Phong Thần Châu

Chương 3631

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

               "Thú vị, thú vị đấy!"  

             Lúc này, Văn Hiên vỗ tay, cười nói: "Nghe đồn rằng Huyền Dục và Hoàng Nhất Lôi đã chết dưới tay ngươi".  

             "Hiện tại, ta rất muốn xem thử, chỉ dựa vào một tên mới tới Thiên Nhân ngũ bộ như ngươi, với cái thân thể nửa tàn nửa tật ấy, thì làm sao để giết chết Vương Giả!"  

             Tần Ninh sải bước, mỉm cười nói: "Giết chết Vương Giả như thế nào à, ngươi cứ nhìn là biết thôi!"  

             Còn Cốc Tân Nguyệt vẫn chưa từng dừng lại, thân thể nàng lập tức lao ra, linh khí và linh thức trong cả cơ thể được phóng ra đến mức tối đa.  

             Năm người Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Cổ Chấn và Nguyên Hồng Kiệt thấy Cốc Tân Nguyệt dám một thân một mình tấn công bọn họ, bèn lộ vẻ mặt lạnh lẽo.  

             "Cổ Chấn, Tôn Độn, Nguyên Hồng Kiệt, giao người đó cho ba vị đấy!"  

             Võ Ly Thiên trầm giọng nói: "Đừng để người đàn bà này làm phiền chúng ta, sáu vị Thiên Vương Thánh Khôi đã xuất hiện rồi, giờ chẳng còn ai có thể ngáng đường Thiên Đế các được nữa, các vị, đến lúc đó chúng ta chỉ việc hưởng thụ vinh hoa phú quý mà thôi".  

             Ba người Cổ Chấn, Nguyên Hồng Kiệt và Tôn Độn nhanh chóng bước ra ứng chiến.  

             "Cứ yên tâm đi, giao cho bọn ta là được!"  

             Bây giờ, cả ba vị Bán Vương đều cùng nhau tấn công Cốc Tân Nguyệt.  

             "Người phụ nữ kia quả thật rất tài giỏi, thế nhưng lại đi ngăn cản lũ người Võ Ly Thiên thì hơi miễn cưỡng..."  

             "Mà một khi ngươi chết, người phụ nữ của ngươi ấy, ta đoán chẳng còn cách nào khác đâu nhỉ?"  

             Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười cười.  

             "Ta chết ư, hơi khó đấy!"  

             Vừa dứt lời, bên ngoài cơ thể tần Ninh, từng luồng sức mạnh sấm sét ngưng tụ lại.  

             Gầm... một tiếng rồng gào rống bỗng vang lên.  

             Lúc này, Lôi Điện Thánh Long tinh thần phấn khởi, chạy như bay tới dưới chân Tần Ninh.  

             "Đây là Thánh Long được hình thành từ lôi điện, có cấp bậc Vương Giả...", Văn Hiên cau mày lại.  

             "Nhưng mà, chắc hẳn chỉ có cấp bậc Vương Giả nhất phẩm nhỉ?"  

             Ở cảnh giới Vương giả, biển linh thức ngưng tụ được trải dài cả vạn mét.  

             Khi biển linh thức mới bắt đầu ngưng tụ thành hình thành dạng, chỉ có thể khuếch tán trong phạm vi một vạn mét.  

             Sự khuếch tán linh thức này cũng không giống với Thiên Nhân.  

             Sự khuếch tán linh thức của Thiên Nhân là cần phải liên tục bổ sung vào đó.  

             Còn sự khuếch tán linh thức của Vương Giả lại cuồn cuộn tuôn trào.  

             Nó tựa như khi trời đổ mưa tầm tã, một khi trời tạnh, giọt nước mưa sẽ nhanh chóng thẩm thấu vào đất đai, rồi dần dần biến mất.  

             Thế nhưng, nước trong biển này lại cứ liên tục tuôn trào, cuồn cuộn, ào ào không dứt.  

             Trong cảnh giới Vương Giả, cũng tồn tại sự khác biệt.  

             Mức độ ngưng tụ biển linh thức khác nhau thì thực lực của Vương Giả cũng sẽ khác nhau.  

             Khi mới ở phạm vi vạn mét, một vài người thích gọi đó là cảnh giới Vương Giả nhất phẩm.  

             Còn Thiên Vương... Biển linh thức rộng cả mười vạn mét, có thể được coi là Vương giả thập phẩm, nhưng lại có rất nhiều người gọi đó là... Thiên Vương! Bản thân Văn Hiên là một vị Vương Giả, hiển nhiên, ông ta rất dễ dàng nhìn ra được con Lôi Điện Thánh Long không tầm thường, thế mà nó lại có được thực lực của Vương Giả.  

             Nhưng cùng lắm cũng chỉ là thực lực của Vương Giả nhất phẩm mà thôi.  

             Còn biển linh thức của Văn Hiên ông ta thì lại rộng đến ba vạn thước.  

             Cớ sao ông ta lại phải quan tâm đến thứ mới có thực lực Vương Giả nhất phẩm chứ?  

             Gầm... Tiếng rồng ngâm vang, truyền khắp cả thành cổ.  

             Thế nhưng, ngoại trừ những người trong Thiên Đế các thì những kẻ còn lại không hề nhìn ra được điều này.  

             Lúc này, lôi văn ngưng tụ bên ngoài cơ thể Tần Ninh, nhưng lần này chẳng phải là một đường lôi văn, mà đến tận hai đường lôi văn.  

             Lỗ thủng đẫm máu ở bụng hắn bây giờ đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà khôi phục lại.  

             Máu thịt tại đó đang phập phồng.  

             Văn Hiên thấy thế thì ngây người ra.  

             Trong cơ thể Tần Ninh, lực lượng dần dần ngưng tụ lại lại, khí tức của hắn cũng đang thay đổi.  

             Thiên Nhân ngũ bộ.  

             Linh thức khuếch tán hai vạn thước! Trình độ bậc này quả thật rất hiếm gắp.  

             "Xem ra ngươi có chút tài năng đây".  

             Văn Hiên hờ hững nói: "Chẳng trách Đế Lâm Thiên lại vô cùng kiêng dè ngươi, thậm chí còn chỉ đích danh muốn ngươi phải chết".  

             "Ngươi thật ngu ngốc".  

             Tần Ninh cũng lạnh nhạt đáp lại: "Đế Lâm Thiên bảo ngươi đi chịu chết, thế mà ngươi còn vui vẻ vậy à?"  

             "Còn mạnh miệng hả, để xem lát nữa ngươi còn mạnh miệng nổi không!"  

             Ông ta vừa dứt lời.  

             Từng luồng hơi thở Vương Giả ở bốn phía xung quanh Văn Hiên ngay lập tức ngưng tụ lại thành một con hổ, cơ thể nó cao cả trăm trượng, gào thét trước mặt Tần Ninh.  

             Biển linh thức mà Vương Giả ngưng tụ được có thể tập hợp lại thành một luồng hơi thở Vương Giả, rồi phóng ra quanh người.  

             Hơi thở Vương Giả bậc này thậm chí còn mạnh hơn ngọn gió rất nhiều.  

             Sức phòng ngự rất mạnh, sức tấn công lại càng mạnh hơn.  

             Tiếng ầm vang nhanh chóng vang lên.  

             Chỉ thấy Văn Hiên lao thẳng về phía Tần ninh.  

             Lúc này, con hổ hung mãnh và rồng sấm sét va chạm vào nhau, gây nên tiếng vang thật lớn.  

             Trên bầu trời thành cổ, âm thanh nổ tung liên tiếp vang lên.  

             Hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường thấy cảnh đó, trong ánh mắt chúng tràn đầy sự hoảng loạn.  

             "Tên nhãi này thế mà lại có thể đối chiến với Vương Giả ư!"  

             "Văn Hiên đang ở cảnh giới Vương Giả, chắc là tới tam phẩm, còn tên Tần Ninh này mới chỉ có Thiên Nhân ngũ bộ...", Ứng Tường chậc lưỡi nói: "May mà trước kia chúng ta không có động chạm gì hắn".  

             Nếu hai người họ mà giáp mặt Tần Ninh thì chết chắc luôn rồi.  

             Lệ Diệt Thiên đã chết, Hình Thiên Phạt đã đi đời, Địch Dung cũng đã chầu trời, đây chính là minh chứng tốt nhất đấy.  

             Thiên Nhân ngũ bộ lại có thể chống lại Vương Giả.  

             Thế gian hiếm thấy.  


             Hai người không tám nhảm nữa, bọn họ bắt đầu ra tay.  

             Vào lúc đó, ba người Cổ Chấn, Nguyên Hồng Kiệt và Tôn Độn đang chiến đấu với Cốc Tân Nguyệt, khiến cho nàng không thể nào làm phiền nhiễu hai người Võ Ly Thiên được.  

             Gầm... một tiếng gào rú đinh tai nhức óc bỗng vang lên.  

             Trên không trung, hai bóng dáng vừa va chạm vào nhau.  

             Giờ đây, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch như tờ giấy trắng.  

             Văn Hiên ở phía đối diện thở hổn hển, nhưng trông có vẻ không sao cả.  

             Nhưng trong lòng Văn Hiên lại khó lòng giữ vững được sự bình tĩnh.  

             Thiên Nhân ngũ bộ! Thực lực của Tần Ninh mới chỉ là Thiên Nhân ngũ bộ mà thôi.  

             Sao lại có thể mạnh tới mức này cơ chứ.  

             Không thể nào tưởng tượng nổi.  

             Khi đối chiến với Tần Ninh, ông ta cảm nhận được rằng bản thân mình không thể giết hắn trong nháy mắt được.  

             Người này đã vượt xa khỏi sự nhận thức của ông ta rồi.  

             "Để ta dẫn ngươi lại chỗ khác chơi nhé!"  

             Lúc này, Tần Ninh mỉm cười.  

             Hắn hạ bàn tay xuống.  

             Một tòa tháp khổng lồ bỗng nhiên giáng từ trên trời xuống đất.  

             Trong chớp mắt, tòa tháp to lớn ấy phóng to ra, rồi bao lấy cơ thể của hai người họ.  

             Đó là Bách Luyện Thánh Tháp.  

             Tuy nó chỉ là một cái thánh khí bán tàn, nhưng nó cũng là thánh khí đấy.  

             Mà thánh khí thì đều là vật không tầm thường.  

             Ngay sau đó, cơ thể Văn Hiên nhanh chóng xuất hiện trong Bách Luyện Thánh Tháp.  

             Còn Tần Ninh hiện giờ cũng đang đứng trong ngọn lửa trong Thánh Tháp.  

             Lúc này, có hai bóng dáng biến sắc khi nhìn thấy hai người họ xuất hiện.  

             Đó là Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong! Hai vị Bán Vương này trước kia đã bị Tần Ninh kéo vào trong Bách Luyện Thánh Tháp, bọn họ không hề biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.  

             Giờ đây, khi nhìn thấy Tần Ninh và Văn Hiên xuất hiện, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.  

             Đó là Văn Vương, Văn Hiên! Sao Vương Giả lại có thể xuất hiện trong vùng biển Thiên Ngoại chứ?  

             Tần Ninh và Văn Hiên chẳng thèm để ý tới hai người họ.  

             "Thánh khí... hiểu rồi!"  

             Văn Hiên nhìn vào Tần Ninh, rồi cười cợt nói: "Thật đúng là phung phí của trời".  

             "Có phung phí của trời hay không, không đến lượt ngươi lên tiếng".  

             Tần Ninh vừa dứt lời, hai đường lôi văn nhanh chóng bao phủ quanh cơ thể hắn, ngay sau đó, ngọn lửa càng dày đặc hơn.  

             Ngọn lửa này đã bị hắn khống chế bao phủ lấy mặt ngoài cơ thể mình.  

             Màu đỏ là lửa.  

             Màu xanh là lôi.  

             Mày trắng là điện.  

             Lúc này, một bộ giáp rực rỡ ba màu, nó sáng ngời lộng lẫy, tỏa ra ánh sáng chói lói và luồng khí tức, bao phủ bên ngoài cơ thể Tần Ninh.  

             Văn Hiên thấy cảnh đó liền biến sắc.  

             Còn con Lôi Điện Thánh Long kia giờ cũng đang quấn quanh bên ngoài cơ thể Tần Ninh, bao phủ trên chiến giáp.  

 

chapter content


 

Bình Luận (0)
Comment