Phong Nguyệt Bất Độ - Mang Li

Chương 83

Trong mắt anh nhuốm đầy sắc dục, yêu chiều cúi đầu hôn lên mắt của con mồi nhỏ.

 Cả những giọt mồ hôi li ti còn vương hơi ấm.

 Đều bị anh hôn đi hết.

 Họ dừng lại trước cửa sổ.

 Mưa ngày càng nặng hạt, đêm nay dường như có xu thế muốn càn quét cả thành phố.

 Mưa như trút nước, trong nháy mắt lật nhào tất cả.

 Câu nói vừa rồi của anh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

 …Thật sự có.

 Linh hồn cô dường như đều bị va đập đến tan tác.

 Cơn run rẩy tê dại lan ra từ tứ chi cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

 Có lẽ đêm đã rất khuya rồi, cũng có lẽ chưa.

 Bởi vì thở và nói quá lâu, cổ họng cô khàn đặc đến khô khốc, trong cơ thể dù có tích trữ năng lượng, cũng đã sớm bị vắt kiệt rồi lại vắt kiệt, không thể vắt ra được một tia một sợi nào nữa.

 Cô đã xin tha đến lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, cố gắng kết thúc trận chiến kéo dài này.

 Nhưng lại không biết giọng nói của mình yểu điệu và nũng nịu đến mức nào.

 Những lời nũng nịu ngọt ngào vô thức có thể khiến xương cụt tê dại hết lần này đến lần khác.

 Anh khẽ cụp mắt, nhìn chằm chằm cô vài giây, ngay khi cô nhìn lại và muốn ngăn cản thì anh đột nhiên cười.

 Giọng nói khàn đến lạ thường: “Minh Ương, sao em lại nũng nịu thế.”

 Cô bất giác nín thở, càng không thể chịu đựng được mà cắn anh một cách qua quýt.

 — Câm miệng.

 Tiếng cười của anh vẫn còn vang vọng trong lồng ngực, vì lồng ngực hai người đang áp sát vào nhau, nên cô cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

 Hoàn toàn không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi.

 Sau mấy lần thương lượng, dù chỉ là nhanh hơn một chút, đều không có kết quả, cô có chút buông xuôi mặc kệ.

 …

 “Bảo bối, không muốn sâu hơn nữa sao.”

 “Chưa xong đâu.”

 “Chưa đủ.”

 …

 Chỉ với mấy câu này, người thợ săn dường như rất tò mò, tại sao con mồi nhỏ lại không chịu được dày vò như vậy.

 Nhưng vừa hỏi, anh lại chỉ muốn cô phải nhiều hơn nữa, không có ý định cho cô ít đi.

 Anh rất dịu dàng l**m đi một vài thứ dạng nước.

 …

 Không cho thương lượng mà tự mình dùng hết năng lượng dự trữ, không chừa lại chút nào.

 Cho đến khi cô nửa mê nửa tỉnh thiếp đi, anh mới miễn cưỡng dừng lại, kết thúc qua loa lần cuối cùng này, đưa cô đi tắm rửa.

 …

 Hôm nay thành hôn, sau khi cô cùng anh đi qua vách đá cheo leo không biết bao nhiêu lần.

 Chỉ một chút sơ sẩy, là cả ván cờ đều thua.

 May thay, bước đi giữa gian khó, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

 Cả một đêm trôi qua, từ trên chín tầng mây, giữa những lần được gột rửa bởi mưa rào, trái tim cô chậm rãi đáp xuống mặt đất.

 Cô đã ngủ rất say, mặc kệ anh nói gì làm gì cũng sẽ không để ý đến anh nữa. Thẩm Ký Niên cười cười, chỉ hôn lên trán cô, bế cô ra ngoài.

 Giọng anh vẫn còn khàn khàn, tuỳ ý gọi khẽ một tiếng: “Bảo bối?”

 Không phải để gọi cô làm gì, chỉ là một tiếng gọi cưng chiều.

 Minh Ương vừa chạm vào giường, liền tự mình ôm chăn, xoay người sang phía bên kia ngủ.

 Gần như sát mép giường.

 Hai từ kia giống như tín hiệu nguy hiểm gì đó.

 Lúc ban đầu còn là Minh Ương.

 Nghiêm túc, cứng nhắc, thiết diện vô tư.

 Đến sau này động lòng, là Ương Ương lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng bình tĩnh.

 Rồi đến sau này nữa…

 Vừa rồi không biết đã gọi bao nhiêu tiếng bảo bối.

 Khiến cô sinh ra phản ứng căng thẳng.

 Ít nhất là đêm nay.

 Thẩm Ký Niên nhướng mày, nhìn vài giây, quan sát xem rốt cuộc cô ngủ thật hay giả vờ ngủ.

 Một lát sau, anh vén chăn ở phía bên kia lên giường cùng cô.

 Trong cùng một không gian với khoảng cách gần gũi, hơi thở vẫn quyện vào nhau.

 Hôm nay gần như cả ngày không xem điện thoại, thông báo tin nhắn trên các ứng dụng nhiều vô số kể.

 Thẩm Ký Niên bấm vào weibo.

 Giờ này ở trong nước đang là đêm khuya, lại là cuối tuần, đúng là đỉnh điểm lưu lượng truy cập.

 Anh vốn không thường dùng ứng dụng này, sau này vì cô mới dùng nhiều hơn. Ngày thường cơ bản cũng chỉ lướt xem, lần gần nhất anh đăng bài trên weibo là lúc cô bị chìm trong bê bối dư luận, cũng chỉ đăng duy nhất một bài đó.

 Nhưng ai cũng biết đây là tài khoản của anh, dù anh đã lâu không xuất hiện, sự náo nhiệt ở hậu trường cũng chưa bao giờ dừng lại.

 Bên dưới bài đăng duy nhất trong tài khoản của anh, mỗi ngày vẫn xuất hiện không ít bình luận mới. Thường có người vào đây hóng tình hình tình cảm của họ, cũng có những người tò mò hỏi han, hoặc chia sẻ một vài tin tức liên quan đến cô.

 Tình yêu của anh, cả thế giới đều biết.

 Nhưng anh cũng không để tâm.

 Xem nhiều rồi, có lần anh còn tình cờ phát hiện ra anh và cô có một siêu thoại CP rất kín đáo, tên là “Ký Kiến Minh Nguyệt*”.

 (*) Ký Kiến Minh Nguyệt*: Đã thấy trăng sáng

 Phần giới thiệu là —「Anh ấy và nữ chính của anh ấy.」

 Ở một góc không ai hay biết, họ âm thầm miêu tả hết tình yêu thầm kín của hai người.

 Có lẽ vì số lượng người không nhiều, phía nam lại là người ngoài ngành, sức chiến đấu của các fan CP không bằng các nhà khác trong giới, nên họ “đẩy thuyền” khá kín tiếng. Ngày thường cũng không ra ngoài lộ diện, chỉ âm thầm, phe cánh lặng lẽ lớn mạnh.

 Thần kinh của Thẩm Ký Niên vẫn còn hưng phấn không buồn ngủ, tuỳ ý bấm vào xem thử.

 Bên trong quả nhiên vẫn rất náo nhiệt.

 【Hu hu hu, các chị em ơi, dạo này hai người họ im ắng quá, không có tin tức gì cả, không lẽ chia tay thật rồi à [Khóc lớn]】

 Trước đây còn đỡ, dù không có tin tức gì, cũng có thể nhờ các chị em thần thông quảng đại trong siêu thoại dò ra chút lịch trình. Dù chỉ là hai người cùng ở một địa chỉ IP, họ cũng có thể ăn mừng. — Giờ thì hay rồi, tung tích đều biến mất, mọi người hai mắt tối sầm.

 【Nghĩ theo hướng tích cực đi, sao không thể là cùng nhau bỏ trốn chứ? Tra không ra của S (ám chỉ Thẩm Ký Niên) thì thôi đi, của M (ám chỉ Minh Ương) cũng không tra ra được, không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất!】

 【Hôm nay Ký Kiến Minh Nguyệt công khai chưa? Chưa.】

 【Hôm nay Thẩm tổng theo đuổi được người ta chưa? Chưa.】

 【Không biết tại sao, tôi cứ có ảo giác là họ đã ở bên nhau rồi??? Rõ ràng họ chưa hề công khai…… Có lẽ là do đẩy thuyền lâu quá rồi, vẫn chưa thành công, đợi đến phát điên rồi QAQ】

 【Có nhà nào khổ như chúng ta không, vốn đã không có đường, một bên còn là người ngoài giới, thậm chí là người ngoài giới mà chúng ta không thể tiếp cận, đến một chút thông tin bên lề cũng không mò ra được, đúng là chúng ta đang tự tạo đường từ hư không mà ăn!!】

 【Trời ấm lên rồi, Thập Duyệt nên ra sản phẩm mới rồi, các chị em đoán xem, lần này sẽ dùng cái gì để tỏ tình?】

 …

 Anh chưa bao giờ thừa nhận tên của các loại nước hoa phiên bản giới hạn theo mùa của Thập Duyệt có liên quan đến mình, càng chưa từng giải thích bất kỳ ý nghĩa nào trong đó, nhưng họ dường như đã mặc định.

 Thẩm Ký Niên nhếch khoé môi. Hôm nay vừa mới kết hôn xong, có một khoảnh khắc, anh rất muốn đăng một cái gì đó.

 Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

 Người đang ngủ bên cạnh vẫn chưa cho anh danh phận.

 Anh thoát khỏi weibo, mở wechat.

 Trong nhóm chat bạn nối khố vừa gửi một định vị, chuẩn bị qua đó tập trung, mọi người đang nhắn tin qua lại vài câu.

 Trong nhóm chat thỉnh thoảng lại nhảy tin nhắn mới, một người không thường xuất hiện, đột nhiên gửi một tin nhắn.

 Thẩm Ký Niên: 【@Kỷ Hàm Tinh, sau này em đừng có mà uống rượu giao bôi với vợ của anh.】

 Trong nhóm đông người như vậy, ai nấy đều sững sờ.

 Mất hai giây để phân tích rõ câu này, rồi từ từ, đội cái danh xưng nào đó lên đầu Minh Ương.

 Chậc.

 Cả nhóm người ý kiến nhao nhao.

 【Ối dồi ôi, tôi đã thấy cái gì thế này? Có phải là ảo tưởng cuối cùng của ai đó khi theo đuổi người ta đến tối tăm mặt mũi không?】

 【Đã nói rồi, đường phải đi từng bước, không thể cứ muốn một bước lên trời. Mới thành bạn gái của anh thôi, còn lâu mới đến lần đổi cách xưng hô nhé】

 【Anh biến mất bao nhiêu ngày rồi? Chuyện này tạm thời không nhắc tới, tôi muốn hỏi anh chạy đi đâu rồi, về đây bàn hợp đồng với tôi đi, tôi đợi anh cả tuần rồi [Khóc lớn]】

 【Vợ vợ lại còn vợ, cái này có thể gọi lung tung được à? Nào, ngoan ngoãn ôn lại với tôi nào: Bạn gái.】

 Một ông anh đã yêu đương ba năm đại diện phát biểu: 【Cười rách cả mồm, tôi còn tưởng tôi hoa mắt. Nếu mà dễ cưới như vậy, kẹo cưới của tôi đã gửi đến phủ các vị rồi hahahahahaha】

 Cả nhóm người không ai coi là thật, thỉnh thoảng lại ném một cái nhãn dán cười lớn. Họ cũng chỉ sững sờ vài giây lúc anh mới xuất hiện, cười cười cho qua, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

 Kỷ Hàm Tinh bị réo tên còn không vui “Cái gì mà vợ của anh? Thế thì em cũng nói là vợ của em đây này, có trời đất làm chứng, có nhật nguyệt làm mai hẳn hoi…”

 Cô ấy còn chưa nói xong, Thẩm Ký Niên đã không cho cô ấy cơ hội đó.

 Rất nhanh, anh gửi tin nhắn thứ hai trong nhóm.

 Đó là một bức ảnh — bàn tay đan vào nhau của anh và cô, đeo nhẫn cưới.

 Hai chiếc nhẫn cưới, như một sự tồn tại để thông cáo thiên hạ.

 Những người trong nhóm đã sớm không còn kinh ngạc nữa, mỗi người đều đang bận việc của mình, đa số đều đang trên đường đến điểm hẹn. Tin nhắn mới nhảy ra, họ lơ đãng liếc qua.

 Liếc qua rồi.

 Lại liếc lại.

 Thế mà tất cả đều trợn tròn mắt.

 Mấy người đang tựa lưng nằm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, không thể tin được nhìn tin nhắn mới vừa xuất hiện trong nhóm.

 Người gửi tin nhắn — Thẩm Ký Niên, không sai.

 【?????】

 Sau một dấu chấm hỏi, là cả màn hình dấu chấm hỏi.

 Cả nhóm người vừa rồi còn không để tâm giờ đều như bị sét đánh ngang tai.

 Đang hấp hối trong cơn bạo bệnh bỗng bật dậy.

 【Tình hình gì đây??? Anh đang ở đâu? Anh sau lưng bọn tôi đã làm những gì!!】

 【Mới bao lâu chứ?! Không phải hai người mới làm lành à? Tôi không tin, bịa đặt, photoshop, tôi phải đi mách Minh Ương.】

 【Trời của tôi trời của tôi, hôm nay quả nhiên dậy sớm quá, tôi thế mà lại thấy được tin cưới của anh Niên rồi】

 Họ không nhận được thông báo chính thức từ nhà họ Thẩm, cũng không nghe được phong thanh từ các kênh tin tức nhỏ lẻ nào, mà trực tiếp biết được thông tin này từ chính miệng người trong cuộc.

 Qua loa đến mức tuỳ hứng.

 Nửa tin nửa ngờ, kinh hồn bất định.

 Tâm trạng Thẩm Ký Niên cực tốt, nơi ở tạm thời không thể công khai, nên anh không nhịn được, vẫn phải đến đây báo một tiếng.

 Anh hỏi người vừa rồi còn kiêu ngạo nhất: 【Còn vấn đề gì không?】

 Kỷ Hàm Tinh khó hiểu nhíu mày nhìn bức ảnh kia hồi lâu.

 Lần này, cô ấy uất ức lẩm bẩm: 【… Chắc là không có.】

 Cô ấy còn có thể có vấn đề gì nữa?

 【Em không phục lắm, anh lén lút cưới sau lưng bọn em.】

 Thẩm Ký Niên hừ cười một tiếng: 【Áp đảo nhé.】

 Anh tiện tay gửi vài bao lì xì trong nhóm, sau đó mới đặt điện thoại sang bên cạnh, cuối cùng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

 Cô vẫn quay lưng về phía anh ngủ, khu vực của cô có vẻ rất an toàn. Thẩm Ký Niên chỉ nhìn một cái, liền kéo người qua.

 Minh Ương ngủ say, chỉ mơ màng giãy giụa một chút. Anh nhẹ nhàng hôn cô, ôm trọn cả người cô vào lòng.

 Đêm tân hôn.

 Thoả mãn no nê.

 Những việc cần làm hôm nay, quả thực đã làm xong hết rồi.

 …

 Minh Ương hoàn toàn không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, không có ai đến làm phiền, cô cứ thế ngủ một giấc cho đã.

 Ngày hôm sau, Thẩm Ký Niên thì đã tỉnh, nhưng thấy cô không có dấu hiệu thức dậy, anh tự mình bận rộn một lúc, rồi cũng quay lại giường tiếp tục ôm người ngủ.

 Mãi cho đến khi bên ngoài không biết là ban ngày hay hoàng hôn, Minh Ương mới bị cảm giác đói bụng đánh thức.

 Thẩm Ký Niên ở ngay bên cạnh, cô vừa động đậy anh liền nhận ra, cúi mắt nhìn qua: “Đói rồi à?”

 “Ừm.” Cô mơ màng đáp, vẫn đang tỉnh ngủ dần.

 Anh gọi đồ ăn, tiện tay ôm người, đợi cô từ từ tỉnh táo.

 Không có công việc thúc giục, cũng không có bất kỳ chuyện gì thúc giục.

 Cô dựa vào lòng anh, hơi thở quen thuộc và an toàn tràn ngập đầu mũi.

 Hôm qua bắp đùi cô run lên rất nhiều lần, anh đoán cơ bắp ở đây hôm nay sẽ không được thoải mái lắm, bàn tay đeo nhẫn cưới của anh tiện tay xoa bóp chân cho cô.

 Động tác rất tự nhiên, nhịp điệu cũng vừa phải.

 Cô thoải mái đến mức lại nhắm mắt ngủ thiếp đi một lúc.

 Đồ ăn rất nhanh được giao tới, tiếng chuông cửa vang lên.

 Minh Ương cũng đã gần tỉnh ngủ, cô ngáp một cái, với lấy điện thoại xem giờ.

 Tính toán một chút.

 Cảm giác tội lỗi lập tức ùa đến: “Em ngủ lâu lắm rồi sao?”

 Người quen với công việc, đột nhiên lãng phí nhiều thời gian như vậy, có chút không quen.

 Thẩm Ký Niên ung dung nói: “Bà Thẩm à, chúng ta đang nghỉ kết hôn đấy.”

 Không có bất kỳ công việc và nhiệm vụ nào, tự nhiên cũng không cần để ý đến thời gian, ngủ thêm một lúc cũng không sao.

 Đầu ngón tay Minh Ương khựng lại.

 Anh gọi, quả là rất quen miệng.

 Nhưng nếu muốn bắt bẻ, dường như cũng không sai.

 Cô từ từ ngước mi lên khỏi điện thoại, nhưng không nhìn anh, chỉ lặng lẽ đặt điện thoại lại, chui vào phòng tắm rửa mặt.

 Viên kim cương trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng yếu ớt, cho thấy sự tồn tại địa vị của ai đó.

 Cô xoa xoa mặt.

 Quen không nhanh bằng anh.

 …

 Bước chân trong chuyến đi này của họ rất chậm rãi, đợi đến ngày hôm sau nghỉ ngơi xong, họ liền đến thành phố tiếp theo.

 Khi hành trình sắp kết thúc, cũng không vội vã sắp xếp lịch trình gì, chỉ thong thả đi dạo.

 Hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời bị nhuộm thành màu tím, đẹp đến kinh ngạc.

 Minh Ương ra ngoài có thói quen đeo khẩu trang, được anh nắm tay.

 Đây là kỳ nghỉ rảnh rỗi cuối cùng rồi, sau khi trở về, họ chắc chắn đều không thể rảnh rỗi như bây giờ, cô có chút trân trọng.

 Trên phố còn có những người qua đường khác.

 Cặp đôi này lẫn trong đó, vì ngoại hình quá ưu tú, thỉnh thoảng sẽ khiến người khác phải nhìn thêm vài lần.

 Chỉ thấy họ đang đi thì đột nhiên dừng lại.

 Một người qua đường đang chú ý đến họ phát hiện ra cảnh này, bước chân cũng không kìm được mà dừng lại, muốn xem họ định làm gì.

 Chỉ thấy hai người đối mặt nhau không biết đã nói gì, sau đó thấy người đàn ông ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của người phụ nữ.

 Người đẹp phương Đông này dường như không có chỗ nào trên người không tinh xảo, ngay cả mắt cá chân cũng thon thả xinh đẹp.

 Anh cởi giày của cô ra, dán một miếng băng cá nhân lên gót chân cô.

 Người qua đường chợt hiểu ra — thì ra là giày làm xước chân.

 Cô vịn vào vai anh, đợi anh giúp mình dán xong, hai người lại nắm tay nhau đi dạo tiếp.

 Dán băng cá nhân rồi, lần này chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.

 Người qua đường cười cười, thu lại ánh mắt, bước về hướng ngược lại với họ.

 Không hiểu sao lại cảm thấy, ngày hôm nay thật tốt đẹp.

 Trời trong xanh, cuộc sống dịu dàng.

 Sau khi Minh Ương về nước còn phải ở lại Bắc Thành một thời gian nữa, cô có không ít công việc. Việc đầu tiên chính là bận rộn tuyên truyền sản phẩm mới của Thập Duyệt.

 Nói đến đây, cô nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, tên của phiên bản giới hạn theo mùa có liên quan đến anh không?”

 Phong, Quang, Tự Do.

 Tên của các phiên bản giới hạn theo mùa đều rất hay, cũng rất trùng hợp. Trên mạng từng có tin đồn rằng, mỗi một cái tên đều là lời tỏ tình thầm kín của ai đó, ngay cả Khương Lai cũng đã hỏi cô mấy lần.

 Tiếc là đối tượng tỏ tình trong lời đồn, chính mình lại vẫn chưa biết đáp án.

 Thẩm Ký Niên không nhanh không chậm nói: “Đợi em cho anh danh phận rồi anh sẽ nói.”

 Trên đầu Minh Ương từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.

 Thực sự không ngờ anh lại có thể đòi hỏi như vậy.

 Nếu đã vậy, cô dứt khoát từ bỏ việc truy hỏi, chỉ hỏi rằng: “Sản phẩm lần này tên là gì?”

 Thẩm Ký Niên im lặng hai giây, khó tin nói: “Em thà không hỏi chứ cũng không chịu cho anh danh phận sao?”

 Minh Ương không nhịn được, chỉ một giây sau đã bật cười.

 Dù có khẩu trang che nửa khuôn mặt, vẫn không che được chút nào vẻ rạng rỡ.

 Thẩm Ký Niên không hài lòng lắm véo véo đốt ngón tay cô.

 Cô cười càng vui hơn.

 Anh thật sự rất vội.

 Họ đang đi dạo, trên đường có không ít người dân địa phương. Đột nhiên, phía sau xa xa lại có một giọng nói không chắc chắn lắm vang lên: “Minh Ương —?”

 Cô bất giác buông tay ra, quay đầu lại.

 Đầu ngón tay Thẩm Ký Niên khựng lại.

 Mái tóc dài của cô xoã trên vai, theo cái quay đầu của cô, tung lên thành một làn sóng mực nhỏ.

 Vẻ kinh diễm lướt qua mắt người hâm mộ.

 Gần như là phản xạ có điều kiện.

 Là fan của cô, họ quá quen thuộc với cô, dù chỉ là một bóng lưng ở xứ người, cũng đủ để họ nhận ra cô.

 Nhưng khi phát hiện thật sự là cô, họ vẫn sững sờ một lúc.

 “A.”

 Giữa họ cách nhau gần trăm mét.

 Mấy người hâm mộ không kìm được sự kích động, nhưng vẫn không xông lên làm phiền lịch trình cá nhân của cô.

 Minh Ương cong mắt, cười với họ một cái.

 Hoàn cảnh này không tiện lắm, nên cô cũng không lên tiếng đáp lại.

 Họ cũng đều thấy người đàn ông bên cạnh cô. Sau khi ngạc nhiên, rất nhanh đều đã hiểu ra tình hình.

 — Còn có gì không hiểu nữa chứ?

 Mấy người nhiệt tình chào hỏi cô xong, có một người bạo dạn, đột nhiên hét lên một câu: “Ương Ương bao giờ cho Thẩm tổng danh phận!”

 Tiếng hét của người hâm mộ khiến Minh Ương hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

 Trong đôi mắt xinh đẹp không chút phòng bị hiện lên vẻ ngỡ ngàng một giây, Minh Ương dở khóc dở cười.

 Ngay cả Thẩm Ký Niên cũng bất ngờ.

 Nụ cười của anh càng đậm hơn, cũng không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay với họ, coi như tạm biệt.

 Bầu trời màu tím làm nền, cô và Thẩm Ký Niên giống như đang đi trong tranh, tiếp tục đi dạo.

 Cuộc gặp gỡ tình cờ ở xứ người này cứ thế kết thúc.

 Bên đường dường như vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm phấn khích của một nhóm người.

 “Trời! Họ thật sự là thật!”

 “Thật đó thật đó! Đây là theo đuổi được rồi sao? Chắc là vậy nhỉ? Nếu không sao lại cùng nhau đi chơi?”

 “Trước đây tớ đã nói gì nào! Không đúng lắm mà, chắc chắn có vấn đề mà!”

 “Chết tiệt, chuyện này có được nói ra không? Bức chết tớ rồi bức chết tớ rồi!! Ương Ương bao giờ cho danh phận! Tớ bao giờ mới được nói ra đây a a a!”

 “Anh ấy dịu dàng quá, các cậu có thấy không? Vừa rồi lúc Ương Ương nói chuyện với chúng ta anh ấy cứ nhìn cô ấy mãi! Ánh mắt đó…”

 Nhìn trên mạng và tiếp xúc thực tế hoàn toàn khác nhau.

 Hình tượng anh ấy thể hiện ra bên ngoài thường ngày quá lạnh lùng và xa cách, nhưng chỉ có tận mắt chứng kiến, mới có thể thấy được anh ấy ở trước mặt cô lại là một dáng vẻ khác.

 …

 Ngày hôm sau, Minh Ương và Thẩm Ký Niên thu dọn hành lý lên đường trở về.

 Cuộc bỏ trốn kết thúc, quay trở lại Bắc Thành.

 Lần này thật sự đi cùng một chuyến bay.

 Để thận trọng, Minh Ương bảo người nhà không cần đến đón, sau khi hạ cánh, cô và anh cũng tách ra khỏi sân bay.

 May mắn là mọi việc suôn sẻ, lần này lịch trình của cô không công khai, cũng kín đáo không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

 Họ lặng lẽ lên cùng một chiếc xe.

 Thẩm Ký Niên đưa cô về nhà họ Ôn.

 Với khả năng hiện tại của cô, về Bắc Thành thường xuyên, hoàn toàn có thể mua một căn nhà bên ngoài. Căn nhà đầu tiên cô mua lúc trước cũng đang để trống, có thể vào ở bất cứ lúc nào.

 Nhưng cô không nỡ dọn ra khỏi nhà.

 Thời gian trở về vốn đã không dài, cô luôn cảm thấy thời gian mình ở bên gia đình đã rất ít rồi.

 Hơn nữa, sau này khi cô bước vào nhiều vai diễn hơn, thời gian sẽ chỉ bị chiếm dụng không ngừng.

 Giữa con gái và bố mẹ, giữa cô và bố mẹ, đã sớm đến lúc, định sẵn sẽ dần xa cách. Vì vậy nhân lúc bây giờ khó có được thời gian, chỉ cần về Bắc Thành, cô cơ bản đều ở nhà.

 Minh Ương không hề chậm chạp, ngược lại, cô rất nhạy bén trong việc cảm nhận tình cảm. Cũng vì vậy, cô thường xuyên phát hiện ra sự không nỡ và quyến luyến trong mắt mẹ.

 Họ chắc hẳn, rất muốn giữ cô ở bên cạnh. Chỉ tiếc là cô thường ngày còn có rất nhiều công việc, cũng có cuộc sống của riêng mình.

 Nếu không phải ở nhà họ Ôn.

 Nếu vẫn còn ở nhà họ Ứng.

 Cô trước đây từng bận đến mức mấy năm không có thời gian bước chân vào nhà.

 Phần lớn thời gian hiện tại đã là do cô cố ý sắp xếp ra. Đương nhiên, cũng may là bây giờ cô đã ở trong giai đoạn ổn định của sự nghiệp, sẽ không bận rộn như thời kỳ đang lên lúc trước.

 Từ lúc cô xuống máy bay, Ôn Hành Chi đã liên lạc với cô.

 Khi đến nhà họ Ôn, anh ta cũng đã đợi sẵn ở cửa.

 Ôn Hành Chi cố ý không gọi mẹ cùng ra. Mẹ anh ta không ra, bố cũng không ra được, nên chỉ có một mình anh ta.

 Minh Ương xuống xe, tài xế đi lấy hành lý của cô.

 Thẩm Ký Niên sau đó xuống xe.

 Thái độ của Ôn Hành Chi rất nhạt nhẽo, chỉ đơn giản gật đầu.

 Ánh mắt anh ta dừng lại, lướt qua vật đặc biệt trên tay em gái.

 Ôn Hành Chi duy trì sự bình tĩnh, chỉ nắm lấy cổ tay cô, tháo chiếc nhẫn xuống, bình thản nói: “Đừng để người khác thấy.”

 Dù sao cô cũng là người của công chúng.

 Hành động này của anh ta cũng không có vấn đề gì. Bây giờ không phải ở nước ngoài nữa, về đến trong nước thì phải cẩn thận một chút.

 Nhưng Thẩm Ký Niên vẫn khẽ nheo mắt.

 Đều là người thông minh, anh tự nhiên nhìn ra được Ôn Hành Chi đây là nhắm vào ai.

 Không hiểu sao, anh đột nhiên nhớ lại mấy năm trước, trước hôn lễ của Phó Văn Châu và Thẩm Duy Ninh, trong một bữa tiệc tối nọ, Phó Văn Châu đột ngột thốt lên một tiếng “anh”.

 Giờ đây, anh thế mà cũng có một thôi thúc. Suy nghĩ về khả năng trực tiếp đổi cách xưng hô.

 Dù sao anh và cô đã xác định quan hệ, anh gọi như vậy cũng không sai.

 Ôn Hành Chi đặt chiếc nhẫn vào tay em gái, khẽ gật đầu với anh: “Thẩm tổng, không tiễn.”

 Sự không chào đón đều bày ra mặt.

 Thẩm Ký Niên mỉm cười: “Thẩm mỗ ngày khác sẽ đến nhà thăm hỏi.”

 Ôn Hành Chi thật sự không muốn nhận lời thăm hỏi này.

 Hôm nay đã bôn ba rất lâu, Thẩm Ký Niên nhìn Minh Ương “Tối nay ngủ sớm một chút.”

 Cô gật đầu, tiễn anh lên xe rời đi.

 Anh một mình trở về Bách Duyệt Uyển.

 Đợi xe anh đi xa, hai anh em mới quay người vào nhà.

 Ôn Hành Chi trước mặt Thẩm Ký Niên là một thái độ, trước mặt em gái lại là một thái độ khác.

 Anh ta đưa tay xoa đầu cô “Đi tắm đi, lát nữa xuống ăn cơm nhé?”

 Bố có việc ra ngoài, đợi cô lát nữa thu dọn xong, chắc cũng vừa về đến nhà.

 “Vâng ạ.”

 Tay cô nắm chặt, xoa xoa chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khoé môi cong lên.

 Vừa rồi có người không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại dường như đã nói hết tất cả.

 …

 Cô trở về phòng, tắm rửa và tẩy trang, cả một quy trình tốn không ít thời gian, cũng một lúc rồi không xem điện thoại.

 Sau khi dưỡng da xong, cô cầm lên xem, trên đó sừng sững mấy tin nhắn.

 Vừa mới tân hôn, đã phải sống riêng.

 Không được đổi cách xưng hô, còn chưa có danh phận.

 Có người lúc ở trên máy bay rõ ràng vẫn ổn, nhưng có lẽ vừa rồi bị anh vợ tương lai k*ch th*ch nên sinh ra ý kiến.

 Thẩm Ký Niên cũng không nói thẳng, chỉ như lơ đãng gõ vài từ.

 【Tân hôn yến nhĩ.】 (niềm vui đêm tân hôn)

 【Mật lý điều du.】 (ngọt ngào như mật)

 Minh Ương vô tội chớp mắt, 【.】

 Thấy cô xuất hiện, anh liền tiếp tục.

 【Như keo như sơn.】 (quấn quýt không rời)

 【Thủy nhũ giao dung.】 (hòa quyện như nước với sữa, ẩn dụ sự hòa hợp tuyệt đối về cả thể xác lẫn tâm hồn)

 Những từ này đột ngột đập vào mắt, má cô “bùm” một tiếng đỏ bừng.

 Minh Ương mím chặt môi, hơi thở dồn dập hai giây.

 — Đủ rồi.

 Cô không nhìn nổi nữa, đột ngột tắt điện thoại, đứng dậy đi xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment