Phong Thần Châu

Chương 3655

               Giọng nói kia vừa vang lên giữa trời đất, rất nhiều bóng người đều nhìn về phía bầu trời.  

             Trong mưa to gió lớn, dông tố đan xen.  

             Một cung điện bay vút trên không tới đây.  

             Trên cầu thang ở trước cung điện kia có một bóng người mặc một bộ áo trắng không nhuốm bụi trần, đang đứng chắp tay đứng vững ở nơi đó.  

             Cứ như bất kỳ mưa gió nào trên thế gian này đều không thể ngăn cản bóng người kia vậy.  

             Giờ phút này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.  

             Tần Ninh, đến rồi! Người kia mặc một bộ áo trắng đứng phía trước Nguyên Hoàng cung, mưa to đầy trời kia lại không có cách nào chạm vào bên ngoài quần áo của hắn.  

             Sáu người là Tiên Nhân phu nhân, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch đứng vững ở bên trái.  

             Lý tiên sinh nhìn thấy thanh niên áo trắng kia thì nhíu mày lại.  

             Lúc này ánh mắt của tộc trưởng Luyện Thiên cũng rơi xuống trên người thanh niên áo trắng, lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.  

             “Ngươi là cái thá gì?  

             “Bản vương...”, “Ngươi là cái thá gì?”  

             Giờ phút này Dương Thanh Vân lại lên tiếng đầu tiên, ông ta mở miệng quát: “Lão già, giờ chết của ngươi đã đến rồi!”  

             Bóng người Dương Thanh Vân lóe lên, đi đến trước mặt Tần Ninh.  

             “Sư phụ!”  

             “Thanh Vân...”, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh Vân, ngập ngừng nói.  

             Từ lúc khôi phục ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên Tần Ninh cảm thấy khó xử như thế.  

             Có một số việc, thật sự không có cách nào mở miệng nói ra.  

             “Phu quân...”, Tiên Nhân phu nhân đỏ bừng cả mắt, nhìn về phía Dương Thanh Vân.  

             “Sao vậy?”  

             Dương Thanh Vân có vẻ mặt thật thà, bên dưới bề ngoài tuấn lãng là mấy phần ngây ngô.  

             Ở trước mặt Tần Ninh, ông ta chính là đồ đệ.  

             Nếu bàn về tuổi tác, Tần Ninh còn nhiều tuổi hơn cả ông ta.  

             Hơn nữa Tần Ninh đã từng nói với ông ta rằng thế giới và trời đất càng rộng lớn, Tần Ninh sống được mấy trăm vạn năm mới gọi là lâu.  

             Dù sao ở trước mặt Tần Ninh, ông ta luôn luôn có dáng vẻ này.  

             Không phải Vân Vương uy nghiêm hiển hách.  

             Không phải chủ nhân của Thanh Ninh các - bá chủ một phương.  

             Cũng không phải là phu quân, phụ thân gì cả, mà chỉ là một đồ đệ.  

             “Các ngươi lo lắng cho vết thương thế ta ư?”  

             Dương Thanh Vân ngây ngô cười nói: “Chút tổn thương ấy chưa tính là gì, tuy Lý tiên sinh kia rất lợi hại, thế nhưng ta cũng không kém”.  

             “Sư phụ ngươi yên tâm đi, người đến đúng lúc lắm, Lý tiên sinh kia để con đối phó, Luyện Thiên tộc trưởng để người đối phó”.  

             “Hai sư đồ chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, chém giết thoải mái”.  

             Lúc này Dương Thanh Vân cực kỳ hăng hái.  

             Cùng lúc đó, Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong và bốn vị phó các chủ, Vương Thông, Vương Lãng cũng nhích lại gần.  

             Tiếp theo, Thiên Thanh Phong, Diệp Thiên Nam, cùng với lão tổ Bạch Uyên, Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Hiên Viên Đại Hùng, mấy vị Vương giả chủ nhân Tinh Túc cũng đến gần.  

             Tộc trưởng Luyện Thiên dẫn theo bảy vị tế tự Vương giả tụ tập cùng một chỗ.  

             Bởi vì sự xuất hiện Tần Ninh mà ba bên đã dừng tay lại.  

             Dương Thanh Vân nhìn ra xung quanh, cười ha ha nói: “Lũ khốn kia, giờ chết của các ngươi đã đến rồi!”  

             Tiếng quát này truyền ra ngàn dặm.  

             Thậm chí vì thế mà mưa to gió lớn còn hơi dừng lại.  

             “Dương Thanh Vân!”  

             Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm.  

             “Tần Ninh đúng không?  

             Nghe tên đã lâu!”  

             “Tiên Nhân phu nhân chạy đến từ hướng Thiên Ngoại Tiên, chắc hẳn trên đường đã nhìn thấy rồi nhỉ?  

             Đám người Huyền Hồn lão tổ không thể ngăn cản các ngươi, vậy các ngươi cũng nên biết chứ!”  

             “Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp và Dương Phong Hoa, thi thể của ba người này đã lạnh rồi chứ?”  

             Lúc này lão tổ Bạch Uyên cười ha ha nói.  

             “Dương Thanh Vân, ngươi tung hoành một đời thì sao chứ?  

             Ngươi cho rằng, ngươi sớm biết được việc chúng ta bao vây, chúng ta sẽ không biết sao?”  

             “Cho dù ngươi sớm biết được chúng ta bao vây, sớm phái người đi thông báo thì đó cũng là ở trong tính toán của chúng ta rồi”.  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Thanh Vân lạnh lẽo.  

             “Bạch Uyên, ngươi nói cái gì?”  

             Cả người Dương Thanh Vân căng thẳng.  

             Lão tổ Bạch Uyên cười ha ha nói: “Xem ra, phu nhân ngươi không đành lòng thông báo cho ngươi sao!”  

             Dương Thanh Vân ngẩn ngơ nhìn về phía Tần Ninh, nhìn về phía Tiên Nhân.  

             “Sư phụ, Nhân Nhân, Tử Hiên... Bọn họ... Các ngươi đã gặp rồi chứ?”  

             Trong đôi mắt của Dương Thanh Vân có vẻ khát vọng.  

             “Phu quân...”, Tiên Nhân phu nhân nhìn về phía Dương Thanh Vân, lúc này lại không còn vẻ cáu kỉnh gì nữa.  

             “Phụ thân...”, một tiếng kêu vang lên từ trong cung điện.  

             Lúc này Dương Tử Nghiệp đang ngồi trong một góc cung điện, nhìn về phía Dương Thanh Vân.  

             Nghe được tiếng la này, cả người Dương Thanh Vân run lên.  

             Rất suy yếu, ông ta có thể nghe ra được! Ông ta đẩy mấy người Tần Ninh ra, nhìn về phía bên trong đại điện.  

             Trên nền đá lạnh buốt có hai thi thể, lại không có một hơi thở nào cả.  

             Chỉ có Dương Tử Nghiệp kia đang nhìn về phía Dương Thanh Vân bằng một đôi mắt ngập nước.  

             “Tử Nghiệp...”, giờ phút này Dương Thanh Vân đi về phía đại điện, thân thể run lên.  

             Trong đôi mắt của Dương Tử Nghiệp mang theo một chút tức giận, tự trách, đắng chát, đau khổ...   

             “Phụ thân, con xin lỗi!”  

             Đôi mắt Dương Tử Nghiệp ngân ngấn nước, không nhịn được nói: “Chúng con bị ba vị phó các chủ của Thiên Đế Các và Huyền Hồn lão tổ đánh lén, bọn họ đã sớm chờ rồi”.  

             “Bọn họ biết người có thể sớm cảm nhận được dao động của vương trận, chờ chúng con đi... đi chịu chết...”, “Sư công và nương đuổi tới, đại ca và Phong Hoa... đã chết... con...”, “Sư công đã cố gắng sử dụng bí pháp, thế nhưng đại ca và Phong Hoa...”, đến đây, Dương Tử Nghiệp đã không nói được nữa.  

             “Đại ca!”  

             “Đại ca!”  

             Hai người Dương Phong Thiên, Dương Phong Vân và con gái Dương Vũ Huyên của Dương Tử Nghiệp phi người rơi xuống trước Nguyên Hoàng cung.  

             Hai thi thể! Dương Tử Hiên! Dương Phong Hoa! Giờ phút này, Dương Thanh Vân ngẩn cả người.  

             Ông ta run rẩy đưa tay xốc tấm vải trắng bên trên thi thể lên, trong đầu vang lên ầm ầm, hoàn toàn trống rỗng.  

             Ông ta đi ra ngoài đại điện từng bước một, đi đến bên cạnh Tần Ninh.  

             Dương Thanh Vân phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất.  

             “Sư phụ...”, Tần Ninh cúi đầu nhìn lại.  

             Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt kia vào tám vạn năm trước rồi.  

             Đau khổ! Cực kỳ đau khổ.  

             Một con một cháu, mất mạng.  

             Cho dù là ai cũng không có cách nào tiếp nhận.  

             Dương Thanh Vân là đồ đệ của hắn, cũng nặng tình như hắn vậy.  

             Một con một cháu chết đi là đả kích quá lớn.  

             “Vân nhi...”, Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Thanh Vân, thở ra một hơi, từ tốn nói: “Muốn khóc... thì cứ khóc đi...”.  

             “Hu hu...Là lỗi của con...”  

             “Là con hại bọn họ...”, giờ phút này, Dương Thanh Vân cũng không chịu nổi nữa.  

             Ông ta nằm rạp bên chân Tần Ninh khóc ròng ròng.  

             Biết rõ Thiên Đế Các vây giết, ông ta không khóc không sợ.  

             Cho dù tộc Luyện Ngục xuất hiện, ông ta cũng không khóc không sợ.  

             Ông ta không sợ hãi chút nào! Nhưng bây giờ lại thật sự không nhịn được.  

             Lúc này Tần Ninh nhìn xem Dương Thanh Vân co quắp bên cạnh chân mình, thân thể run rẩy, bi thương không có cách nào kiềm chế bao phủ lấy mấy người.  

             Một số chuyện đã xảy ra, hắn không có cách nào thay đổi.  

             Thế nhưng một số chuyện còn chưa xảy ra, hắn vẫn có thể thay đổi được.  

             Trong phút chốc, Tiên Nhân phu nhân không ngừng rơi nước mắt, Thạch Cảm Đương cũng đỏ bừng hai mắt.  

             “Dương Tử Nghiệp không chết?”  

             Lúc này lão tổ Bạch Uyên đứng vững giữa không trung, cười ha ha nói: “Dương Thanh Vân, mùi vị người đầu bạc tiễn người đầu xanh như thế nào?  

             Lão tổ Bạch Uyên ta chúc mừng một tiếng, ha ha...”.  

             “Cười đủ chưa?”  

             Lúc này một giọng nói vang lên.  

 


 

Bình Luận (0)
Comment