*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lát sau, Thiên Thanh Phong mở miệng nói: "Lần này, vốn dĩ để Liễu Thanh Phong và Giang Vân Long dẫn đội đi hải đảo Thiên Ngoại, còn giờ, Hoài An, ngươi dẫn đội đi!"
"Ta sẽ điều động Thiên Nhân trong Thiên Bảo lâu lần thứ hai để đồng hành với ngươi!"
"Vùng biển Thiên Hải là một trong ngũ đại cấm địa, Vương Giả vào đó, khả năng hy sinh rất lớn".
"Ngươi đang ở cảnh giới Bán Vương, khi ở trong đó, chớ có đột phá Vương Giả".
"Hơn nữa, nghe đồn rằng ngũ đại cấm địa còn liên quan đến bí mật của con đường thành Thánh, ngươi nên cẩn thận một chút!"
"Vâng!"
Tông Hoài An gật đầu đáp.
"Tên Tần Ninh kia... e là hắn cũng sẽ đến đó..."
"Nếu hắn đến đó, khi nào có cơ hội, hãy giết hắn ngay, nếu không cứ để mặc hắn đi, rồi sẽ có người khác giết hắn thôi".
"Tuân lệnh!"
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Nam cũng mở miệng nói: "Ta sẽ để cho hai người nhị mạch chủ Diệp Bắc Tầm và tam mạch chủ Diệp Vấn Đông đi cùng ngươi".
"Vâng!"
Tống Hoài An nghe vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông là trợ thủ đắc lực của Diệp Thiên Nam, thực lực bọn họ đều là cảnh giới Bán Vương.
Nếu có hai người bọn họ ra tay thì lần này thật sự an toàn hơn rất nhiều.
Đúng vậy, rất an toàn.
Mặt ngoài Tần Ninh chỉ có thực lực cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ.
Ấy thế mà hiện tại hắn lại có thực lực hạ sát cường giả cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.
Điều này quá vô lý.
Tuy hắn ta đang ở cảnh giới Bán Vương, nhưng khi gặp được Tần Ninh, hắn ta còn phải lo lắng đến sự an toàn của mình nữa.
Dù sao, Tần Ninh còn nói nói cười cười với Thiên Khí Vương, có quỷ mới biết đến khi Tần Ninh lâm nguy ông ta có xuất hiện giúp đỡ hay không.
"Tần Ninh!"
Sắc mặt Diệp Thiên Nam u ám.
So với Thiên Thanh Phong, ông ta càng tức giận gấp bội phần.
Thiên Thanh phong chỉ mất đi thuộc hạ thôi.
Còn ông ta lại mất đi người thân! Nhờ vào ông ta, Diệp gia mới từng bước từng bước vươn lên, trở thành một thế lực siêu cấp sừng sững đứng trên đại lục Vạn Thiên hiện tại.
Nó gần như sánh ngang với lục đại bá chủ.
Đây là thành quả phấn đấu của cả một thế hệ.
Mà hôm nay, bọn họ đã mất đi hai vị mạch chủ, còn làm ô uế mặt mũi của Vương Giả.
Thiệt hại quá nặng nề!
... Bên kia, tiệc Hàm Vương cứ thế mà kết thúc một cách vi diệu.
Thiên Ngoại Tiên, Nguyên Hoàng Cung.
Tần Ninh ung dung, bình tĩnh, nghiêng người tựa vào vương tọa.
Ở hai bên trái phải có hai cô gái xinh đẹp Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đứng bên.
Cùng lúc đó, phía dưới, Thiên Khí Vương thong dong, lười nhát ngồi trên ghế thưởng thức trà.
Còn hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đứng bên kia.
"Tiểu Tiên Hàm cũng tới cảnh giới Vương Giả rồi nhỉ, ta già rồi, tre già măng mọc!"
Thiên Khí Vương nhếch miệng cười nói.
Tiên Hàm cười hì hì, chắp tay nói: "Giang lão tiền bối quá khen rồi, vãn bối chỉ là may mắn gặp được Tần ca mà thôi".
Đám người Thạch Cảm Đương, Gian Bạch và Lý Nhàn Ngư ở bên cạnh thấy thế đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mấy ngày qua, bọn họ đã hiểu rõ con người của Tiên Hàm, tên này rất vô tư, tính tình chẳng khác nào Thạch Cảm Đương cả.
Lần này, thế mà bọn họ lại thấy hắn ta khiêm nhường lễ độ với người khác.
Quá hiếm thấy!
Tiên Hàm nở nụ cười.