Phong Thần Châu

Chương 3696

               “Sương Nhi, lão cung chủ đâu?”  

             Huyền Tử Uyên nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp liền mở miệng nói.  

             Giữa không trung, một thân ảnh xinh đẹp lúc này từ từ hạ xuống.  

             Dáng người thon dài, vóc dáng lẳng lơ đường cong đầy đủ, một khuôn mặt tươi cười lại có khí tức thanh xuân sống động, thanh thuần động lòng người.  

             Nhìn kỹ lại, mái tóc cô gái dài đến eo, dáng người nhẹ nhàng, càng cho người ta một loại cảm giác hư vô.  

             “Huyền Tử Uyên, lão đầu tử nói rồi, không tiếp khách!”  

             Sắc mặt cô gái bình tĩnh nói.  

             Nghe thấy lời này, mấy người còn lại ánh mắt liền thay đổi.  

             “Vân Sương Nhi, lão cung chủ hết lòng đào tạo ngươi, sao ngươi lại đối với cung chủ như vậy…”, một người trong đó lời còn chưa nói hết, Huyền Tử Uyên phất tay tỏ ý không sao.  

             “Bớt giở trò oai phong với ta!”  

             Vân Sương Nhi lúc này hừ nói: “Ngươi bảo lão Huyền Chấn thả ta rời khỏi đây, ta đi tìm công tử nhà ta, các ngươi tưởng rằng ta muốn ở đây sao?”  

             “Lão nhi Huyền Chấn bày kết trận không để ta đi, nếu không ta đã sớm đi rồi!”  

             Vân Sương Nhi lúc này thở phì phò nói.  

             Cô ấy và Diệp Viên Viên cùng rời khỏi Vạn Thiên các, chính là mỗi người ma luyện một đường.  

             Kết quả gặp phải Huyền Chấn! Huyền Thiên Vương là một trong tứ đại Thiên Vương đại lục Vạn Thiên.  

             Lão già này dẫn cô ấy theo bên người, mấy chục năm nay vẫn luôn để cô ấy tu luyện.  

             Căn bản không để cô đi ra khỏi kết giới một bước.  

             Huyền Tử Uyên cười ha ha một tiếng: “Vân cô nương, chuyến này chính là liên quan đến tin tức về Tần Ninh công tử…”  

             “Công tử nhà ta thế nào?”, Vân Sương Nhi vội vàng nói.  

             “Tần Ninh... thành tựu Vương Giả nhị phẩm đã diệt Ngự Hư tông, nhưng lại bị người của Thiên Đế các… gài bẫy, hình như… đưa đến bên trong hai cấm địa lớn của đại lục Đông Thiên”.  

             “Lần này, Dương Thanh Vân chính là đại diện của Thanh Ninh các hỏi Huyền Thiên cung ta có đi vào Huyền Thiên cung thăm dò kết quả không”.  

             Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vân Sương Nhi run lên.  

             “Sương Nhi, đừng nóng giận, cô yên tâm, theo như hiểu biết của lão phu về hắn thì tên nhãi này không chết được”.  

             Một giọng nói ôn hòa vang lên.  

             “Dương Thanh Vân chính là lo nghĩ bậy bạ, cũng không nhìn xem sư phụ mình là ai!”  

             Một thân ảnh đi ra từ bên trong sơn cốc.  

             Một bộ trường bào màu trắng, đầu tóc bạc lúc này cho người ta cảm giác giống như lão già hiền hòa an tĩnh nhà bên cạnh.  

             Lão cung chủ Huyền Thiên cung – Huyền trận Huyền Thiên cung!  

             “Ta tin ông mới lạ, lão già ông quá xấu xa!”, Vân Sương Nhi nhất thời hừ lạnh nói.  

             Huyền Tử Uyên cũng mấy vị cấp cao Huyền Thiên cung sắc mặt đều run rẩy.  

             Lời này bọn họ cũng không dám nói.  

             Nếu thật sự nói ra lời này, vậy thì chết không có chỗ chôn.  

             “Ha ha…”, Huyền Thiên Vương cười hiền hòa nói: “Tiểu Sương Nhi, Tần Ninh là U Vương chuyển thế, U Vương năm đó cực mạnh”.  

             “Vừa rồi cô không nghe sao?”  

             “Tần Ninh diệt Ngự Hư tông!”  

             “Tông chủ Ngự Hư tông là Hư Vương Hư Vô Sinh là tồn tại đứng đầu Vương Giả cửu phẩm…”, nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi hừ một tiếng: “Đừng gọi ta là Tiểu Sương Nhi!”  

             “Ách…”, Huyền Thiên Vương lúng túng vuốt râu.  

             “Huyền Thiên Vương, vậy Huyền Thiên cung chúng ta…”  

             “Đi đi!”, Huyền Thiên Vương cười ha hả nói: “Hiếm thấy lần này Vương Giả không chịu hạn chế, lão phu cũng muốn biết cấm địa này rốt cuộc có chỗ nào kỳ diệu”.  

             Ngũ đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên.  

             Biển Thiên Ngoại! Tuyệt Mệnh Linh cốc! Yêu Tháp Sơn! Huyền Thiên Sơn! Tuyết Vực Băng Nguyên! Vương Giả không thể vào bên trong, nếu không chịu chèn ép cực lớn của sức mạnh thiên địa.  

             Điểm này là kết luận có được của các vị Vương Giả sau khi tiên vào ngũ đại cấm địa.  

             Mà lần này hiếm thấy Vương Giả có thể dựa vào Bàn Nhược châu vào bên trong, không chịu chèn ép.  

             “Vậy lão nhân gia ngài…”  

             “Yên tâm, ta cũng sẽ đi!”, Huyền Thiên Vương phất tay một cái nói: “U Vương cũng quay về rồi, lão hủ không gặp một lần thì không hay”.  

             “Hơn nữa, nha đầu Tần Ninh trúng ý này ta cũng hỗ trợ trông chừng đã lâu, bồi dưỡng đến cảnh giới Vương Giả, U Vương thế nào cũng phải cảm ơn ta chứ?”  

             Vân Sương Nhi phì nói: “Ta không phải người công tử trúng ý”.  

             “Hơn nữa lão già ông không phải quan tâm ta, là giam cầm ta, nhất định ta nói với công tử, đánh ông một trận cho hả giận!”   

             Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương vội vàng nói: “Sương Nhi, lời không thể nói bậy bạ, lão hủ có thể đào tạo cô tốt hơn, nếu không sao cô có thể đạt cảnh giới Vương Giả nhanh như vậy?”  

             Vân Sương Nhi bĩu môi một cái.  

             “Hắc hắc...”, Huyền Thiên Vương cười một tiếng, ông ta đến gần Vân Sương Nhi, làm dáng vẻ lấy lòng: “Lão hủ đối với U Vương có chút hiểu biết”.  

             “U Vương đã từng không có thói quen yêu thích thu nạp tỳ nữ, nói là thu nạp cô làm tỳ nữ, thực tế chính là giữ thể diện để cho cô làm!”  

             “Tiểu nha đầu, chủ động chút, U Vương nằm trong tay, vạn sự không lo âu!”  

             “Nếu lão phu là phụ nữ…”, Vân Sương Nhi mặt đầy cảnh giác nói: “Ông muốn làm gì?”  

             “Ông là phụ nữ thì cũng là bà già thôi, công tử cũng coi thường!”  

             “…”, một già một trẻ nói chuyện phiếm, mấy người nghe được ánh mắt biến ảo.  

             Thật là… không có hình dáng chân chính! Huyền Thiên Vương là Thiên Vương.  

             Bốn người đứng đầu đại lục, không đúng, bây giờ chắc là nói một trong năm người đứng đầu.  

             Cần phải sợ Tần Ninh sao?  

             Dù sao đó là U Vương chuyển thế, không mạnh bằng U Vương ngày trước.  

             Huyền Thiên Vương ho khan một cái, nhìn về phía mấy người nói: “Theo ước định thời gian, cùng xuất phát đi!”  

             “Lần này, Dương Thanh Vân hẳn không chỉ là chạy tìm Tần Ninh, mà còn đi tìm chỗ của Thiên Đế các, hoàn toàn diệt trừ Thiên Đế các!”  

             Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.  

             Tần Ninh nhất định sẽ không chết.  

             Điều này tất cả mọi người đều chắc chắn.  

             Dù sao trừ phi Thiên Vương ra tay, Tần Ninh có thể sẽ đối mặt với nguy cơ sinh tử.  

             Trên thực tế, cho dù là Thiên Vương ra tay, mọi người cũng cho là Tần Ninh sẽ không chết.  

             U Vương chuyển thế đó! Mạnh đến mức nào! Làm sao có thể chết ở bên trong cấm địa?  

             Đối với người ngoài là cấm địa, đối với U Vương mà nói thì là cái gì?  

             Quỷ biết!  

             “Ta cũng phải đi!”, Vân Sương Nhi mở miệng nói: “Lão già, ông mang ta theo, ta sẽ không nói cho công tử là ông đang giam ta đâu!”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyền Thiên Vương khẽ thay đổi.  

             “Cô nhất định muốn đi”.  

             Huyền Thiên Vương ho khan một cái nói: “Nhưng nhớ đó, không phải là ta lo lắng cô tố cáo, mà là vốn dĩ định dẫn cô đi cùng!”  

             Nghe thấy lời này, mấy người sắc mặt chế nhạo.  

             Lời này nghe sao mà giả dối thế! Nhưng Vân Sương Nhi cũng không thèm để ý.  

             “Công tử... rốt cuộc có thể gặp người…”  

             … Đại lục Vạn Thiên, Tuyết Vực Băng Nguyên cực kỳ xa xôi, nơi đây chính là một trong ngũ đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên.  

             Mà tiếp giáp với vùng Tuyết Vực Băng Nguyên chính là đại lục Phong Tuyết.  

             Đại lục Phong Tuyết cũng ở trong đại lục Vạn Thiên, một trong năm đại lục đứng đầu uy danh hiển hách.  


             Nhưng không hề ảnh hưởng đến uy nghi mạnh mẽ của Thính Tuyết Sơn trang.  

             Lúc này trên đỉnh một ngọn núi tuyết Thính Tuyết Sơn trang.  

             Một thân ảnh áo trắng ngạo nghễ đứng yên, dáng người sáng rực, giống như một đóa băng liên đứng ngạo nghễ trong phong tuyết, nhẹ nhàng nhưng vẫn cao quý.  

             

Bình Luận (0)
Comment