Phong Thần Châu

Chương 3697

               “Kiêu Dung!”  

             Một tiếng gọi khẽ, cô gái đứng yên trên đỉnh núi khẽ xoay người.  

             “Trang chủ!”  

             Tuyết Kiêu Dung khẽ gật đầu, nhìn về phía người tới.  

             Một người đàn ông trung niên nhìn có mấy phần cường tráng, đôi mắt sắc bén giống như lưỡi dao.  

             “Lão tổ vẫn chưa xuất hiện sao?”  

             “Ừ!”  

             Tuyết Kiêu Dung gật đầu một cái nói: “Thính Tuyết Sơn trang chúng ta lần này cũng phải xuất phát?”  

             “Vậy trấn thủ Cực Địa Ma… ai phụ trách?”  

             Nghe thấy lời này, chân mày người đàn ông cường tráng cau lại.  

             Thân là trang chủ Thính Tuyết Sơn trang, bản thân Tuyết Ngạo Quần chính là một vị Vương Giả cường đại, tuy bề ngoài thô lỗ, thực ra thì đảm nhiệm người đứng đầu của bá chủ một phương, há sẽ là người tầm thường?  

             “Thanh Ninh các và Thiên Ngoại Tiên ắt sẽ đi, đạo quán Thái Cực giáp với Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn cũng nhất định sẽ đi”.  

             “Huyền Thiên cung bên kia không quá rõ…”  

             “Chỉ là lần này, Vương Giả có thể vào cấm địa, cơ hội hiếm có, lão tổ có thể lấy được thời cơ được tấn thăng thành Thánh!”  

             Tuyết Ngạo Quần thở dài, nói: “Nghe ý kiến của lão tổ rồi nói!”  

             Lời vừa dứt, trên đỉnh núi trống trải, một lão giả mái tóc hoa râm lúc này đi ra.  

             “Đi! Vì sao không đi?”  

             Lão giả vừa lên tiếng, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Kiêu Dung đều chắp tay thi lễ.  

             “Lão tổ!”  

             “Lão tổ!”  

             Nhìn thấy thân ảnh trước mặt, hai người đều khách khí.  

             “Dương Thanh Vân thành tựu Thiên Vương, ba lão quỷ Huyền Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Cực Thiên Vương nhất định sẽ đi, náo nhiệt này lão phu đương nhiên sẽ không bỏ qua”.  

             Lão giả tóc bạc hoa râm mang một chút giọng điệu hứng thú.  

             “Quần Nhi, tiếp tục sắp xếp, mười một Trấn Thủ Vương đều đi”.  

             “Còn bên thông đạo Cực Địa Ma kia ta tự có biện pháp phong tỏa, trong thời gian ngắn ngủi bọn chúng đừng mong ra được!”  

             Nghe thấy lời này, hiển nhiên Tuyết Ngạo Quần sửng sốt.  

             Mười một Trấn Thủ Vương! Là mười một vị Vương Giả trấn thủ trong thông đạo Cực Địa Ma, cũng là điều mà Thính Tuyết Sơn trang chưa công bố với bên ngoài.   

             Lần này… điều động toàn bộ?  

             Khiến người ta kinh ngạc.  

             “Cấm địa là tuyệt địa, cũng là cơ hội, đại lục Vạn Thiên mấy vạn năm qua Vương Giả không xuất hiện”.  

             “Lần này chỉ e các phe Vương Giả đều sẽ lần lượt xuất hiện”.  

             “Lão phu nhiều năm không xuất hiện, cũng muốn nói cho một số người biết Tuyết Thiên Vương ta cũng không phải dễ chọc”.  

             Lời này vừa nói ra, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Kiêu Dung đều cung kính gật đầu.  

             Không khó nghe ra vẻ tức giận trong miệng Trấn Thiên Vương.  

             Chính xác! Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích, Trấn Thiên Vương bị thương.  

             Thực lực của Đế Lâm Thiên có thể nói rất mạnh.  

             Tồn tại như vậy khiến cho lòng người khó mà bình tĩnh.  

             Trong lòng Tuyết Thiên Vương cũng hiểu.  

             Nếu tiếp tục, Đế Lâm Thiên có diệt bốn vị thực lực Thiên Vương thì cửa thông đạo kia phòng thủ hay không có liên quan gì?  

             Ngược lại không như lần này tìm được cơ hội bắt được bí mật của Thiên Đế các.  

             Tứ đại Thiên Vương... Không, là ngũ đại Thiên Vương tụ tập, Đế Lâm Thiên cho dù mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.  

             … Đại lục Vạn Thiên, gió nổi mây vần.  

             Thanh Ninh các bị thương.  

             Thiên Ngoại Tiên bị đánh úp.  

             Ngự Hư tông bị tiêu diệt.  

             Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cũng bị Vạn Thiên các tiếp nhận.  

             Nhất thời cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm gió thổi báo giông tố sắp đến.  

             Những Vương Giả lâu không xuất thế kia cũng dần dần cho thấy tung tích.  

             Điều này càng khiến thế nhân cảm thấy kinh khủng.  

             Vương Giả tồn tại giống như thần chỉ, vừa xuất hiện, quả thực khiến cho người ta cảm thấy trong lòng khó mà tiếp nhận.  

             Thế nhân cho rằng đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có trăm Vương Giả.  

             Nhưng trước mắt các nơi đều truyền ra dấu vết và tin tức Vương Giả xuất hiện, há chỉ là trăm người?  

             Mảng trời đất cổ xưa này nội tình trăm vạn năm, địa thế mênh mông, rốt cuộc có bao nhiêu tồn tại ẩn núp mà khiêm tốn, ai có thể biết?  

             Mà theo thời gian đưa đẩy, ba tháng sau, tin tức đầu tiên náo động thế nhân truyền khắp đại lục Vạn Thiên.  

             Thanh Ninh các! Thiên Ngoại Tiên! Thính Tuyết Sơn trang! Huyền Thiên cung! Đạo quán Thái Cực! Ngũ đại siêu cấp bá chủ liên thủ thăm dò Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.  

             Hai cấm địa lớn ở lân cận, thực tế cũng không có khác biệt rõ ràng.  

             Nhưng còn về vì sao lại được gọi là hai cấm địa lớn, lịch sử quá lâu nên đã không thể tìm hiểu.  

             Mà hai cấm địa lớn đừng vững ở phía đông đại lục Đông Thiên kia lại mang cho vô số người ảo tưởng.  

             Là cấm địa, tuyệt địa, chưa chắc không thể tìm được đường sống trong cõi chết.  

             Thế nhân xưng Vương nào có ai không muốn đột phá những ràng buộc, phi thăng thành Thánh?  

             Vương Giả với phàm tục mà nói giống như thần linh vậy! Nhưng Thánh Nhân với Vương Giả sao không phải thần chỉ! Trong lúc này khiến cho vô số người cơn sóng trong lòng dâng trào, khiến vô số người sinh lòng say mê.  

             Thứ Vương Giả truy tìm là con đường Thánh Nhân.  

             Thứ phàm tục truy tìm thì là đạo Vương Giả! Nhất thời toàn bộ đại lục Vạn Thiên đều sục sôi.  

             Chỉ là so sánh với sục sôi của ngoại giới, bên trong Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn lại giống như ngày thường.  

             Có thể nói giống như những năm trước.  

             Mặt trời mọc mặt trời lặn, trong khe núi yên tĩnh bình thản.  

             Tiếng nổ kinh thiên thường xuyên bộc phát ra, rất nhiều huyền thú tồn tại ở đây cũng đã sớm thành thói quen.  

             Yêu Tháp Sơn! Nằm ở phía đông nhất đại lục Đông Thiên, chạy dài vô tận.  

             Phía đông nhất đại lục Đông Thiên, Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn một bắc một nam tương ứng lẫn nhau.  

             Lúc này bên trong vùng đất hẻm núi Yêu Tháp Sơn, hai thân ảnh nằm trên đất, không có chút tiếng động.  

             Dần dần người thanh niên dưới đất ngón tay cử động, hai mắt chậm rãi mở ra.  

             Một trận gió nhẹ thổi qua, từng tia rùng mình vào cơ thể, khiến người thanh niên tỉnh táo vài phần.  

             Chỉ là cảm giác được áp chế mềm mại trên cơ thể, chân mày người thanh niên cau lại.  

             Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gò má thiếu nữ đơn thuần mà bình tĩnh.  

             Thiếu nữ nhắm hai mắt, hơi thở bình tĩnh, phập phồng hứng thú.  

             Khuôn mặt thiếu nữ mang theo biểu cảm mấy phần ngủ say, đôi mắt nhắm lại, lông mi mang theo hơi nước.  

             Miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt sáng như ngọc sứ, không nhiễm một hạt bụi.  

             Thiếu nữ bề ngoài mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đã bắt đầu trưởng thành, có lẽ sẽ là một cô gái khuynh thành khiến người khác kinh diễm.  

             Chỉ là lúc này thiếu nữ đè lên người thanh niên ngủ say sưa.  

             “Ngủ say thật…”, Tần Ninh khẽ mở miệng cười một tiếng.  

             Hai cánh tay nâng lên, đầu gối lên hai cánh tay nhìn lên thiên không.  

             “Đây là đâu…”  

             “Thiên Đế các đưa ta đến đây để làm gì?”, lúc này Tần Ninh lẩm bẩm nói.  

             “Hả?”  

             Một tiếng líu lo vang lên.  

             Thiếu nữ nằm trên người ngồi dậy, cô bé dụi mắt.  

             “Ninh ca ca?”  

             Thiếu nữ nhìn về phía Tần Ninh ngẩn người, một khắc sau hai tay sờ liên gò má Tần Ninh.  

             “Huynh sao không? Tốt quá rồi!”  

             Cho tới lúc này thiếu nữ mới tỉnh lại.  

             “Tiểu Phi, muội thật nặng!”  

             Tần Ninh cười một tiếng, hắn cũng ngồi dậy.  

             “Ta không có!”  

             Lăng Tiểu Phi miệng cười một tiếng, nhìn về phía Tần Ninh, cô bé nhào tới, hai tay ôm chặt cổ Tần Ninh.  

             Chỉ là sau đó đến Cửu U đại lục bị người của Ngự Hư tông mang đi.  

             Cả ngày bị hành hạ, trong lòng cô bé suy nghĩ chỉ có Tần Ninh.  

             Chỉ có khoảng thời gian đó khiến cô bé ấn tượng sâu sắc, không cách nào dứt bỏ.  

             

Bình Luận (0)
Comment