Phong Thần Châu

Chương 3654

               Khi Dương Thanh Vân đi ra từng bước một, ánh sáng sao giữa trời đất tụ tập lại trước người Dương Thanh Vân.  

             Giờ phút này, vết thương bên ngoài cơ thể của Dương Thanh Vân không ngừng khôi phục.  

             Võ giả Tinh Mệnh! Ngưng tụ Tinh Môn, dẫn dắt Tinh Thần lực trong trời đất hội tụ lên trên người.  

             Con cưng của trời! Thiên tài trong các thiên tài võ giả.  

             Từ trước đến nay, Tần Ninh rất ít khi gặp được võ giả Tinh Mệnh.  

             Bởi vì bọn họ cực kì hiếm thấy.  

             Dương Thanh Vân là một vị võ giả Tinh Mệnh! Lúc này tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.  

             Cho dù là Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong cũng không biết điều này.  

             “Võ giả Tinh Mệnh...”, “Dẫn dắt Tinh Thần lực trong trời đất hội tụ lên trên người, có thể lấy được Thiên Địa Tinh Thần quyết, Tinh Thần Thần Binh...”, “Dương Thanh Vân... là một vị võ giả Tinh Mệnh”.  

             Điều khiến mọi người chấn động không phải võ giả Tinh Mệnh, mà là... Dương Thanh Vân là một vị võ giả Tinh Mệnh, toàn bộ Thiên nhân, Vương giả của đại lục Vạn Thiên, không có một ai biết được.  

             Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh như chết.  

             Ánh mắt của Lý tiên sinh trống rỗng.  

             “Võ giả Tinh Mệnh sao... Đây chính là nguyên nhân hắn coi trọng ngươi ư...”, Lý tiên sinh hờ hững nói.  

             “Để ta tới vạch trần xem rốt cuộc phía dưới khăn che mặt của ngươi là gì đi!”  

             Dương Thanh Vân đi ra từng bước một, sát khí tụ tập lại.  

             Hoàng Long Quyết! Không phải con át chủ bài của ông ta.  

             Mà là võ giả Tinh Mệnh! Giờ phút này, sắc mặt Dương Thanh Vân vô cùng nghiêm túc.  

             Vương Khải xuất hiện bên ngoài cơ thể ông ta, trong tay ông ta nắm chặt một thanh Vương Kiếm.  

             “Thanh Vân Vương Khải, Thanh Vân Vương Kiếm!”  

             Lý tiên sinh lẩm bẩm nói rồi lại cười khổ.  

             Giờ phút này sắc mặt của Dương Thanh Vân vô cùng nghiêm nghị.  

             “Nếu như thế, chỉ sợ bản tọa... cũng không thể giấu giếm nổi nữa rồi...”, vừa dứt lời, ánh mắt của Lý tiên sinh đã dần dần biến hóa.  

             Ầm... Nhưng mà ngay vào lúc này.  

             Một tiếng nổ vang vọng đất trời.  

             Bầu trời mặt đất không ngừng chấn động.  

             Mặt đất ở trung tâm Thanh Ninh các vỡ ra.  

             Lúc này một vết nứt có đường kính ngàn trượng xuất hiện.  

             Từng cái bóng bay lên trời.  

             “Khà khà...”, “Lần này Thiên Đế Các cũng coi như đã tuân theo lời hứa, cuối cùng đã làm được một chuyện!”  

             Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên khiến cho mỗi một vị võ giả ở đây đều cảm thấy trong lòng run rẩy.  

             Giọng điệu kia không phải là giọng điệu của Nhân tộc, mà là... giọng điệu của Ma tộc! Ầm ầm... Những tiếng nổ tung không ngừng vang lên.  

             Trời đất cứ như giấy vụn bị xé nát, hài cốt rơi lả tả trên đất.  

             Thông đạo tâm trái đất! Đã bị công phá! Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên.  

             Lúc này có hai bóng người nơi ầm một tiếng xuống mặt đất.  

             “Vương Thông!”  

             “Vương Lãng!”  

             Mấy vị Vương giả của Thiên Đế Các thấy cảnh này thì đều biến sắc.  

             “Các chủ!”  

             Giờ phút này quần áo cả người Vương Thông kia đều rách nát, cơ thể nứt ra.  

             Một nửa thân thể chỉ còn lại xương cốt, hoàn toàn không có một chút máu thịt nào.  


             Vừa há miệng nói chuyện đã thấy được nửa bên không có máu thịt, vô cùng kinh khủng.  

             “Vương Phong đâu?”  

             Trong lòng Dương Thanh Vân có dự cảm không tốt, sắc mặt biến hóa.  

             “Chết trận!”  

             Vương Thông rít lên một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, ông ta cố nén nước mắt mà gầm thét lên: “Bẩm báo các chủ, ti chức vô dụng, Vương Lãng đã chết trận, chiến tử, thông đạo tâm trái đất đã thất thủ rồi!”  

             “Ba huynh đệ chúng ta không thể gánh vác được trách nhiệm lớn, chỉ chém giết được tộc Luyện Ngục Ma, lục tế tự Loan Kỳ, lại để cho đại quân của tộc Luyện Ngục ma đột nhập vào, không thể giữ vững được thông đạo!”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân cực kỳ âm trầm.  

             “Không trách các ngươi!”  

             Dương Thanh Vân từ tốn nói.  

             Đến khi nhìn về phía Lý tiên sinh lần nữa, Dương Thanh Vân đã không nhịn được nói: “Vì sao lại như thế?  

             Ma tộc dưới mặt đất đi ra, đại lục Vạn Thiên gặp nạn... Sống chết của hàng trăm triệu sinh linh, ngươi thật sự không quan tâm sao?”  

             Lý tiên sinh nghe vậy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.  

             “Những gì mà hắn quan tâm, ta đều muốn phá hủy, hắn quan tâm ngươi nhất, ta sẽ giết ngươi, hắn quan tâm đến tính mạng của sinh linh trên đại lục Vạn Thiên này nhất, ta cũng sẽ tiêu diệt, đơn giản như vậy thôi!”  

             “Vì sao?”  

             Dương Thanh Vân lại nói: “Chỉ vì rơi vào chỗ chết...”, “Dương Thanh Vân!”  

             Lý tiên sinh hờ hững nói: “Nếu không trải qua một số chuyện, ngươi sẽ không hiểu!”  

             “Ngươi có thể không oán không hối hận mà chờ đợi, nhưng ta thì không thể!”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân có vẻ đắn đo.  

             Mà cùng lúc đó.  

             Trong khe hở nứt ra kia, từng cái bóng lần lượt phóng lên tận trời.  


             Bảy hơi thở Vương giả phóng lên tận trời, khiến trời đất phải chấn động.  

             Từng chiến sĩ Luyện Ngục Ma cao một trượng, da thịt toàn thân được bao trùm bởi ngọn lửa màu đỏ sậm, trong tay cầm binh khí đang nhìn chằm chằm bốn phía.  

             Bảy hơi thở Vương giả cực mạnh! Dương Thanh Vân đưa mắt nhìn.  

             “Tộc Luyện Ngục Ma đã điều động toàn bộ sao?  

             Mục đích của ngươi là ở chỗ này!”  

             Dương Thanh Vân khổ sở nói.  

             “Đại tế tự Luyện Ngục Ma, Liên Thiên Địch!”  

             “Nhị tế tự Luyện Ngục Ma, Ma Sinh An!”  

             “Tam tế tự Nhật Nguyệt Tuyền, tứ tế tự Vu Luyện, ngũ tế tự Chùy Nhĩ, thất tế tự Quy Xung, bát tế tự Diên Lệ!”  

             “Bảy vị tế tự, tất cả đều ở đây!”  

             Giờ phút này, đại tế tự kia đi ra nhìn về phía Dương Thanh Vân, mở miệng nói tiếng người, trông có vẻ cũng nhanh nhẹn.  

             “Vân Vương, rốt cuộc chúng ta đã có thể... lên mặt đất đánh một trận rồi!”  

             Liên Thiên Địch có dáng người không mấy khôi ngô, chưa cao đến hai mét, đã thuộc về loại nhỏ yếu trong tộc Luyện Ngục Ma.  

             Thế nhưng sát khí mạnh mẽ phóng ra quanh người lại khiến cho người ta không dám khinh thường.  

             “Ta và Vân Vương đã từng đánh nhau mấy lần, đều thất bại mà về, Lý tiên sinh có thể làm Vân Vương bị thương, không hổ là người khiến các chủ Đế Lâm Thiên tán thưởng!”  

             Liên Thiên Địch nhìn về phía Lý tiên sinh, khách khí nói.  

             “Thông đạo đã bị phá hủy, Thiên Đế Các chúng ta xem như đã làm xong chuyện này rồi!”  

             Lý tiên sinh chậm rãi nói: “Người này để ta giết là được!”  

             Nghe thấy lời này, Liên Thiên Địch cười nói: “Lý tiên sinh muốn giết, đương nhiên chúng ta cũng không có ý kiến, chỉ là...”, “Chỉ là, bản vương có ý kiến!”  

             Lúc này một giọng nói hùng hậu vang lên.  

             Trong thông đạo, một luồng ánh sáng đỏ cao lên tới vạn trượng bắn lên tận trời.  

             Khí tức mạnh mẽ dữ dội tràn ngập khắp trời đất.  

             Chỉ trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể thở nổi.  

             Khí tức mạnh đến mức làm cho người hít thở không thông đè nén lên hô hấp của mỗi người ở đây.  

             Một bóng người khôi ngô cao hơn ba trượng, mặc một bộ áo giáp màu đỏ, áo choàng cũng đỏ như máu bay phấp phới trong gió dưới cơn mưa to.  

             Da thịt giống như Hỏa Diễm Thạch, mang đến cho người ta cảm giác đây là một loại sức mạnh tràn ngập tính dữ dội.  

             Mỗi một bước ra, trời đất cứ như đều tụ tập tiêu điểm lên trên người người này.  

             Luyện Ngục Ma! Tộc trưởng Luyện Ngục Ma một trong ngũ đại Ma tộc, năm đại lục bên dưới đại lục Vạn Thiên - Luyện Thiên! Khi Luyện Thiên đi ra từng bước một, các chiến sĩ tinh nhuệ Ma tộc xung quanh đều khom người khoanh tay, mang theo sự kính sợ, tôn trọng phát ra từ đáy lòng.  

             “Dương Thanh Vân, Vân Vương, Nhân tộc của các ngươi đã giết hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ của tộc Luyện Ngục Ma chúng ta, bản vương không tự mình chém giết, nghiền nát máu thịt của ngươi thì làm sao có thể lắng lại lửa giận của chiến sĩ tộc ta chứ?”  

             Một giọng nói nặng nề lạnh lẽo vang lên.  

             Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp khó khăn, không có cách nào chống đối lại được.  

             Cho dù là mấy vị Vương giả, lúc này trong lòng cũng rất lạnh lẽo.  

             Quá mạnh! Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi.  

             Tộc trưởng Luyện Thiên nói bằng giọng điệu hùng hậu: “Bản vương không đồng ý, tính mạng của kẻ này phải do chính tay bản vương tiêu diệt!”  


             “Ngươi nói đồng ý là đồng ý, không đồng ý là không đồng ý ư?”  

             “Ông đây còn chưa đồng ý đâu!”  

             Một giọng nói mang theo vài phần lười nhác, mấy phần giận dữ bình tĩnh truyền ra khắp Thanh Ninh các, truyền ra khắp trơi đất… trong cơn mưa to này.  

             

Bình Luận (0)
Comment