mạnh cười lên, cất giọng gọi họ qua: “Linh Linh, A Niên, qua đây một chút.”
Mạnh Thiếu Linh khẽ mím môi, che giấu những nghi ngờ vừa nảy sinh.
…
Tiệc mừng thọ năm nay của ông cụ Mạnh tổ chức rất lớn, không chỉ mời các gia đình thế gia ở Bắc Thành, mà chỉ cần có chút quan hệ qua lại cũng đều nhận được thư mời.
Gần thì đến Thượng Thành, Cảng Thành, xa thì đến hải ngoại, hôm nay đều sẽ có khách đến.
Bữa tiệc như vậy, đương nhiên rất sớm đã phải bắt đầu chuẩn bị trang điểm tạo hình, nắm bắt thời gian, tuyệt đối không thể có nửa phần thất lễ.
… Nhưng không phải ai cũng có tâm trạng đó.
Đợi đến tối, tiệc vừa bắt đầu, hôn sự của hai nhà Thẩm-Mạnh sẽ chính thức được định đoạt, không thể thay đổi được nữa.
Lễ phục, trang sức, chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu, tất cả đều đang đợi ở bên cạnh, nhưng Kỷ Hàm Tinh lại không muốn động đậy. Luôn cảm thấy đây giống như một giấc mơ, một lát nữa giấc mơ này có thể sẽ tỉnh.
Cô ấy lúc trước còn đang tranh giành váy cưới với Mạnh Thiếu Linh, bây giờ sao lại có thể muốn nhìn đối phương chiến thắng mặc nó lên.
Kỷ Hàm Tinh chống cằm, từ trong album ảnh tìm ra bức ảnh chụp cho Minh Ương ở hậu trường triển lãm váy cưới lúc trước, xem đi xem lại.
Cô ấy vẫn cảm thấy Minh Ương đẹp hơn, chiếc váy cưới đó cũng vậy, rõ ràng Minh Ương mặc đẹp hơn.
Mẹ Kỷ đến giục lần thứ ba, thấy tiến độ của cô ấy vẫn là con số không, tức đến chống nạnh: “Kỷ Hàm Tinh, con ngồi đó ngủ gật đấy à?!”
Kỷ Hàm Tinh lẩm bẩm, lề mề bắt đầu thu dọn.
Mẹ Kỷ nhíu mày, tiếp tục dạy dỗ con gái: “Con với Tam ca của con quan hệ tốt như vậy, hôm nay là chuyện lớn của nó, con lại không tích cực một chút? Nhanh lên, gửi tin nhắn chúc mừng nó trên wechata trước đi. Sau đó đến sớm một chút, đưa quà cho nó và Thiếu Linh.”
Bà thấy cũng lạ thật, đứa trẻ bình thường lanh lợi như vậy, hôm nay sao lại ủ rũ thế này.
Kỷ Hàm Tinh: “…” Mẹ cô ấy từ khi nào lại giỏi làm khó người khác như vậy chứ!
Mẹ Kỷ trực tiếp dùng quyền lực áp chế, qua đó nhìn chằm chằm cô ấy gửi tin nhắn: “Nhanh lên nhanh lên, lề mà lề mề.”
Kỷ Hàm Tinh phồng má, không thể không khuất phục, gửi một tin nhắn wechat cho Thẩm Ký Niên: 【Tam ca, chúc mừng nha!】
Mẹ Kỷ lúc này mới tha cho tai của cô ấy, cảnh cáo chỉ vào mũi cô ấy: “Nhanh lên cho mẹ. Nếu mà đến muộn xem mẹ xử lý con thế nào?”
Bên cô ấy có thể lề mề, nhưng bên nhà họ Thẩm lại không lề mề được. Thẩm Ký Niên và Thẩm Duy Ninh sớm đã thu dọn xong xuôi, vừa mới đến khách sạn.
Thẩm Ký Niên xuống xe trước, đỡ em gái một cái.
Điện thoại lại vang lên một tiếng, anh cũng không xem.
Trên đó sớm đã chất đầy tin nhắn. Một đám người lễ nghĩa chu toàn, thà chúc mừng nhiều chứ không thể chúc mừng ít, thà chúc mừng sớm chứ không thể chúc mừng muộn. Hôm nay chẳng qua chỉ là công bố một ngày đính hôn, từ sáng sớm đã bay đến vô số lời chúc phúc.
Hôm nay quả thực là một ngày tốt, hiếm có một ngày nắng đẹp.
Hiện trường sớm đã náo nhiệt, có rất nhiều truyền thông đang chờ đợi tại vị. Bề ngoài họ đến vì lễ mừng thọ của ông cụ Mạnh, thực tế hôm nay họ có thể ôm về được tin tức gì, thì khó nói.
Nếu thật như lời đồn, tối nay hôn sự của hai nhà Thẩm-Mạnh được định đoạt, tin tức này sẽ lập tức bay đầy các trang đầu, gửi đi khắp nơi trên thế giới.
Thẩm Duy Ninh nhấc váy lên, tao nhã mà đoan trang xuống xe, ra vẻ vô tình nghiêng đầu nhìn anh trai một cái.
Anh vẫn giữ vẻ cao quý ung dung thường ngày, phong thái cần có đều có.
Nhưng, cô ấy lại không nhìn thấy trong mắt anh một chút mong đợi và vui mừng nào. Nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nhưng lại không chạm đến đáy mắt.
Sự lễ phép hoàn hảo đã được rèn luyện của Thẩm Duy Ninh hơi phai đi ba phần, trí nhớ cơ bắp cũng không thể cứu vãn được.
Hôm nay tất cả khách mời đều đến vì hôn sự của họ.
Nhưng người đó, lại không phải là người anh thật sự muốn cưới.
Tuy nhiên, lý trí đang nói với cô ấy, phù hợp là rất quan trọng. Những người như họ, trước nay đều chỉ cân nhắc có phù hợp hay không, bận rộn suy nghĩ liên kết các mạng lưới quan hệ, phân tích vô số lợi và hại còn không kịp, đâu còn có tâm tư để phân ra đi cân nhắc cái gì gọi là thích và không thích.
Nhưng đây là anh trai cô ấy mà, lòng riêng của cô ấy đương nhiên là muốn cân nhắc.
Động tác của cô ấy theo đó dừng lại, Thẩm Ký Niên nhìn cô ấy một cái, ánh mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
Thẩm Duy Ninh nhếch môi, lắc đầu “Em chỉ là ngẩn ngơ xíu thôi thôi.”
Váy của cô ấy tương đối rườm rà, Thẩm Ký Niên đưa cánh tay cho cô ấy.
Khoác tay anh đi vào trong, Thẩm Duy Ninh không biết đang nghĩ gì, đột nhiên khẽ gọi anh một tiếng: “Anh trai.”
“Ừm.”
Cô ấy lạnh lùng buông ra một câu: “Em đột nhiên cảm thấy… con người Phó Văn Châu cũng khá tốt?”
Thẩm Ký Niên: “…”
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói không chút gợn sóng: “Ừm, người có thể ở bên tai anh mắng anh ta cả một đêm không lặp lại cũng là em.”
Thẩm Duy Ninh: “…”
Cô ấy hé miệng, muốn phản bác đó là lúc còn trẻ! Nhưng nghĩ lại, cô ấy bây giờ cũng còn trẻ mà.
Cô ấy không nói nữa.
— Người có thể trị được cô không nhiều, Thẩm Ký Niên là một trong số đó.
Họ vừa đến không bao lâu, chiếc xe của Mạnh Thiếu Linh và anh họ cũng đến khách sạn.
Cô ta không có anh ruột, nhưng sự nghiệp của anh họ cô ta mấy năm nay rất thuận lợi.
Cô ta mặc một chiếc váy dài bằng lụa satin màu tím nhạt, truyền thông tinh mắt đã phát hiện ra, màu váy của cô ta và cà vạt hôm nay của Thẩm Ký Niên cùng màu.
Xem ra chuyện tốt là tám chín phần mười.
Người nhà họ Mạnh và người nhà họ Thẩm về cơ bản đều đã đến đông đủ, có mấy vị khách ở xa cũng đã đến sớm.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Thẩm Duy Ninh nghiêng đầu muốn tìm Thẩm Ký Niên, vừa hay gặp anh đi ra ngoài, chắc là đi nghe một cuộc điện thoại.
Cô ấy cũng không để ý nhiều, thu lại ánh mắt, tiếp tục ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thành Oánh.
Thẩm Ký Niên đến nơi vắng vẻ, mới nhận điện thoại. Trợ lý Lý gọi đến, anh chỉ nghĩ là chuyện gì đó trên công việc, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên mấy bó hoa ở xa xa hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa ở hiện trường hôm nay toàn bộ là hàng không vận chuyển đến, không tính bao nhiêu bó, không tính bao nhiêu chi phí.
Trợ lý Lý trên tay vừa mới thu thập đủ tất cả tài liệu.
Anh ta trước đó đã có chút cảm giác, phía công việc của Minh Ương dường như có chút vấn đề, cũng đã đặc biệt cử người đi để ý. Nhưng đối phương giai đoạn sau che giấu quá tốt, nếu không điều tra sâu vào thì thật sự không tra ra được.
Anh ta biết hôm nay là ngày gì—
Vài giờ nữa, tin tức hôn sự vừa công bố, ván đã đóng thuyền, mọi thứ sẽ rất khó thay đổi. Hai nhà đều không phải người bình thường, tin tức tung ra có sức nặng cực lớn, huống chi là chuyện lớn như vậy. Cho nên lúc này, anh ta báo cáo cũng thấp thỏm.
Không biết đứng trên lập trường của toàn bộ nhà họ Thẩm mà nói, là đúng hay sai. Nhưng anh ta chỉ là người của Thẩm Ký Niên, không thể lo hết được.
Trợ lý Lý không dám chậm trễ, lần lượt báo cáo qua. Tổng cộng hai chuyện, chuyện thứ nhất, Mạnh Thiếu Linh lúc «Thiều Quang Đồng» vừa mới bấm máy, đã đến đoàn phim tìm Minh Ương. Anh ta cũng đã lấy được video giám sát lúc đó, gửi cho Thẩm Ký Niên.
Chuyện thứ hai, Mạnh Thiếu Linh đã dùng số mới liên lạc với Minh Ương. Nhưng cô ta dùng xong là hủy, xử lý sạch sẽ, không tra ra được cô ta đã gửi những gì.
Có thể ngồi đến vị trí trợ lý của Thẩm Ký Niên, anh ta làm việc trước nay đều không chút sơ hở. Để lấy được video giám sát và nội dung tin nhắn, anh ta bận rộn đến bây giờ mới xuất hiện, chỉ tiếc là cái sau vẫn không lấy được.
Thẩm Ký Niên yên lặng nghe xong mấy phút thông tin báo cáo, cảm xúc tĩnh lặng như hồ sâu.
Anh cúp máy trước, sau đó mở video giám sát đó, nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện trong màn hình.
Cô mặc một bộ đồ rất thoải mái, chắc là vừa mới xong cảnh quay. Ngồi xuống đối diện Mạnh Thiếu Linh, lúc đầu khí thế cũng không thua.
Anh cúi mắt, xem xong toàn bộ đoạn giám sát. Trong đôi mắt, trầm như sương mù.
Sau khi xem xong, anh đứng yên tại chỗ một lúc.
Sau đó, gọi số điện thoại của cô, đặt điện thoại bên tai.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến đột nhiên nhảy ra, Minh Ương ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn qua.
Cuộc gọi đầu tiên dường như đặc biệt ngắn, còn chưa kịp nghĩ kỹ nó đã kết thúc.
Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cuộc gọi thứ hai đã đến ngay sau đó.
Như thể đến để bắt cô đã làm chuyện gì xấu.
Minh Ương lấy điện thoại, bấm nút nghe.
Giọng cô rất nhẹ, lễ phép mà xa cách: “Thẩm tiên sinh?”
Lần trước chia tay, họ không còn liên lạc nữa. Xa cách lâu như vậy, như thể đã không còn quen biết nữa.
Thẩm Ký Niên ôn tồn hỏi: “Cô ta đến tìm em, sao không nói cho anh biết?”
Minh Ương sững sờ, nhận ra anh chắc đã biết cả rồi. Trên mặt cô hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Không phải chuyện gì to tát.”
Anh im lặng, ánh mắt sâu không lường được, chỉ là lúc này cô không nhìn thấy.
“Xin lỗi. Anh đã hứa với em sẽ không để cô ta sẽ đến tìm em.”
Cô tùy ý nhếch môi: “Em biết anh không biết chuyện.”
Thẩm Ký Niên không nhanh không chậm hỏi tiếp, chu đáo mà nghiêm cẩn: “Cô ta đã nói những lời rất khó nghe.”
Minh Ương nhớ đến nội dung tin nhắn đó. Cô cúi đầu, buồn bã “ừm” một tiếng, lại rộng lượng nói: “Không sao, em biết anh không nghĩ như vậy.”
“Vậy anh nghĩ như thế nào?”
Cô suy nghĩ một chút “Anh không nông cạn như vậy, cũng không th* t*c như vậy.”
Thẩm Ký Niên cười khẽ một tiếng. Rõ ràng chỉ là để thăm dò ra đại khái nội dung, lại bị cô chọc cười.
Anh tán thưởng: “Em nói đúng.”
Họ đã lâu không nói chuyện rồi, dù chỉ là những cuộc đối thoại rất thường ngày, cũng rất bình thường.
Anh đột nhiên mở miệng hỏi một tiếng: “Em đang làm gì vậy?”
Minh Ương nhìn quanh bốn phía, trả lời: “Ở trong một thư viện.”
Cô mím môi “Nếu không có chuyện gì, em cúp máy trước đây.”
Thư viện không tiện nói chuyện điện thoại, hơn nữa bên anh thời gian để anh xử lý công việc cũng không nhiều. Thẩm Ký Niên gật đầu: “Được. Tạm biệt.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Minh Ương cúi đầu xuống, đầu ngón tay hơi siết lại, làm nhàu tờ giấy khám sức khỏe trong tay.