Phong Thần Châu

Chương 3656



Bùm… Bàn tay kia lúc này trực tiếp túm lấy cổ lão tổ Bạch Uyên, âm thanh rắc rắc vang lên.  

 

Lão tổ Bạch Uyên bây giờ yếu ớt giống như con gà con.  

 

Một vị Vương Giả yếu ớt giống như một con gà.  

 

Đây quả thực là chuyện không thể nào.  

 

Nhưng quả thật là đang xảy ra ngay trước mắt bọn họ.  

 

“Ai bảo ngươi ra tay!”  

 

Một câu chất vấn lúc này vang lên.  

 

Nhưng người ra tay kia chẳng ai ngờ tới.  

 

Lão tổ Bạch Uyên ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía người ra tay.  

 

“Lý... Lý tiên sinh…”, giọng nói của lão tổ Bạch Uyên mang theo ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, ông ta đứt quãng nói: “Ngươi và ta… tất cả đều dốc sức vì Thiên Đế các, ngươi… ngươi làm gì vậy?”  

 

“Ta nói cho các ngươi biết, phái người ngăn cản Dương Tử Hiên, Dương Tử Nghiệp và Dương Phong Hoa, bắt sống bọn họ, bao vây bọn họ là được rồi, ta bảo ngươi giết bọn chúng sao?”  

 

Một tiếng quát lớn, cảm xúc của Lý tiên sinh lúc này xuất hiện dao động vượt qua ngoài dự đoán của mọi người.  

 

Ánh mắt cầu xin tha thứ của lão tổ Bạch Uyên nhìn mấy người khác.  

 

Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung lúc này vội vàng nói: “Lý tiên sinh, Thanh Ninh các áp chế chúng ta mấy vạn năm, mọi người cũng chỉ là muốn trút giận”.  

 

“Đúng vậy, chúng ta...”  

 

“Các ngươi?”, Lý tiên sinh lúc này ánh mắt nhìn về phía mấy người còn lại.  

 

“Bốn vị các ngươi cũng tham gia sao?”  

 

Lý tiên sinh giọng uy nghiêm nói: “Lần hành động này, ta toàn quyền phụ trách, điều ta nói là hạ lệnh bắt sống và nhốt bọn họ, không phải giết bọn họ, các ngươi điếc à?”  

 

Rắc rắc! Một tay Lý tiên sinh bắt ra, lão tổ Bạch Uyên kia đầu vỡ nát, khí huyết sụp đổ, giữa trời đất thậm chí còn có cơn mưa máu rơi xuống.  

 

Một vị Vương Giả, bỏ mình! Khai chiến hôm nay, vị Vương Giả đầu tiên chết.  


 

Hai bên đánh nhau, Vương Giả không chết.  

 

Nhưng bây giờ lại bị Lý tiên sinh ra tay, giết một vị Vương Giả phe mình.  

 

“Lý tiên sinh, ngươi làm như vậy, các chủ Đế Lâm Thiên…”, Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung lúc này hừ lạnh nói: “Sẽ không bỏ qua ngươi”.  

 

“Một vị Vương Giả chính là sức chiến đấu tuyệt đối!”  

 

“Đồ phế vật!”  

 

Lý tiên sinh lên tiếng, nhìn về phía Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Tinh Húc Chi Chủ, Hiên Viên Đại Hùng.  

 

“Thiên Đế các giúp các ngươi vượt qua cực hạn bản thân trở thành Vương Giả, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là Vương Giả nhất phẩm rác rưởi nhất mà thôi”.  

 

“Bổn tọa hạ lệnh bảo các ngươi bắt sống người Dương gia, không được giết”.  

 

“Nhưng các ngươi lại không nghe lệnh của bổn tọa, đáng chết!”  

 

Lời Lý tiên sinh vừa dứt, bàn tay cách không một trảo.  


 

Bùm bùm bùm bùm… Bốn vị Vương Giả nhất phẩm, thân thể lúc này nổ bể ra.  

 

Bốn người Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Tinh Húc Chi Chủ, Hiên Viên Đại Hùng hai tay hai chân bây giờ nổ bể, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.  

 

“Lý tiên sinh…”, lâu chủ Thiên Thanh Phong của Thiên Bảo lâu không nhịn được nói: “Đại địch trước mặt, không thể chém chết bọn họ…”  

 

“Chen miệng thêm nữa ngươi cũng chết!”, tiếng quát lạnh lùng vang lên.  

 

Sắc mặt Thiên Thanh Phong lúc trắng lúc xanh.  

 

Nhưng đến cuối cùng ông ta không nói thêm câu nào nữa.  

 

Vị Lý tiên sinh này thực lực quá mạnh.  

 

Một bên, Diệp Thiên Nam cũng yên lặng không nói.  

 

Lúc này, trong lòng ông ta… bối rối! Có chuyện gì xảy ra vậy?  

 

Cho dù Ngũ Vương giết Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa thì làm sao?  

 

Hôm nay đến không phải để tiêu diệt Thanh Ninh các sao?  

 

Người Dương gia không được giết sạch sao?  

 

Giết sớm là sai?  

 

Lý tiên sinh này rốt cuộc giúp Thiên Đế các hay là giúp Thanh Ninh các?  

 

Nào chỉ Diệp Thiên Nam không hiểu.  

 

Đám người Thanh Ninh các cũng mơ hồ.  

 

Chiến sĩ tộc Luyện Ngục Ma lại càng nhìn không hiểu.  


 

“Dương Thanh Vân, thật xin lỗi!”  

 

Sáu chữ phát ra từ đáy lòng.  

Bình Luận (0)
Comment