Phong Thần Châu

Chương 3630

               Cốc Tân Nguyệt xoay người qua hướng khác, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia xuất hiện ngay bên cạnh làm cho trái tim đang căng thẳng của nàng dần được thả lỏng.  

             Ngoại trừ Tần Ninh ra thì còn có thể là ai nữa chứ!   

             "Chàng không sao chứ..."  

             "Không chết được đâu".  

             Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Cốc Tân Nguyệt, hắn cười nói: "Không nên đột phá lên cảnh giới Vương Giả ở đây, nếu làm như vậy thì ngay cả ta cũng không có cách nào bảo vệ an toàn cho nàng được".  

             Cốc Tân Nguyệt gật đầu, nước mắt rưng rưng vương trên khóe mi.  

             Một đòn của Văn Vương.  

             Nếu Tần Ninh dùng toàn lực để đối phó thì tất nhiên là nàng sẽ không phải lo lắng đến như vậy.  

             Nhưng mà Tần Ninh đã hòa mình vào trong Thánh Trận, sao chàng có thể đỡ được nổi chứ?  

             Trong giây phút ấy, khi nhìn thấy tinh chủ Văn Hiên trở thành Văn Vương thì sự lạnh lẽo đã ngập tràn trong lòng nàng.  

             Diệp Viên Viên ở phía dưới thấy được mọi chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Tần Ninh không sao cả.  

             Không có việc gì là tốt rồi.  

             Thân hình Diệp Viên Viên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.  

             Một dòng nước ôm lấy thân thể của Diệp Viên Viên, đỡ lấy nàng, ba người Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy tới.  

             "Hai vị sư nương không sao chứ?"  

             Thạch Cảm Đương vội vã nói.  

             Nghe thấy bốn chữ hai vị sư nương này, Diệp Viên Viên trừng Thạch Cảm Đương một cái.  

             Thạch Cảm Đương giả vờ ho khụ khụ, nói: "Sư phụ chắc chắn không có vấn đề gì đâu...", Diệp Viên Viên gật đầu, nàng không nói gì.  

             Giờ phút này, ở giữa không trung, đám người Chu Dịch, Nguyên Mậu, Vạn Tử Vận và Tiên Nhân nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, bọn họ thở phào nhẹ nhõm trong vô thức.  

             Tần Ninh không sao.  

             Không sao là tốt rồi.  

             Không biết từ khi nào, Tần Ninh đã trở thành một chỗ dựa để bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết! Vào giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt nhìn hai gò má của Tần Ninh, bàn tay ngọc ngà từ từ nâng lên, sắc mặt của nàng thật khó coi.  

             Một bàn tay dính đầy máu tươi, máu chảy tí tách.  

             Nếu nhìn kỹ ngực của Tần Ninh thì sẽ thấy rõ ngực của hắn dường như đã bị đâm thủng.  

             "Chàng..."  

             "Dù sao cũng là một đòn được dùng hết toàn lực của Vương Giả, ta cũng không có đề phòng nên có thể sống sót đã là không tồi rồi".  

             Tần Ninh cười cười, không thèm để ý, nói: "Yên tâm đi, ta không chết được đâu".  

             "Gia, ta... phải ngủ một giấc đã...", giọng Cửu Anh vang lên trên vai của Tần Ninh.  

             Vừa mới nói xong, Cửu Anh liền biến thành một vệt sáng, biến mất, nhập chung vào bả vai của Tần Ninh.  

             Có thể sống sốt, đã là không tồi rồi.  

             Chín cái đầu của Cửu Anh nay chỉ còn có một cái xuất hiện.  

             Mặc dù có áo giáp là vương khí nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ cổ của nó mà không phải là toàn thân.  

             Bây giờ, nó vẫn giống như cũ, không thể ngăn cản một đòn được Vương Giả dùng toàn lực.  

             "Cũng may ngươi chính là hung thú, nếu không ngươi đã chết mất rồi".  

             Tần Ninh cười khẽ, nói: "Lần này... bị thiệt thòi quá nhiều rồi!"  

             Cốc Tân Nguyệt nghe thấy vậy, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ đau lòng.  

             "Thế mà vẫn chưa chết...", lúc này, Văn Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ông ta chứa đầy sự kinh ngạc.  

             "Nếu như ngươi mạnh hơn một chút nữa thôi thì có lẽ ta đã phải chết rồi".  


             Vào lúc này, tuy rằng ngực của Tần Ninh đã bị đâm thủng, máu thịt chẳng còn, xương cốt gần như gãy nát nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện được, làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ.  

             Mạng của người này quá cứng! Tất cả những người ở đây đều là Thiên Nhân và Bán Vương nên bọn họ có thể nhận thấy được rằng.  

             Khả năng phòng ngự của Tần Ninh rất mạnh.  

             "Tuy rằng không đánh mà thắng nhưng theo bản vương được biết thì Đế Lâm Thiên thật sự hận ngươi thấu xương, nếu như ta vì giết được ngươi mà có thể lấy được một cái vương khí ở chỗ của Đế Lâm Thiên thì dù không đánh mà thắng, bản vương cũng cảm thấy rất vui".  

             Lúc này, Văn Vương lạnh lùng nói.  

             "Võ Ly Thiên, Ứng Tường, đi thu hồi sáu con Thiên Vương Thánh Khôi kia đi, chỉ cần một mình ta thôi cũng đủ để xử lý tên này rồi".  

             Nghe thấy vậy, hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường đều gật đầu đồng ý.  

             Giờ phút này, đám người Chu Dịch, Nguyên Mậu, Vạn Tử Vận và Tiên Nhân cũng không ra tay.  

             Sự việc đã đi đến bước đường này rồi, Vương Giả đã xuất hiện.  

             Hơn nữa lại còn là một vị Vương Giả không bị gông cùm, xiềng xích của trời đất trói buộc, Vương Giả xuất hiện trong phạm vi của cấm địa, cho dù bọn họ có mạnh trở lại đi nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.  

             Vương Giả, biển linh thức đã được ngưng tụ, linh thức lột xác, trở nên mạnh mẽ hơn, cộng thêm hơi thở Vương Giả thì thật là vô cùng cường đại.  

             Cho dù có là Thiên Nhân hay là Bán Vương đi chăng nữa, không phải Vương Giả thì chính là không phải Vương Giả, cách biệt chính là cách biệt.  

             Giờ phút này, cảnh chém giết ở bốn phía ngày càng thảm thiết hơn.  

             Hơn một vạn võ giả đến từ khắp mọi nơi, nhìn thấy bóng dáng của Văn Vương, ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.  

             Bọn họ sẽ phải chết! Chết ở nơi này! Văn Vương nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Bản Vương thay thế thân phận của tinh chủ Văn Hiên, thế mà lại học được Cực Lạc Tiên Thổ của ông ta, không thể không khen chiêu ấy đúng là rất mạnh".  

             "Như vậy là đủ để đối phó với đám người các ngươi rồi!'  

             Khóe miệng Văn Hiên nhếch lên, ông ta dùng ánh mắt bỡn cợt mà nhìn tất cả mọi người.  

             Ông ta là một vị Vương Giả, xuất hiện ở vùng biển Thiên Ngoại, đối phó với những người này, cho dù bọn họ có là Bán Vương đi chăng nữa thì cũng coi như là ông ta ỷ mạnh hiếp yếu.  

             Nhưng mà chỉ cần những người này đều chết sạch thì sẽ không còn ai có thể tiết lộ chuyện này ra ngoài được nữa.  

             Lúc này, Văn Vương bước tới trước, lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới được hội tụ.  

             Bỗng có một vùng đất rộng lớn xuất hiện ở khoảng không dưới chân ông ta.  

             Vùng đất rộng lớn kia giống như một vùng đất thánh, mang theo một loại hơi thở khiến người khác cảm thấy hưng phấn và hân hoan.  

             "Cực Lạc Tiên Thổ!"  

             Vừa nói xong.  

             Tiên Thổ bỗng nhiên lan rộng dưới chân của Văn Vương.  

             Trên vùng đất rộng lớn kia, từng hơi thở hùng mạnh đang bốc lên.  

             Cực Lạc Tiên Thổ từ phạm vi mười dặm trải rộng ra đến trăm dặm rồi nhanh chóng đạt tới giới hạn một nghìn dặm.  

             Nó tiện thể bao phủ cả phần không trung phía trên thành cổ.  

             "Cho các ngươi có được vinh dự đi tới miền Cực Lạc, các ngươi nên cảm ơn ta mới đúng?"  

             Vừa nói xong.  

             Chỉ trong nháy mắt, Cực Lạc Tiên Thổ rơi xuống đất.  

             Ầm... trong khoảnh khắc đó, tiếng ầm ầm vang lên.  

             Ngay sau đó, một bầu không khí khiến người ta phải mê muội, ngây ngất tràn ngập khắp mọi nơi.  

             Cùng lúc đó, thân hình của đám Thánh Khôi kia cũng khựng lại.  

             Ánh mắt của võ giả tới trên khắp mọi miền đều đang mê say, giờ phút này, dù là Thiên Nhân nhất bộ hay Thiên Nhân thất bộ đi nữa thì ánh mặt của bọn họ cũng đã dại ra.  

             Giống như... đang chìm vào trong ảo cảnh vậy.  

             Vào giờ phút này, ngoài đám người của Thiên Đế các ra thì chỉ còn có hai người không bị quấy rối.  

             Đó là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt! Giờ phút này, hai người đang đứng ở trong thành cổ, nhìn bốn phía xung quanh.  

             Bị Cực Lạc Tiên Thổ bao phủ, tất cả mọi người đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ánh mắt trống rỗng và vô thần.  

             "Đây là...", Cốc Tân Nguyệt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nàng đầy kinh ngạc.  

             "Cực Lạc Tiên Thổ, giống như một loại ảo cảnh, những người đang chìm đắm trong ảo cảnh sẽ nhìn thấy những việc mà bọn họ mong muốn xảy ra nhất, sau đó không muốn tỉnh lại nữa".  

             "Cho đến cuối cùng... ở trong ảo cảnh, bọn họ đánh mất bản thân, rồi hoàn toàn trở thành kẻ ngu ngốc".  

             Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cốc Tân Nguyệt thay đổi.  

             "Viên Viên...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Không sao đâu".  

             "Những người này không yếu đến như vậy đâu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề lớn".  

             Lúc này, Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, cười nói: "Thế mà nàng lại không bị ảnh hưởng, thật bất ngờ".  

             "Chẳng phải chàng cũng giống như vậy sao".  

             Tần Ninh cười khẽ, không nói thêm gì nữa.  

             Hắn không bị ảnh hưởng không có nghĩa là hắn không có việc gì.  

             Giờ phút này, Văn Vương nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc.  

             "Tần Ninh, quả nhiên ngươi thật sự kỳ lạ!"  

             Tần Ninh nhìn Văn Hiên, ánh mắt nghiêm nghị.  

             "Nguyệt Nhi, ngăn đám người Võ Ly Thiên lại...", Tần Ninh mở miệng nói: "Nếu đánh không lại thì lập tức bỏ chạy, không cần lấy trứng chọi đá, chỉ cần gây cản trở cho bọn họ là được rồi".  


             Lúc trước, Tần Ninh đã từng giết hai người Lôi Vương và Dục Vương, nhưng khi đó hắn vẫn còn có thần hồn, đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên.  

             Nhưng bây giờ, thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh đã bị nàng hấp thu, trong tay hắn chỉ còn mỗi Vương Kiếm Độ Sinh thôi.  

             Điều quan trọng nhất là... bây giờ, vết thương của Tần Ninh nghiêm trọng đến mức đáng sợ!  

             

Bình Luận (0)
Comment