“Lần này nếu tiến vào Thiên Âm tiên cung, ba người các ngươi có thể chứng đạo Thiên Nhân”.
“Bắt được cơ hội lần này sẽ giương cao danh tiếng của Thập Phương tông ta”.
“Nhị cung chủ yên tâm”.
Một thanh niên bên cạnh Mục Hàm nhàn nhạt nói: “Nhất định ta vào được Thiên Nhân!”
Mà cùng lúc đó ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Lộc Viên Thiên Nhân ở giữa núi rừng lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu ba hướng truyền đến tiếng giao chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân kéo hại vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên đi sang một bên.
“Hai vị, tam đại tông môn quyết định như thế, chỉ sợ lòng không tốt”.
Hồng Lưu Thiên Nhân từ từ nói: “Chúng ta cũng phải thận trọng một chút mới được!”
“Hồng Lưu, ý ông…”, Lộ Phương nghi ngờ không chắc nói.
“Ba phe vây giết ba con huyền thú cấp tám có bao nhiêu nguy hiểm? Bọn họ sẽ có lòng tốt để chúng ta ở đây đợi còn bọn họ đi vây giết huyền thú sao?”
“Hơn nữa chuyện chúng ta làm quá đơn giản, oanh phá ba cột, tiên cung tự hiện!”
“Ta luôn có dự cảm xấu”.
Hồng Lưu Thiên Nhân trầm mặc nói: “Lão phu tung hoành đại lục mấy vạn năm, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cũng không phải ngu xuẩn như vậy”.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên lúc này cùng gật đầu.
“Nếu như vậy đất này tập trung hơn hai mươi người thì để bọn chúng đi cũng được”.
Lộc Phương trầm giọng nói: “Nếu thật sự có nguy hiểm cũng không phải chúng ta đứng đầu sóng ngọn gió”.
“Được!”
Lộc Viên lúc này nhìn về phía bên kia nói: “Tần Ninh kia đi cùng Vạn Thiên các, người cuả Vạn Thiên các không ở đây…”
“Tần Ninh, chúng ta không dễ chọc được hắn”.