Ôn Thừa Chương vừa về đến nhà, đang nói chuyện với Lê Nguyệt.
Minh Ương còn chưa xuống hết cầu thang đã gọi: “Bố!”
Ông ngẩng mắt nhìn qua, trong mắt ánh lên ý cười “Về rồi à? Bay lâu như vậy có mệt không?”
Cô nhanh chân chạy xuống “Không ạ.”
Lê Nguyệt nhắc nhở: “Chậm thôi, chậm thôi.”
Ôn Hành Chi ngồi đối diện cô, liếc nhìn qua, dường như tò mò cô đang vội chuyện gì.
Ôn Thừa Chương đoán: “Có chuyện muốn nói với bố à?”
Minh Ương gật đầu.
—— Cô làm sao mà không biết người nào đó muốn gì chứ?
Vốn dĩ không vội như vậy, nhưng không chịu nổi anh thúc giục. Cô cũng bị thúc giục mà đến đây đẩy nhanh tiến độ.
Dì giúp việc bưng trà lên, chuẩn bị riêng theo sở thích của họ. Vừa bưng lên, dì vừa cười nhìn cô chủ một cái.
Tuy không phải là người trông cô lớn lên, nhưng vẫn không kìm được mà yêu thương, dù cô có thế nào cũng đều yêu thích.
Minh Ương nhận lấy ly nước trái cây của mình, mở lời: “…Con muốn bàn với bố mẹ một chút.”
Cô xoa xoa chiếc cốc, đắn đo lời nói “Khi nào thì để anh ấy đến nhà ăn một bữa cơm được ạ?”
Cô hoàn toàn là bị anh kích động lúc nãy.
Nhưng đúng là cũng có thể bắt đầu xác định thân phận trước mặt bạn bè và người thân rồi.
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị đưa anh đi gặp bạn bè của mình, chỉ là chuyện về nhà thì vẫn có chút căng thẳng.
Ôn Thừa Chương lúc nãy đáy mắt vẫn còn mang ý cười, nhưng nghe xong chuyện của cô, ý cười tan đi, khẽ chau mày.
Ánh mắt ông lặng lẽ lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của con gái.
—— Lúc nãy vốn đã bị Ôn Hành Chi tháo ra, nhưng Minh Ương nghĩ ở nhà cũng không bị ai chụp được, nên sau khi tắm xong lại đeo vào.
Ôn Thừa Chương tạm thời không trả lời. Chỉ đang nghĩ, sớm biết vậy đã về muộn một chút, đợi cô ngủ rồi hẵng về.
Minh Ương thấy ông không có phản ứng, nghi hoặc gọi một tiếng: “Bố?”
Trốn không thoát.
Ôn Thừa Chương trong lòng khẽ thở dài, “Hi Hi, lúc nhỏ con còn hứa với bố là sẽ không lấy chồng.”
Đầu ngón tay đang cầm tách trà của Ôn Hành Chi khựng lại, khẽ nhướng mày.
Lê Nguyệt gần như bật cười. Đôi bố con này thật là…
Bà tạm thời không xen vào, chỉ muốn xem họ định đối phó thế nào.
Bà biết con gái và Thẩm Ký Niên đã làm gì ở nước ngoài, cũng không phản đối. Đều đã đến nước này, mới để người ta đến nhà ăn cơm, thực ra đã coi là rất chậm rồi.
Minh Ương sững lại, rồi ngay sau đó cười nói: “Cái đó không tính đâu ạ.”
Vậy mà lại không tính.
Người cha già nuốt nước đắng, chau mày nói: “Trước đây không phải con cũng không có ý định kết hôn sao?”
Minh Ương suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Chỉ là cảm thấy, như vậy hình như cũng rất tốt.”
Đây là hai lựa chọn của cuộc đời.
Thành thật mà nói, trong lựa chọn này cũng có những thứ hấp dẫn cô, mới khiến cô bằng lòng tiến về phía nó.
Ôn Thừa Chương mím môi, ông không biết, trong thời gian ngắn như vậy, tên nhóc đó rốt cuộc đã cho con gái ông uống thứ bùa mê thuốc lú gì.
Tiếc là niềm vui nỗi buồn của nhân loại không tương thông.
Con gái ông lúc này không thể thấu hiểu nỗi đau lòng của ông.
Ôn Thừa Chương thở dài một hơi, đến bước này, ông lùi cũng không lùi được. Chỉ có thể dựa vào tình hình, nghiêm túc nói với cô: “Hi Hi, kết hôn không phải là chuyện nhỏ.”
“Nó có nghĩa là con sẽ có thêm một thân phận, cũng sẽ có thêm một số gông cùm và ràng buộc. Việc vun vén một gia đình không hề dễ dàng, làm một người vợ, cũng sẽ không nhẹ nhàng như làm con gái, làm chính mình.”
Ông nhìn con gái, người mà một giây trước dường như vừa được y tá bế ra từ phòng sinh, bế vào tay ông, một giây sau đã trở nên duyên dáng yêu kiều, có thể ngồi đây nói với ông: Bố ơi, con muốn đưa một người về cho bố mẹ xem mặt.
Thời gian đã trôi đi như thế nào?
Không thể biết được.
Bố đang dạy cô, cũng là đang bảo cô hãy quyết định một cách thận trọng.
Minh Ương rất nghiêm túc lắng nghe, cô cũng biết, thân phận người vợ không hề đơn giản, đặc biệt là vợ của Thẩm Ký Niên, con dâu của nhà họ Thẩm, sau này những việc phải quán xuyến chắc chắn không ít.
Cô sẽ không còn tự do tùy ý như bây giờ nữa.
Nhưng anh đã sớm rót đầy tự tin cho cô, khiến cô bằng lòng bước đi.
Cũng vì vậy, lúc này cô trịnh trọng đưa ra câu trả lời cho bố mình: “Con biết mà, bố.”
Ôn Thừa Chương nhìn cô thật sâu, lồng ngực như bị tắc nghẽn bởi khí đục.
Thương con thì phải lo cho con đường dài. Mặc dù họ đã sớm chuẩn bị cho cuộc sống sau hôn nhân của con gái, ví dụ như căn nhà bên cạnh, lúc mua đã nghĩ là để cô ở sau khi kết hôn, như vậy có thể ở gần họ hơn. Còn có một số tài sản, thỏa thuận, đều đã đề cập đến điểm này.
Nhưng thực ra ông không muốn nghĩ đến ngày này, cũng chưa thực sự nghĩ rằng cô sẽ kết hôn.
Ông nói một tràng dài như vậy, là để khuyên con gái hãy đối xử nghiêm túc, cũng là đang ngấm ngầm khuyên lùi.
Lê Nguyệt cười lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
Trước khi con rể đến cửa, chồng bà phải mất ngủ mấy đêm đã.
Sau khi đến cửa, lại mất ngủ mấy đêm nữa.
Nhưng Minh Ương vẫn không thay đổi ý định.
Ôn Hành Chi cũng khẽ chau mày.
Im lặng vài giây.
Minh Ương vẫn đang chờ câu trả lời của bố.
Ôn Thừa Chương trăm ngàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Vậy để tìm một thời gian, rồi sắp xếp sau.”
Ông lại thở dài trong lòng, trước khi Minh Ương kịp mở miệng, ông đứng dậy, không bàn về chuyện này nữa: “Cơm không phải xong rồi sao? Ăn cơm trước đi, con bôn ba cả ngày chắc chắn chưa ăn uống đàng hoàng.”
Minh Ương chớp mắt, đi theo vào phòng ăn.
Chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cô lấy điện thoại ra, trả lời những tin nhắn được cho là xấu xa trên đó: [Em nói với bố rồi. [Đắc ý]]
Lúc nãy Thẩm Ký Niên lại gửi thêm hai từ nữa, bên cô biến mất một lúc lâu, không ngờ cô lại đi bàn chuyện này.
Anh nhướng mày, có chút bất ngờ.
[Lần này sao lại ngoan như vậy?]
Minh Ương gõ điện thoại: [Còn không phải tại anh sao.]
Lúc nãy không biết là ai, hỏi đến mức cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô cũng là vì, câu nói tân hôn yến nhĩ của người nào đó mà nỗ lực.
Vừa nghĩ đến một từ, những từ khác không kiểm soát được mà theo vào trong đầu, vành tai cũng theo đó mà nóng lên.
Thẩm Ký Niên cười một tiếng.
Là anh cầu nhân được nhân.
Anh tiếp tục hỏi: [Đã định thời gian chưa?]
Đầu ngón tay Minh Ương khựng lại [Chưa ạ.]
Đã đề cập, đã đồng ý, nhưng chính là không biết khi nào.
Anh cong môi, đều trong dự liệu.
Cửa ải nhà họ Ôn, rất khó qua.
Đối với anh mà nói, bình thường rất ít có chuyện được định nghĩa là “khó”. Lần này lại là “rất khó”, độ khó có thể thấy rõ.
Trong chuyện con rể, bố vợ của anh có lẽ đến một khe cửa cũng keo kiệt không muốn chừa.
Cũng giống như lúc nãy, Ôn Hành Chi đã tháo nhẫn cưới trên tay vợ anh ngay trước mặt anh.
Năm đó khi nhà họ Ứng đến Bắc Thành, anh không cố chấp đi gặp, một là họ chưa đến mức đó, nhưng nguyên nhân chính hơn là thái độ của nhà họ Ứng đối với cô.
Nhưng nhà họ Ôn thì khác.
Đối với anh, họ càng coi trọng cô, anh mới càng thật tâm muốn có được sự công nhận và đồng ý của họ.
Vì vậy dù cửa ải này có khó đến đâu anh cũng phải qua.
Minh Ương trò chuyện phiếm với anh, như xem kịch vui mà kể lại lời của bố lúc nãy: [Bố em nói, vun vén một gia đình rất khó, làm vợ cũng rất khó, không bằng độc thân thoải mái.]
Cô đương nhiên nhìn ra ý khuyên lùi của bố, anh cũng sẽ không thể không nhìn ra.
Thẩm Ký Niên chau mày.
Mặc dù biết bây giờ cô chắc chắn đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn nói: [Sẽ không. Làm vợ của anh, chính là làm chính em. Những chuyện khác, dù nhiều dù phức tạp, đều có anh ở đây.]
Tim Minh Ương đập mạnh một cái.
—— Làm vợ của anh, chính là làm chính em.
Dù cho câu trả lời cô dành cho bố lúc nãy có kiên định đến đâu, lúc này vẫn vì câu nói này của anh mà bỗng rung động.
Cô xoa xoa cạnh điện thoại.
[Vâng.]
Ôn Thừa Chương ở phía trước, quay lại tìm cô, thấy cô đang trò chuyện, lặng lẽ ngắt lời, giành lấy “Hi Hi, lại đây nếm thử món này.”
Minh Ương ngẩng mắt “Con đến đây.”
Cô chỉ vội vàng trả lời một câu, liền tắt điện thoại, nhanh chân đi theo.
…
Trên mạng, câu chuyện của họ đã lâu không có phần tiếp theo.
Gần đây là thời gian nghỉ ngơi của Minh Ương, công việc cô nhận không nhiều, lộ diện cũng ít, tin tức liên quan đến hai người họ lại càng ít ỏi.
Nhưng không biết từ đâu, dưới mặt đất lại âm thầm nổi lên một làn gió, đồn rằng hai người đã ở bên nhau.
Đồng thời, cũng có người dựa vào tình hình, trực tiếp phản bác rằng hai người đã chia tay từ lâu.
Nói gì cũng có.
Khi làn gió của phe thứ nhất lờ mờ lấn át phe thứ hai, một nhóm fan sự nghiệp của Minh Ương không nhịn được mà chạy ra trấn áp và bác bỏ tin đồn:
[Đừng tung tin đồn, không có công bố chính thức tức là không có. Chúng tôi độc thân tự tỏa sáng, ôm Ương Ương nhà chúng tôi về không hẹn hò, cảm ơn]
[Ương Ương sắp đi quay quảng cáo sản phẩm mới cho Thập Duyệt, sau đó chạy lịch trình đại diện, không có thời gian yêu đương]
[Dán một cái lịch trình đây, tập trung vào sự nghiệp OK? [Hình ảnh]]
Trong cộng đồng fan của cô, fan sự nghiệp không phải là số ít.
So với đó, nhóm fan couple 「Ký Kiến Minh Nguyệt」 này có vẻ hơi yếu thế.
Nhưng làn gió đó không bị dập tắt hoàn toàn, vẫn thổi ở khắp mọi ngóc ngách.
Đã sớm có người đổi id thành 「Minh Ương hôm nay đã cho Thẩm tổng danh phận chưa」.
Mỗi ngày đúng giờ điểm danh: [Chưa.], [Hôm nay cũng là một ngày không chờ được.]
Tin đồn đó lan truyền thì cứ lan truyền, mọi người cũng chỉ nghe rồi cho qua.
Phía Minh Ương bắt tay vào bận rộn, không quá quan tâm đến tin tức trên mạng.
Rất nhanh, trailer sản phẩm mới của Thập Duyệt trong quý mới đã ra mắt.
Lần này chỉ có duy nhất một sản phẩm, tên là 「Đáp Án」.
Minh Ương đã sớm hiểu ra từ lúc biết tên sản phẩm mới.
Tên của những sản phẩm trước có liên quan đến anh hay không không biết, nhưng tên sản phẩm mới lần này chắc chắn là do anh đặt.
Trên thế giới này không có người thứ hai biết được đáp án của 「Đáp Án」.
Chỉ có anh và cô biết.
Lời tỏ tình trên núi tuyết hôm đó, vang vọng giữa núi non, vang vọng trong lòng cô.
—— Em là mảnh ghép định mệnh còn thiếu của anh, cũng là câu trả lời cho một linh hồn trọn vẹn.
Vĩnh viễn không quên.
Sau khi quay xong đoạn quảng cáo, lúc từ Thập Duyệt đi ra, các fan đã lâu không gặp cô, đã sớm đợi ở cửa.
Minh Ương dừng bước, ký tên cho họ một lúc, nhân tiện gặp mặt.
Đám đông ồn ào náo nhiệt, đủ loại câu hỏi không ngừng.
Sau khi cô trả lời một số câu hỏi, trong đám đông đột nhiên có một câu vang lên: “Ương Ương!! Chị và Thẩm tổng ở bên nhau rồi phải không!!!”
Minh Ương đang ký tên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Cô vừa nhìn qua, đám đông bên đó càng thêm náo động.
Tất cả đều đang chờ câu trả lời của cô.
Rất rõ ràng, đây không chỉ là câu hỏi mà một người đó muốn hỏi.
Thẩm Duy Ninh đưa chị dâu ra ngoài, lúc này vẫn còn đang đứng xem náo nhiệt ở không xa.
Nghe thấy tiếng này, cũng không nhịn được mà cười theo.
Chậc.
Anh trai cô sao vẫn chưa đòi được danh phận vậy?
Minh Ương đè nén sự xao động trong lòng, tiếp tục ký nốt chữ trên tay.
Chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Các loại âm thanh xung quanh không hề ngớt, không nghe thấy một trong số đó cũng là chuyện bình thường.
“Ương Ương Ương Ương! Sản phẩm mới Đáp Án của Thập Duyệt có ý nghĩa gì không ạ!”
“Tại sao lần này lại tên là Đáp Án ạ? Hình như mỗi lần đều không có gì liên quan?”
“Đáp Án có phải là ý công bố chính thức không? Có phải sắp công bố chính thức không!!”
“「Đáp Án」 là đáp án của ai? Là đáp án gì?”
Càng hỏi càng sắc bén.
Cô cứng đầu ký tên.
Trên ngón tay sạch sẽ trơn bóng, trước khi chính thức công bố, cô tuyệt đối không thể đeo chiếc nhẫn cưới đó.
Sau khi nhanh chóng ký xong vài tấm, cô lên xe rời đi dưới sự giúp đỡ của trợ lý, không nán lại nữa.
Trở về Bắc Thành, cô ở nhà họ Ôn, anh ở Bách Duyệt Uyển, trực tiếp ở riêng hai nơi.
Nhẫn cưới cũng không thể đeo, cô thường xuyên quên mình đã kết hôn.
Lên xe, cô ngả người ra lưng ghế, như thể thở phào một hơi dài.
Mầy người Sherlock Holmes này…
Điện thoại rung lên một cái, tin nhắn của Thẩm Ký Niên hiện ra.
[Quay xong chưa?]
Minh Ương: [Vừa lên xe.]
Anh có vẻ khó hiểu: [Sao không đến tìm anh?]
Đều đã ở cùng một tòa nhà rồi, cô quay xong còn đi thẳng? Một tuần cũng không gặp được mấy lần, người nào đó oán niệm khá sâu.
Minh Ương: [Công việc mà, giờ làm việc.]
Cô nghiêm túc: [Không thể làm phiền anh làm việc.]
Thẩm Ký Niên không tỏ ý kiến, chỉ gọi cô: [Minh Ương.]
Cô tháo khẩu trang bên tai ra, cũng chỉ cứng rắn được một giây, rất nhanh đã đầu hàng: [Lát nữa còn có việc mà.]
Anh trở nên thật sự rất dính người.
Cô không nhịn được nhớ lại: [Trước đây, anh đi công tác một tuần, hai tuần cũng không có nhiều tin nhắn như vậy.]
Anh như thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này, phá vỡ ảo tưởng của cô: [Đừng nghĩ nữa, bây giờ không thể.]
Hai giây sau, lại nói: [Anh cũng khá đồng cảm với bản thân mình trong quá khứ.]
Minh Ương: [?]
Thẩm Ký Niên: [Em ở ngay nhà, không biết về nhà mà ôm.] Để ở ngoài một mình ngủ giường lạnh làm gì.
Minh Ương: [.]
Vành tai cô hơi nóng. Bây giờ anh thì không ít lần về nhà ôm.
Nếu không phải cô và Ôn Thừa Chương vẫn chưa định được thời gian, có lúc cô ở nhà họ Ôn, anh có mấy lần tan làm xong đều muốn ghé qua.
Đầu ngón tay do dự một chút, cô gõ lên màn hình, chậm rãi gõ chữ.
[Bố em lúc trước ở ngay cạnh nhà, cũng mua cho em một căn nhà.]
Anh đang phê duyệt tài liệu, vừa xem tin nhắn, không biết sao cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, [Hửm?]
Với mức độ yêu con gái của Ôn Thừa Chương, đây cũng là chuyện bình thường. Và chắc chắn không chỉ có một căn này, chắc cũng không thiếu những sản nghiệp khác.
Dù cô không làm gì cả, cũng có thể đảm bảo cho cô cả đời cơm ăn áo mặc không lo.
Minh Ương sờ sờ tai, tiếp tục nói: [Nói là sau khi em kết hôn có thể ở đó, gần họ hơn một chút.]
Đọc rõ tin nhắn, đầu bút máy của anh dừng lại trên trang giấy.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, ngay lập tức hiểu ra.
Anh trả lời: [Vậy em nói với bố, chúng ta sẽ ở đó.]
Người con rể của căn nhà tân hôn này, không có ý kiến gì về việc này.
Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của cô siết chặt.
Anh đổi cách xưng hô cũng thật nhanh và tự nhiên.
Anh giả vờ vô tình hỏi một câu: [Bây giờ ở đó, có được coi là ngoại tình không?]
Minh Ương: [?]
Minh Ương: [.]
Cô không nói gì nữa.
Nhận lấy chiếc máy tính bảng Mạt Mạt đưa qua, xem lịch trình công việc, mặc cho điện thoại bên cạnh rung lên.
Cô xem công việc, Mạt Mạt thì tò mò liếc nhìn điện thoại của cô.
Thẩm tổng bây giờ nói nhiều thật…
Cô ấy theo Ương Ương đã lâu, trong lòng rõ như gương, biết mấy năm trước Thẩm tổng tuyệt đối không nói nhiều như vậy.
Bởi vì mấy năm trước điện thoại của Ương Ương không ồn ào như vậy = =
Minh Ương xem qua một số thông tin, rồi lại dừng mắt trên lời mời của 「Thông Cáo Tình Yêu」.
Đây là một chương trình tạp kỹ dành cho các cặp đôi, với danh nghĩa tình yêu, quay lại những khoảnh khắc ngọt ngào thường ngày của các cặp đôi. Tuy nghe có vẻ rất bình thường, nhưng vì đạo diễn rất biết cách quay, cộng thêm khách mời về cơ bản đều là những cặp đôi có tiếng tăm trong giới, nên mùa đầu tiên đã bùng nổ đến mức không thể tả, mùa thứ hai về độ hot lại càng thêm một bậc, càng nổi hơn nữa.
Nổi liên tiếp hai mùa, bây giờ mùa thứ ba còn đang trong giai đoạn chuẩn bị đã hoàn toàn nổi tiếng.
Việc lựa chọn vẫn chưa được quyết định, nhưng trong giới những người nhắm đến miếng mồi béo bở này không phải là số ít.
Loại chương trình tạp kỹ này rất dễ mùa sau không bằng mùa trước, mùa thứ ba có thể duy trì được độ hot hay không, cũng là một thử thách lớn.
Độ hot càng cao, áp lực của đội ngũ đạo diễn càng lớn.
Nhưng để có được thành tích như hôm nay, họ có những giới hạn và tiêu chuẩn của riêng mình. Dù người hỏi có nhiều đến đâu, họ cũng đã chịu được áp lực, chỉ gửi lời mời theo tiêu chuẩn của mình.
Bây giờ Minh Ương và Thẩm Ký Niên có độ hot lớn nhất trên mạng, không ít người đang đồn họ đã ở bên nhau. Dù thật hay giả, dù sao thì ekip chương trình cứ gửi lời mời trước đã rồi tính.
Điều kiện đưa ra cũng vô cùng hậu hĩnh, khiến người ta khó lòng từ chối.
Minh Ương lật xem một lượt, tạm thời để sang một bên.
Mạt Mạt thấy cô gác lại, vội vàng chủ động hỏi: “Có cần từ chối không ạ?”
Nếu không nhận thì có thể từ chối trực tiếp.
Mạt Mạt đã theo cô lâu như vậy, cũng coi như rất hiểu cô, căn bản không nghĩ cô sẽ nhận.
Đừng nói Minh Ương vốn đã không mấy khi tham gia chương trình tạp kỹ, hơn nữa, đây lại còn là chương trình gì?
Minh Ương sẽ nhận sao? Đừng đùa nữa.
Minh Ương tiếp tục xem lịch trình, cô đang nghĩ đến việc đưa anh đi gặp bạn bè của mình, liền dành ra một buổi tối, chấm vào đó.
Cô thuận miệng trả lời: “Cứ để đó đã.”
“?”
Mạt Mạt: Hả?
Để đó? Không từ chối?
Đây là ý muốn cân nhắc sao???
Đùa kiểu gì vậy——!
Mạt Mạt phải mất năm giây mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thẩm tổng…”
Ở bên cạnh cô, họ thỉnh thoảng cũng gặp mặt nhau, Minh Ương dặn dò: “Đừng nói cho anh ấy biết.”
Lời mời của 「Thông Cáo Tình Yêu」 vừa mới được gửi đến, còn có một khoảng thời gian để cân nhắc. Khoảng cách đến lúc báo danh thực sự cũng còn một thời gian.
Mạt Mạt: “…” Xong rồi.
Xong rồi xong rồi.
Cô ấy nghi ngờ cuộc đời mà hoảng hốt một lúc, lại ngồi về vị trí của mình.
Đầu óc Mạt Mạt một mớ hỗn độn, thuận tay lướt điện thoại.
Trên mạng bây giờ không biết có bao nhiêu người đang đoán họ đã ở bên nhau.
Tất nhiên, số người không tin cũng tương tự.
Qua lại một hồi, trực tiếp bắt đầu đặt cược.
Một bên cược có, một bên cược không, bàn luận sôi nổi chưa từng có.
Phe thứ nhất mạnh miệng tuyên bố: [Tin không! Bài weibo tiếp theo của chị ấy chắc chắn là công bố chính thức!]
Đầu ngón tay Mạt Mạt dừng lại trên tin nhắn này, thương cảm mà nhìn một cái.
Mười phút sau, weibo của Minh Ương gửi thông tin chính thức.
—— Trailer video của Thập Duyệt.
Người tuyên bố: […]
Công bố chính thức đi chị ơi! Chị quên mất cái công bố chính thức bên hồ Đại Minh* của chị rồi à!
Bên hồ Đại Minh”: dùng để trêu chọc ai đó, ám chỉ rằng họ đã “quên mất lời thề non hẹn biển”, quên đi một người hoặc một lời hứa quan trọng trong quá khứ.
…
Minh Ương và Thẩm Ký Niên đã bị bắt gặp ở nước ngoài, nên trong một vòng tròn tương đối nhỏ, chuyện tình cảm của họ có thể đã lan truyền.
Vì vậy tin đồn mới cứ lấp ló như vậy.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, Thẩm tổng hình như không lấy được danh phận.
Minh Ương căn bản không có ý định công khai.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ không công bố chính thức.
Thẩm Ký Niên cũng vậy.
Sự nghiệp đối với cô quan trọng như thế nào, không ai rõ hơn anh.
Cho đến hôm nay, càng leo cao, càng không chịu nổi sóng gió.
Cô cũng không có khả năng, đi thử xem nó có thể chịu được sóng gió đến mức nào.
Vì vậy dù anh có lẩm bẩm, nhưng anh cũng đại khái có thể hiểu được.
Lùi một bước.
Chuyện này thì không sao, chỉ cần có thể công khai trong vòng tròn riêng tư của cô là được.
Tin đồn bàn tán trên mạng xôn xao.
Cô thì trong tâm bão lặng lẽ rút lui.
Minh Ương đến công ty trước, nói chuyện với Châu Mộ về kịch bản sắp nhận.
Lần này hiếm có là cho cô một kỳ nghỉ, đến bây giờ vẫn chưa xác định kịch bản tiếp theo, tất nhiên cũng không có thời gian vào đoàn.
Nói chuyện hai tiếng, cuối cùng đại khái định ra một phạm vi, loại trừ hai cái, để lại một cái chờ quyết định.
Thời gian chưa định, cô thuận miệng đùa một câu: “Em nhận một chương trình tạp kỹ thì thế nào?”
Động tác của Châu Mộ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Chưa đợi bị dò xét xong, Minh Ương đột nhiên cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cửa, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay đầu hỏi: “Bộ phim tiếp theo của Ôn Tuyền bị hủy rồi à?”
Không có nhà họ Ôn làm chỗ dựa tài chính, cũng đồng nghĩa với việc không còn đường lui và hậu thuẫn, phía Ôn Tuyền gần đây lại xông xáo hơn nhiều, nhận công việc nhiều hơn trước rất nhiều.
Bây giờ công việc làm trong một tháng, có thể còn nhiều hơn cả một năm trước đây cộng lại.
Dù sao thì bây giờ cô ta không chỉ phải nuôi bản thân, còn có ekip và bà nội của cô ta, hơn nữa sắp tới còn phải đối mặt với vụ kiện với Ôn Thị.
Một khoản nợ nối tiếp một khoản nợ đang chờ được thanh toán.
Châu Mộ thuận miệng đáp một tiếng: “Bên đầu tư rút rồi, chắc sẽ chọn lại diễn viên.”
Bộ phim đó đã chuẩn bị khá lâu, trước đây Ôn thị là một trong những nhà đầu tư. Nhưng gần đến ngày khai máy, bên đầu tư lại rút lui.
Đừng thấy Châu Mộ nói nhẹ như không, chỉ có những người liên quan mới biết sự thay đổi và đả kích nghiêm trọng đến mức nào.
Minh Ương cũng chỉ là nghe nói, hỏi một câu. Cô gật đầu, đeo kính râm rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Thực ra bao nhiêu năm nay, Ôn Tuyền tự mình trong giới giải trí không được coi là đã đứng vững.
Cô ta không xây dựng được thế lực và mối quan hệ của riêng mình.
Một khi chỗ dựa đằng sau rút đi, cô ta sụp đổ là sẽ sụp đổ.
Dựa núi núi đổ.
Hoa tơ hồng trong nhà kính quá yếu ớt, lúc an nhàn không hề có ý thức về nguy cơ.
May mắn là, cô hiểu ra sớm hơn Ôn Tuyền rất nhiều.
Trong những năm tháng một mình lăn lộn, cô đã sớm xây dựng được thế lực của riêng mình.
Năm đó khi rời đi, cô có thể không có Thẩm Ký Niên, cũng có thể không có nhà họ Ôn, cô chỉ cần có chính mình.
Bây giờ lại càng như vậy.
Thời gian còn chưa quá muộn, Minh Ương đến Ôn Thị.
Hôm nay bố và anh trai cả ngày đều ở công ty, vừa mới nhắn tin cho cô, bảo cô làm xong cũng qua một chuyến, họ ở đây đợi cô.
Cô trước đây đã theo anh trai học một số việc, bố có chút ý định giao dự án của nhà họ Ôn và nhà họ Lục cho cô phụ trách.
So với con gái của những gia đình khác trong giới này, cần phải chủ động tranh giành nhiều hơn, bố và anh trai của cô sẽ tự mình giao quyền lực và tài nguyên vào tay cô.
Cô không cần tranh, cũng không cần giành.
Cảm giác an toàn mà gia đình này mang lại cho cô còn đầy đủ hơn bất kỳ khoảnh khắc nào từ nhỏ đến lớn.
Dự án đó cần phải đến nơi khác theo dõi một thời gian, Minh Ương lúc đó đã xem qua, địa điểm chính là ở Ninh Thành.
Một thành phố cô rất quen thuộc, mà cũng đã lâu không gặp.
—— Nếu cô có thể nhận, Ôn Hành Chi sẽ ở bên cạnh hỗ trợ.
Chưa đến giờ tan làm, Ôn thị đang lúc náo nhiệt. Khi cô đến, trợ lý của Ôn Thừa Chương đã đợi ở dưới lầu.
“Tiểu thư, mời đi lối này.”
Trên dưới Ôn Thị, tất cả mọi người đều có thể tận mắt chứng kiến, trợ lý của Ôn Đổng trước mặt cô cũng đều cung kính.
Nữ minh tinh lớn của giới giải trí.
Hòn ngọc quý trên tay của Ôn Thị.
Minh Ương khẽ gật đầu, đi theo chú này vào trong.
Ôn Thừa Chương đang nói chuyện với Ôn Hành Chi, họ đã đợi cô ở đây một lúc rồi.
Thấy cô vào, Ôn Thừa Chương nhìn qua, sắc mặt ôn hòa hơn nhiều: “Hi Hi.”
Trước mặt con trai và con gái, ông vẫn có chút khác biệt.
Trợ lý của ông nhìn thấy quá rõ điều này.
Ôn Thừa Chương đi đến trước bàn lấy một tập tài liệu đưa cho cô.
“Tình hình vụ án của bà cụ, con cũng có thể xem qua.”
Ông không còn gọi là mẹ, cũng không gọi với con gái là bà nội.
Đối phương không xứng với những thân phận này.
Thời gian này, ông vẫn luôn tự mình xử lý việc này.
Mỗi một câu ông nói lúc đó, ông đều nghiêm túc.
Dù đây là mẹ ruột của ông, ông cũng không giao việc này cho người con trai có quan hệ xa cách hơn với bà, mà tự mình ra tay.
Sau bao nhiêu năm, đây là lời giải thích ông muốn dành cho con gái.
Minh Ương nhận lấy, vừa mở ra, vừa nghe bố nói.
Ôn Hành Chi ở ngay bên cạnh họ.
“Đợi đến khi đối chất trước công đường, Ôn thị sẽ công khai tất cả nguyên nhân và kết quả của vụ án này.”
Ôn Thừa Chương không nhanh không chậm nói “Đến lúc đó, tên của Ôn Tuyền cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
Ôn Tuyền, bây giờ là đối thủ của con gái ông.
Ôn Thừa Chương vừa về đến nhà, đang nói chuyện với Lê Nguyệt.
Minh Ương còn chưa xuống hết cầu thang đã gọi: “Bố!”
Ông ngẩng mắt nhìn qua, trong mắt ánh lên ý cười “Về rồi à? Bay lâu như vậy có mệt không?”
Cô nhanh chân chạy xuống “Không ạ.”
Lê Nguyệt nhắc nhở: “Chậm thôi, chậm thôi.”
Ôn Hành Chi ngồi đối diện cô, liếc nhìn qua, dường như tò mò cô đang vội chuyện gì.
Ôn Thừa Chương đoán: “Có chuyện muốn nói với bố à?”
Minh Ương gật đầu.
—— Cô làm sao mà không biết người nào đó muốn gì chứ?
Vốn dĩ không vội như vậy, nhưng không chịu nổi anh thúc giục. Cô cũng bị thúc giục mà đến đây đẩy nhanh tiến độ.
Dì giúp việc bưng trà lên, chuẩn bị riêng theo sở thích của họ. Vừa bưng lên, dì vừa cười nhìn cô chủ một cái.
Tuy không phải là người trông cô lớn lên, nhưng vẫn không kìm được mà yêu thương, dù cô có thế nào cũng đều yêu thích.
Minh Ương nhận lấy ly nước trái cây của mình, mở lời: “…Con muốn bàn với bố mẹ một chút.”
Cô xoa xoa chiếc cốc, đắn đo lời nói “Khi nào thì để anh ấy đến nhà ăn một bữa cơm được ạ?”
Cô hoàn toàn là bị anh kích động lúc nãy.
Nhưng đúng là cũng có thể bắt đầu xác định thân phận trước mặt bạn bè và người thân rồi.
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị đưa anh đi gặp bạn bè của mình, chỉ là chuyện về nhà thì vẫn có chút căng thẳng.
Ôn Thừa Chương lúc nãy đáy mắt vẫn còn mang ý cười, nhưng nghe xong chuyện của cô, ý cười tan đi, khẽ chau mày.
Ánh mắt ông lặng lẽ lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của con gái.
—— Lúc nãy vốn đã bị Ôn Hành Chi tháo ra, nhưng Minh Ương nghĩ ở nhà cũng không bị ai chụp được, nên sau khi tắm xong lại đeo vào.
Ôn Thừa Chương tạm thời không trả lời. Chỉ đang nghĩ, sớm biết vậy đã về muộn một chút, đợi cô ngủ rồi hẵng về.
Minh Ương thấy ông không có phản ứng, nghi hoặc gọi một tiếng: “Bố?”
Trốn không thoát.
Ôn Thừa Chương trong lòng khẽ thở dài, “Hi Hi, lúc nhỏ con còn hứa với bố là sẽ không lấy chồng.”
Đầu ngón tay đang cầm tách trà của Ôn Hành Chi khựng lại, khẽ nhướng mày.
Lê Nguyệt gần như bật cười. Đôi bố con này thật là…
Bà tạm thời không xen vào, chỉ muốn xem họ định đối phó thế nào.
Bà biết con gái và Thẩm Ký Niên đã làm gì ở nước ngoài, cũng không phản đối. Đều đã đến nước này, mới để người ta đến nhà ăn cơm, thực ra đã coi là rất chậm rồi.
Minh Ương sững lại, rồi ngay sau đó cười nói: “Cái đó không tính đâu ạ.”
Vậy mà lại không tính.
Người cha già nuốt nước đắng, chau mày nói: “Trước đây không phải con cũng không có ý định kết hôn sao?”
Minh Ương suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Chỉ là cảm thấy, như vậy hình như cũng rất tốt.”
Đây là hai lựa chọn của cuộc đời.
Thành thật mà nói, trong lựa chọn này cũng có những thứ hấp dẫn cô, mới khiến cô bằng lòng tiến về phía nó.
Ôn Thừa Chương mím môi, ông không biết, trong thời gian ngắn như vậy, tên nhóc đó rốt cuộc đã cho con gái ông uống thứ bùa mê thuốc lú gì.
Tiếc là niềm vui nỗi buồn của nhân loại không tương thông.
Con gái ông lúc này không thể thấu hiểu nỗi đau lòng của ông.
Ôn Thừa Chương thở dài một hơi, đến bước này, ông lùi cũng không lùi được. Chỉ có thể dựa vào tình hình, nghiêm túc nói với cô: “Hi Hi, kết hôn không phải là chuyện nhỏ.”
“Nó có nghĩa là con sẽ có thêm một thân phận, cũng sẽ có thêm một số gông cùm và ràng buộc. Việc vun vén một gia đình không hề dễ dàng, làm một người vợ, cũng sẽ không nhẹ nhàng như làm con gái, làm chính mình.”
Ông nhìn con gái, người mà một giây trước dường như vừa được y tá bế ra từ phòng sinh, bế vào tay ông, một giây sau đã trở nên duyên dáng yêu kiều, có thể ngồi đây nói với ông: Bố ơi, con muốn đưa một người về cho bố mẹ xem mặt.
Thời gian đã trôi đi như thế nào?
Không thể biết được.
Bố đang dạy cô, cũng là đang bảo cô hãy quyết định một cách thận trọng.
Minh Ương rất nghiêm túc lắng nghe, cô cũng biết, thân phận người vợ không hề đơn giản, đặc biệt là vợ của Thẩm Ký Niên, con dâu của nhà họ Thẩm, sau này những việc phải quán xuyến chắc chắn không ít.
Cô sẽ không còn tự do tùy ý như bây giờ nữa.
Nhưng anh đã sớm rót đầy tự tin cho cô, khiến cô bằng lòng bước đi.
Cũng vì vậy, lúc này cô trịnh trọng đưa ra câu trả lời cho bố mình: “Con biết mà, bố.”
Ôn Thừa Chương nhìn cô thật sâu, lồng ngực như bị tắc nghẽn bởi khí đục.
Thương con thì phải lo cho con đường dài. Mặc dù họ đã sớm chuẩn bị cho cuộc sống sau hôn nhân của con gái, ví dụ như căn nhà bên cạnh, lúc mua đã nghĩ là để cô ở sau khi kết hôn, như vậy có thể ở gần họ hơn. Còn có một số tài sản, thỏa thuận, đều đã đề cập đến điểm này.
Nhưng thực ra ông không muốn nghĩ đến ngày này, cũng chưa thực sự nghĩ rằng cô sẽ kết hôn.
Ông nói một tràng dài như vậy, là để khuyên con gái hãy đối xử nghiêm túc, cũng là đang ngấm ngầm khuyên lùi.
Lê Nguyệt cười lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
Trước khi con rể đến cửa, chồng bà phải mất ngủ mấy đêm đã.
Sau khi đến cửa, lại mất ngủ mấy đêm nữa.
Nhưng Minh Ương vẫn không thay đổi ý định.
Ôn Hành Chi cũng khẽ chau mày.
Im lặng vài giây.
Minh Ương vẫn đang chờ câu trả lời của bố.
Ôn Thừa Chương trăm ngàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Vậy để tìm một thời gian, rồi sắp xếp sau.”
Ông lại thở dài trong lòng, trước khi Minh Ương kịp mở miệng, ông đứng dậy, không bàn về chuyện này nữa: “Cơm không phải xong rồi sao? Ăn cơm trước đi, con bôn ba cả ngày chắc chắn chưa ăn uống đàng hoàng.”
Minh Ương chớp mắt, đi theo vào phòng ăn.
Chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cô lấy điện thoại ra, trả lời những tin nhắn được cho là xấu xa trên đó: [Em nói với bố rồi. [Đắc ý]]
Lúc nãy Thẩm Ký Niên lại gửi thêm hai từ nữa, bên cô biến mất một lúc lâu, không ngờ cô lại đi bàn chuyện này.
Anh nhướng mày, có chút bất ngờ.
[Lần này sao lại ngoan như vậy?]
Minh Ương gõ điện thoại: [Còn không phải tại anh sao.]
Lúc nãy không biết là ai, hỏi đến mức cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô cũng là vì, câu nói tân hôn yến nhĩ của người nào đó mà nỗ lực.
Vừa nghĩ đến một từ, những từ khác không kiểm soát được mà theo vào trong đầu, vành tai cũng theo đó mà nóng lên.
Thẩm Ký Niên cười một tiếng.
Là anh cầu nhân được nhân.
Anh tiếp tục hỏi: [Đã định thời gian chưa?]
Đầu ngón tay Minh Ương khựng lại [Chưa ạ.]
Đã đề cập, đã đồng ý, nhưng chính là không biết khi nào.
Anh cong môi, đều trong dự liệu.
Cửa ải nhà họ Ôn, rất khó qua.
Đối với anh mà nói, bình thường rất ít có chuyện được định nghĩa là “khó”. Lần này lại là “rất khó”, độ khó có thể thấy rõ.
Trong chuyện con rể, bố vợ của anh có lẽ đến một khe cửa cũng keo kiệt không muốn chừa.
Cũng giống như lúc nãy, Ôn Hành Chi đã tháo nhẫn cưới trên tay vợ anh ngay trước mặt anh.
Năm đó khi nhà họ Ứng đến Bắc Thành, anh không cố chấp đi gặp, một là họ chưa đến mức đó, nhưng nguyên nhân chính hơn là thái độ của nhà họ Ứng đối với cô.
Nhưng nhà họ Ôn thì khác.
Đối với anh, họ càng coi trọng cô, anh mới càng thật tâm muốn có được sự công nhận và đồng ý của họ.
Vì vậy dù cửa ải này có khó đến đâu anh cũng phải qua.
Minh Ương trò chuyện phiếm với anh, như xem kịch vui mà kể lại lời của bố lúc nãy: [Bố em nói, vun vén một gia đình rất khó, làm vợ cũng rất khó, không bằng độc thân thoải mái.]
Cô đương nhiên nhìn ra ý khuyên lùi của bố, anh cũng sẽ không thể không nhìn ra.
Thẩm Ký Niên chau mày.
Mặc dù biết bây giờ cô chắc chắn đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn nói: [Sẽ không. Làm vợ của anh, chính là làm chính em. Những chuyện khác, dù nhiều dù phức tạp, đều có anh ở đây.]
Tim Minh Ương đập mạnh một cái.
—— Làm vợ của anh, chính là làm chính em.
Dù cho câu trả lời cô dành cho bố lúc nãy có kiên định đến đâu, lúc này vẫn vì câu nói này của anh mà bỗng rung động.
Cô xoa xoa cạnh điện thoại.
[Vâng.]
Ôn Thừa Chương ở phía trước, quay lại tìm cô, thấy cô đang trò chuyện, lặng lẽ ngắt lời, giành lấy “Hi Hi, lại đây nếm thử món này.”
Minh Ương ngẩng mắt “Con đến đây.”
Cô chỉ vội vàng trả lời một câu, liền tắt điện thoại, nhanh chân đi theo.
…
Trên mạng, câu chuyện của họ đã lâu không có phần tiếp theo.
Gần đây là thời gian nghỉ ngơi của Minh Ương, công việc cô nhận không nhiều, lộ diện cũng ít, tin tức liên quan đến hai người họ lại càng ít ỏi.
Nhưng không biết từ đâu, dưới mặt đất lại âm thầm nổi lên một làn gió, đồn rằng hai người đã ở bên nhau.
Đồng thời, cũng có người dựa vào tình hình, trực tiếp phản bác rằng hai người đã chia tay từ lâu.
Nói gì cũng có.
Khi làn gió của phe thứ nhất lờ mờ lấn át phe thứ hai, một nhóm fan sự nghiệp của Minh Ương không nhịn được mà chạy ra trấn áp và bác bỏ tin đồn:
[Đừng tung tin đồn, không có công bố chính thức tức là không có. Chúng tôi độc thân tự tỏa sáng, ôm Ương Ương nhà chúng tôi về không hẹn hò, cảm ơn]
[Ương Ương sắp đi quay quảng cáo sản phẩm mới cho Thập Duyệt, sau đó chạy lịch trình đại diện, không có thời gian yêu đương]
[Dán một cái lịch trình đây, tập trung vào sự nghiệp OK? [Hình ảnh]]
Trong cộng đồng fan của cô, fan sự nghiệp không phải là số ít.
So với đó, nhóm fan couple 「Ký Kiến Minh Nguyệt」 này có vẻ hơi yếu thế.
Nhưng làn gió đó không bị dập tắt hoàn toàn, vẫn thổi ở khắp mọi ngóc ngách.
Đã sớm có người đổi id thành 「Minh Ương hôm nay đã cho Thẩm tổng danh phận chưa」.
Mỗi ngày đúng giờ điểm danh: [Chưa.], [Hôm nay cũng là một ngày không chờ được.]
Tin đồn đó lan truyền thì cứ lan truyền, mọi người cũng chỉ nghe rồi cho qua.
Phía Minh Ương bắt tay vào bận rộn, không quá quan tâm đến tin tức trên mạng.
Rất nhanh, trailer sản phẩm mới của Thập Duyệt trong quý mới đã ra mắt.
Lần này chỉ có duy nhất một sản phẩm, tên là 「Đáp Án」.
Minh Ương đã sớm hiểu ra từ lúc biết tên sản phẩm mới.
Tên của những sản phẩm trước có liên quan đến anh hay không không biết, nhưng tên sản phẩm mới lần này chắc chắn là do anh đặt.
Trên thế giới này không có người thứ hai biết được đáp án của 「Đáp Án」.
Chỉ có anh và cô biết.
Lời tỏ tình trên núi tuyết hôm đó, vang vọng giữa núi non, vang vọng trong lòng cô.
—— Em là mảnh ghép định mệnh còn thiếu của anh, cũng là câu trả lời cho một linh hồn trọn vẹn.
Vĩnh viễn không quên.
Sau khi quay xong đoạn quảng cáo, lúc từ Thập Duyệt đi ra, các fan đã lâu không gặp cô, đã sớm đợi ở cửa.
Minh Ương dừng bước, ký tên cho họ một lúc, nhân tiện gặp mặt.
Đám đông ồn ào náo nhiệt, đủ loại câu hỏi không ngừng.
Sau khi cô trả lời một số câu hỏi, trong đám đông đột nhiên có một câu vang lên: “Ương Ương!! Chị và Thẩm tổng ở bên nhau rồi phải không!!!”
Minh Ương đang ký tên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Cô vừa nhìn qua, đám đông bên đó càng thêm náo động.
Tất cả đều đang chờ câu trả lời của cô.
Rất rõ ràng, đây không chỉ là câu hỏi mà một người đó muốn hỏi.
Thẩm Duy Ninh đưa chị dâu ra ngoài, lúc này vẫn còn đang đứng xem náo nhiệt ở không xa.
Nghe thấy tiếng này, cũng không nhịn được mà cười theo.
Chậc.
Anh trai cô sao vẫn chưa đòi được danh phận vậy?
Minh Ương đè nén sự xao động trong lòng, tiếp tục ký nốt chữ trên tay.
Chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Các loại âm thanh xung quanh không hề ngớt, không nghe thấy một trong số đó cũng là chuyện bình thường.
“Ương Ương Ương Ương! Sản phẩm mới Đáp Án của Thập Duyệt có ý nghĩa gì không ạ!”
“Tại sao lần này lại tên là Đáp Án ạ? Hình như mỗi lần đều không có gì liên quan?”
“Đáp Án có phải là ý công bố chính thức không? Có phải sắp công bố chính thức không!!”
“「Đáp Án」 là đáp án của ai? Là đáp án gì?”
Càng hỏi càng sắc bén.
Cô cứng đầu ký tên.
Trên ngón tay sạch sẽ trơn bóng, trước khi chính thức công bố, cô tuyệt đối không thể đeo chiếc nhẫn cưới đó.
Sau khi nhanh chóng ký xong vài tấm, cô lên xe rời đi dưới sự giúp đỡ của trợ lý, không nán lại nữa.
Trở về Bắc Thành, cô ở nhà họ Ôn, anh ở Bách Duyệt Uyển, trực tiếp ở riêng hai nơi.
Nhẫn cưới cũng không thể đeo, cô thường xuyên quên mình đã kết hôn.
Lên xe, cô ngả người ra lưng ghế, như thể thở phào một hơi dài.
Mầy người Sherlock Holmes này…
Điện thoại rung lên một cái, tin nhắn của Thẩm Ký Niên hiện ra.
[Quay xong chưa?]
Minh Ương: [Vừa lên xe.]
Anh có vẻ khó hiểu: [Sao không đến tìm anh?]
Đều đã ở cùng một tòa nhà rồi, cô quay xong còn đi thẳng? Một tuần cũng không gặp được mấy lần, người nào đó oán niệm khá sâu.
Minh Ương: [Công việc mà, giờ làm việc.]
Cô nghiêm túc: [Không thể làm phiền anh làm việc.]
Thẩm Ký Niên không tỏ ý kiến, chỉ gọi cô: [Minh Ương.]
Cô tháo khẩu trang bên tai ra, cũng chỉ cứng rắn được một giây, rất nhanh đã đầu hàng: [Lát nữa còn có việc mà.]
Anh trở nên thật sự rất dính người.
Cô không nhịn được nhớ lại: [Trước đây, anh đi công tác một tuần, hai tuần cũng không có nhiều tin nhắn như vậy.]
Anh như thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này, phá vỡ ảo tưởng của cô: [Đừng nghĩ nữa, bây giờ không thể.]
Hai giây sau, lại nói: [Anh cũng khá đồng cảm với bản thân mình trong quá khứ.]
Minh Ương: [?]
Thẩm Ký Niên: [Em ở ngay nhà, không biết về nhà mà ôm.] Để ở ngoài một mình ngủ giường lạnh làm gì.
Minh Ương: [.]
Vành tai cô hơi nóng. Bây giờ anh thì không ít lần về nhà ôm.
Nếu không phải cô và Ôn Thừa Chương vẫn chưa định được thời gian, có lúc cô ở nhà họ Ôn, anh có mấy lần tan làm xong đều muốn ghé qua.
Đầu ngón tay do dự một chút, cô gõ lên màn hình, chậm rãi gõ chữ.
[Bố em lúc trước ở ngay cạnh nhà, cũng mua cho em một căn nhà.]
Anh đang phê duyệt tài liệu, vừa xem tin nhắn, không biết sao cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, [Hửm?]
Với mức độ yêu con gái của Ôn Thừa Chương, đây cũng là chuyện bình thường. Và chắc chắn không chỉ có một căn này, chắc cũng không thiếu những sản nghiệp khác.
Dù cô không làm gì cả, cũng có thể đảm bảo cho cô cả đời cơm ăn áo mặc không lo.
Minh Ương sờ sờ tai, tiếp tục nói: [Nói là sau khi em kết hôn có thể ở đó, gần họ hơn một chút.]
Đọc rõ tin nhắn, đầu bút máy của anh dừng lại trên trang giấy.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, ngay lập tức hiểu ra.
Anh trả lời: [Vậy em nói với bố, chúng ta sẽ ở đó.]
Người con rể của căn nhà tân hôn này, không có ý kiến gì về việc này.
Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của cô siết chặt.
Anh đổi cách xưng hô cũng thật nhanh và tự nhiên.
Anh giả vờ vô tình hỏi một câu: [Bây giờ ở đó, có được coi là ngoại tình không?]
Minh Ương: [?]
Minh Ương: [.]
Cô không nói gì nữa.
Nhận lấy chiếc máy tính bảng Mạt Mạt đưa qua, xem lịch trình công việc, mặc cho điện thoại bên cạnh rung lên.
Cô xem công việc, Mạt Mạt thì tò mò liếc nhìn điện thoại của cô.
Thẩm tổng bây giờ nói nhiều thật…
Cô ấy theo Ương Ương đã lâu, trong lòng rõ như gương, biết mấy năm trước Thẩm tổng tuyệt đối không nói nhiều như vậy.
Bởi vì mấy năm trước điện thoại của Ương Ương không ồn ào như vậy = =
Minh Ương xem qua một số thông tin, rồi lại dừng mắt trên lời mời của 「Thông Cáo Tình Yêu」.
Đây là một chương trình tạp kỹ dành cho các cặp đôi, với danh nghĩa tình yêu, quay lại những khoảnh khắc ngọt ngào thường ngày của các cặp đôi. Tuy nghe có vẻ rất bình thường, nhưng vì đạo diễn rất biết cách quay, cộng thêm khách mời về cơ bản đều là những cặp đôi có tiếng tăm trong giới, nên mùa đầu tiên đã bùng nổ đến mức không thể tả, mùa thứ hai về độ hot lại càng thêm một bậc, càng nổi hơn nữa.
Nổi liên tiếp hai mùa, bây giờ mùa thứ ba còn đang trong giai đoạn chuẩn bị đã hoàn toàn nổi tiếng.
Việc lựa chọn vẫn chưa được quyết định, nhưng trong giới những người nhắm đến miếng mồi béo bở này không phải là số ít.
Loại chương trình tạp kỹ này rất dễ mùa sau không bằng mùa trước, mùa thứ ba có thể duy trì được độ hot hay không, cũng là một thử thách lớn.
Độ hot càng cao, áp lực của đội ngũ đạo diễn càng lớn.
Nhưng để có được thành tích như hôm nay, họ có những giới hạn và tiêu chuẩn của riêng mình. Dù người hỏi có nhiều đến đâu, họ cũng đã chịu được áp lực, chỉ gửi lời mời theo tiêu chuẩn của mình.
Bây giờ Minh Ương và Thẩm Ký Niên có độ hot lớn nhất trên mạng, không ít người đang đồn họ đã ở bên nhau. Dù thật hay giả, dù sao thì ekip chương trình cứ gửi lời mời trước đã rồi tính.
Điều kiện đưa ra cũng vô cùng hậu hĩnh, khiến người ta khó lòng từ chối.
Minh Ương lật xem một lượt, tạm thời để sang một bên.
Mạt Mạt thấy cô gác lại, vội vàng chủ động hỏi: “Có cần từ chối không ạ?”
Nếu không nhận thì có thể từ chối trực tiếp.
Mạt Mạt đã theo cô lâu như vậy, cũng coi như rất hiểu cô, căn bản không nghĩ cô sẽ nhận.
Đừng nói Minh Ương vốn đã không mấy khi tham gia chương trình tạp kỹ, hơn nữa, đây lại còn là chương trình gì?
Minh Ương sẽ nhận sao? Đừng đùa nữa.
Minh Ương tiếp tục xem lịch trình, cô đang nghĩ đến việc đưa anh đi gặp bạn bè của mình, liền dành ra một buổi tối, chấm vào đó.
Cô thuận miệng trả lời: “Cứ để đó đã.”
“?”
Mạt Mạt: Hả?
Để đó? Không từ chối?
Đây là ý muốn cân nhắc sao???
Đùa kiểu gì vậy——!
Mạt Mạt phải mất năm giây mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thẩm tổng…”
Ở bên cạnh cô, họ thỉnh thoảng cũng gặp mặt nhau, Minh Ương dặn dò: “Đừng nói cho anh ấy biết.”
Lời mời của 「Thông Cáo Tình Yêu」 vừa mới được gửi đến, còn có một khoảng thời gian để cân nhắc. Khoảng cách đến lúc báo danh thực sự cũng còn một thời gian.
Mạt Mạt: “…” Xong rồi.
Xong rồi xong rồi.
Cô ấy nghi ngờ cuộc đời mà hoảng hốt một lúc, lại ngồi về vị trí của mình.
Đầu óc Mạt Mạt một mớ hỗn độn, thuận tay lướt điện thoại.
Trên mạng bây giờ không biết có bao nhiêu người đang đoán họ đã ở bên nhau.
Tất nhiên, số người không tin cũng tương tự.
Qua lại một hồi, trực tiếp bắt đầu đặt cược.
Một bên cược có, một bên cược không, bàn luận sôi nổi chưa từng có.
Phe thứ nhất mạnh miệng tuyên bố: [Tin không! Bài weibo tiếp theo của chị ấy chắc chắn là công bố chính thức!]
Đầu ngón tay Mạt Mạt dừng lại trên tin nhắn này, thương cảm mà nhìn một cái.
Mười phút sau, weibo của Minh Ương gửi thông tin chính thức.
—— Trailer video của Thập Duyệt.
Người tuyên bố: […]
Công bố chính thức đi chị ơi! Chị quên mất cái công bố chính thức bên hồ Đại Minh* của chị rồi à!
Bên hồ Đại Minh”: dùng để trêu chọc ai đó, ám chỉ rằng họ đã “quên mất lời thề non hẹn biển”, quên đi một người hoặc một lời hứa quan trọng trong quá khứ.
…
Minh Ương và Thẩm Ký Niên đã bị bắt gặp ở nước ngoài, nên trong một vòng tròn tương đối nhỏ, chuyện tình cảm của họ có thể đã lan truyền.
Vì vậy tin đồn mới cứ lấp ló như vậy.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, Thẩm tổng hình như không lấy được danh phận.
Minh Ương căn bản không có ý định công khai.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ không công bố chính thức.
Thẩm Ký Niên cũng vậy.
Sự nghiệp đối với cô quan trọng như thế nào, không ai rõ hơn anh.
Cho đến hôm nay, càng leo cao, càng không chịu nổi sóng gió.
Cô cũng không có khả năng, đi thử xem nó có thể chịu được sóng gió đến mức nào.
Vì vậy dù anh có lẩm bẩm, nhưng anh cũng đại khái có thể hiểu được.
Lùi một bước.
Chuyện này thì không sao, chỉ cần có thể công khai trong vòng tròn riêng tư của cô là được.
Tin đồn bàn tán trên mạng xôn xao.
Cô thì trong tâm bão lặng lẽ rút lui.
Minh Ương đến công ty trước, nói chuyện với Châu Mộ về kịch bản sắp nhận.
Lần này hiếm có là cho cô một kỳ nghỉ, đến bây giờ vẫn chưa xác định kịch bản tiếp theo, tất nhiên cũng không có thời gian vào đoàn.
Nói chuyện hai tiếng, cuối cùng đại khái định ra một phạm vi, loại trừ hai cái, để lại một cái chờ quyết định.
Thời gian chưa định, cô thuận miệng đùa một câu: “Em nhận một chương trình tạp kỹ thì thế nào?”
Động tác của Châu Mộ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Chưa đợi bị dò xét xong, Minh Ương đột nhiên cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cửa, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay đầu hỏi: “Bộ phim tiếp theo của Ôn Tuyền bị hủy rồi à?”
Không có nhà họ Ôn làm chỗ dựa tài chính, cũng đồng nghĩa với việc không còn đường lui và hậu thuẫn, phía Ôn Tuyền gần đây lại xông xáo hơn nhiều, nhận công việc nhiều hơn trước rất nhiều.
Bây giờ công việc làm trong một tháng, có thể còn nhiều hơn cả một năm trước đây cộng lại.
Dù sao thì bây giờ cô ta không chỉ phải nuôi bản thân, còn có ekip và bà nội của cô ta, hơn nữa sắp tới còn phải đối mặt với vụ kiện với Ôn Thị.
Một khoản nợ nối tiếp một khoản nợ đang chờ được thanh toán.
Châu Mộ thuận miệng đáp một tiếng: “Bên đầu tư rút rồi, chắc sẽ chọn lại diễn viên.”
Bộ phim đó đã chuẩn bị khá lâu, trước đây Ôn thị là một trong những nhà đầu tư. Nhưng gần đến ngày khai máy, bên đầu tư lại rút lui.
Đừng thấy Châu Mộ nói nhẹ như không, chỉ có những người liên quan mới biết sự thay đổi và đả kích nghiêm trọng đến mức nào.
Minh Ương cũng chỉ là nghe nói, hỏi một câu. Cô gật đầu, đeo kính râm rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Thực ra bao nhiêu năm nay, Ôn Tuyền tự mình trong giới giải trí không được coi là đã đứng vững.
Cô ta không xây dựng được thế lực và mối quan hệ của riêng mình.
Một khi chỗ dựa đằng sau rút đi, cô ta sụp đổ là sẽ sụp đổ.
Dựa núi núi đổ.
Hoa tơ hồng trong nhà kính quá yếu ớt, lúc an nhàn không hề có ý thức về nguy cơ.
May mắn là, cô hiểu ra sớm hơn Ôn Tuyền rất nhiều.
Trong những năm tháng một mình lăn lộn, cô đã sớm xây dựng được thế lực của riêng mình.
Năm đó khi rời đi, cô có thể không có Thẩm Ký Niên, cũng có thể không có nhà họ Ôn, cô chỉ cần có chính mình.
Bây giờ lại càng như vậy.
Thời gian còn chưa quá muộn, Minh Ương đến Ôn Thị.
Hôm nay bố và anh trai cả ngày đều ở công ty, vừa mới nhắn tin cho cô, bảo cô làm xong cũng qua một chuyến, họ ở đây đợi cô.
Cô trước đây đã theo anh trai học một số việc, bố có chút ý định giao dự án của nhà họ Ôn và nhà họ Lục cho cô phụ trách.
So với con gái của những gia đình khác trong giới này, cần phải chủ động tranh giành nhiều hơn, bố và anh trai của cô sẽ tự mình giao quyền lực và tài nguyên vào tay cô.
Cô không cần tranh, cũng không cần giành.
Cảm giác an toàn mà gia đình này mang lại cho cô còn đầy đủ hơn bất kỳ khoảnh khắc nào từ nhỏ đến lớn.
Dự án đó cần phải đến nơi khác theo dõi một thời gian, Minh Ương lúc đó đã xem qua, địa điểm chính là ở Ninh Thành.
Một thành phố cô rất quen thuộc, mà cũng đã lâu không gặp.
—— Nếu cô có thể nhận, Ôn Hành Chi sẽ ở bên cạnh hỗ trợ.
Chưa đến giờ tan làm, Ôn thị đang lúc náo nhiệt. Khi cô đến, trợ lý của Ôn Thừa Chương đã đợi ở dưới lầu.
“Tiểu thư, mời đi lối này.”
Trên dưới Ôn Thị, tất cả mọi người đều có thể tận mắt chứng kiến, trợ lý của Ôn Đổng trước mặt cô cũng đều cung kính.
Nữ minh tinh lớn của giới giải trí.
Hòn ngọc quý trên tay của Ôn Thị.
Minh Ương khẽ gật đầu, đi theo chú này vào trong.
Ôn Thừa Chương đang nói chuyện với Ôn Hành Chi, họ đã đợi cô ở đây một lúc rồi.
Thấy cô vào, Ôn Thừa Chương nhìn qua, sắc mặt ôn hòa hơn nhiều: “Hi Hi.”
Trước mặt con trai và con gái, ông vẫn có chút khác biệt.
Trợ lý của ông nhìn thấy quá rõ điều này.
Ôn Thừa Chương đi đến trước bàn lấy một tập tài liệu đưa cho cô.
“Tình hình vụ án của bà cụ, con cũng có thể xem qua.”
Ông không còn gọi là mẹ, cũng không gọi với con gái là bà nội.
Đối phương không xứng với những thân phận này.
Thời gian này, ông vẫn luôn tự mình xử lý việc này.
Mỗi một câu ông nói lúc đó, ông đều nghiêm túc.
Dù đây là mẹ ruột của ông, ông cũng không giao việc này cho người con trai có quan hệ xa cách hơn với bà, mà tự mình ra tay.
Sau bao nhiêu năm, đây là lời giải thích ông muốn dành cho con gái.
Minh Ương nhận lấy, vừa mở ra, vừa nghe bố nói.
Ôn Hành Chi ở ngay bên cạnh họ.
“Đợi đến khi đối chất trước công đường, Ôn thị sẽ công khai tất cả nguyên nhân và kết quả của vụ án này.”
Ôn Thừa Chương không nhanh không chậm nói “Đến lúc đó, tên của Ôn Tuyền cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
Ôn Tuyền, bây giờ là đối thủ của con gái ông.