Phong Thần Châu

Chương 3257

 Trong nháy mắt, ba tiếng nổ đùng đoàng vang lên.  

 

Ba đại cao thủ cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt ra tay.  

 

Linh khí khổng lồ chập chờn, tàn phá bừa bãi.  

 

Ba cây cột đó trong nháy mắt sụp đổ.  

 

Cột đá sụp đổ trong nháy mắt lóe ra ba tia sáng, phút chốc bắn ra.  

 

Phụt phụt! Máu tươi phun ra.  

 

Ba vị cường giả cảnh giới Quy Nhất cửu mạch đầu bay lên, toi mạng!   

 

Lúc này, đám người xung quanh ngẩn tò te.  

 

Mà ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân cũng đờ đẫn.  

 

Chết rồi! Ba vị cảnh giới Quy Nhất cửu mạch trong nháy mắt toi mạng.  

 

Đổi lại là bọn họ, e rằng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt?  

 

Lúc này, ba người nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.  

 

Trên thực tế, bọn họ đã từng nghĩ đến cảnh này.  

 

Nhưng điều không ngờ là tấn công cắn trả này lại mạnh mẽ như vậy.  

 

Quả thực là kinh khủng! Đừng nói cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, chính là cảnh giới Thiên Nhân bọn họ chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết.   

 

“Đáng ghét!”  

 

Lộc Phương Thiên Nhân chửi nhỏ một tiếng.  

 

 

 

Tam đại tông môn thật sự đang tính kế bọn họ.  

 

Nếu không phải Hồng Lưu Thiên Nhân mở miệng, ba người bọn họ một người phá một cột đá, vậy thì sẽ chết.  

 

Hẳn phải chết! Bọn họ đã bị gài bẫy.  

 

Bị tam đại tông môn ngấm ngầm mưu tính.  

 

“Rút lui trước!”  

 

Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này quát lên: “Đám súc sinh này căn bản không phải dự định lợi dụng chúng ta, mà là định giết chúng ta”.  

 

Ba người lúc này thân ảnh hiện ra, bay vùn vụt muốn rời khỏi đất này.  

 

Keng…   

 

Chỉ là trong nháy mắt, ba thân ảnh lúc này giống như đụng phải vách sắt, họ tán loạn bắn trở lại vang lên keng một tiếng.  

 

“Xảy ra chuyện gì?”  

 

“Có cấm chế?”  

 

“Vừa nãy rõ ràng không có…”, những người khác lúc này cũng hoảng loạn.  

 

Tam đại Thiên Nhân vậy mà bị chặn lại.  

 


Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này sắc mặt khó coi, linh khí hóa thành một cự chưởng, lúc này trực tiếp đánh ra.  

 

Ánh sáng mạnh mẽ hoàn toàn bùng nổ giữa tiếng ầm ầm.  

 

Ánh mắt Hồng Lưu Thiên Nhân ngẩn ngơ.  

 

“Phong cấm…”, ngay cả ông ta là cảnh giới Thiên Nhân cũng không phá nổi.  

 

Mà lúc này đất đai đùng đoàng vang dội.  

 

Trước mặt mọi người, một đường ánh sáng trong nháy mắt khuếch tán ra.  

 

Giống như một miệng bát lúc này chụp xuống, bao trùm tất cả mọi người.  

 

Dưới đáy bát lan ra một đường thang trời.  

 

Thang trời xuất hiện, lan tràn trên không trung cao đến ngàn thước.  

 

Ở đó có một tòa tiên cung lúc này lúc ẩn lúc hiện.  

 

“Thiên Âm tiên cung!”  

 

Lần này ba vị Thiên Nhân cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.  

 

Bọn họ… bị hiến tế! Người của tam đại tông môn đùa giỡn bọn họ như con khỉ.  

 

Chuyện đến bây giờ vẫn không hiểu thì chính là kẻ ngu.  

 

Hợp tác chó má gì! Căn bản chính là cái bẫy chết! Những tên nhãi kia muốn đào hố chôn sống bọn họ ở đây.  

 

Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc.  

 

Xa xa từng tiếng xé gió vang lên.  

 

Từng thân ảnh đi đến.  

 

Hồng Lưu Thiên Nhân phẫn nộ quát.  

 

“Bọn ta cũng không biết sao lại xuất hiện thay đổi như vậy”.  

Phong chủ Lâu Dục mặt đầy kinh ngạc nói: “Hồng Lưu Thiên Nhân đừng nói, ta thử xem có thể phá vỡ cấm chế này không!” 

Bình Luận (0)
Comment