*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đó là một con thánh thú với lớp lông xù.
Nhìn kỹ lại, thân thể của nó giống như sư tử, thế nhưng cái đầu lại giống như chó ngao Tây Tạng, một đôi răng nanh chìa ra bên ngoài cực kỳ kinh khủng.
Thánh thú cấp sáu - Sư Ngao Thú!
Vốn dĩ cơ thể của Sư Ngao Thú chỉ lớn khoảng bàn tay, lúc này khi nó nhảy ra đã hóa thành trăm trượng khổng lồ, một cái móng vuốt vỗ từ trên không xuống.
Ầm ầm...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Sắc mặt hai người Tề Vân Kính và Tề Nhất Phong tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Thiên Sinh thập phẩm lại bị một cái móng vuốt đánh bay!
Giờ phút này, Sư Ngao Thú nhìn về phía Giản Bác, bĩu môi, mở miệng nói tiếng người: "Thấy không, Tiểu Kim Kim của ngươi căn bản không đủ để một bàn tay ta đập nát!"
Giản Bác chép miệng một cái.
Con súc sinh này, nhiều năm không thấy, lại mạnh hơn rồi!
Dựa theo dáng vẻ này thì hình như đã sắp lột xác rồi?
Một khi lột xác, con súc sinh này sẽ có được thực lực cấp bậc Thánh Vương.
Mà Tần Ninh nhìn thấy một màn này, sắc mặt hơi sáng lên.
Đây mới thật sự là ngự thú sư!
Võ giả và thánh thú ký kết linh khế, cơ thể và đầu óc hợp nhất với nhau.
Địch Nguyên đang mải tấn công, hoàn toàn không để ý tới hai vị Thiên Thánh phía sau là bởi vì hắn ta xác định Sư Ngao Thú có thể ngăn cản.
Một người một thú nhìn có vẻ hành động như nước chảy mây trôi, trên thực tế là một người một thú tuyệt đối tín nhiệm và tuyệt đối phối hợp nhau.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa còn kém xa.
"Cuối cùng cũng có một người coi như đáng tin cậy, chỉ là... hơi ít nói..."
Tần Ninh lẩm bẩm.
Địch Nguyên xuất hiện đã giải quyết phiền toái cho hắn!
Mà giờ phút này, Lý Bình Sinh bỏ mình, Sở Phong Vân bị dọa sợ, sắc mặt hai người Tề Vân Kính và Tề Nhất Phong cũng tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Bốn vị Thiên Thánh thập phẩm, gần như vừa đối mặt mà người thì chết, người thì tàn phế rồi.
Thực lực của Địch Nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Phong Vô Cực cũng cảm nhận được điều này.
Mặc dù ông ta đã khôi phục thực lực đến Thiên Sinh thập phẩm, thế nhưng... lại không cùng một đẳng cấp với Địch Nguyên.
Giờ phút này, xung quanh yên lặng như tờ.
Sắc mặt đám Tề Quân Vệ xung quanh vô cùng lạnh lùng.
Hai người Tề Hành, Tề Hoàn cũng phải biến sắc.
Thánh quốc Đại Tề có được vùng đất Tề Châu, vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng lần này... hình như đã gặp phải kẻ khó chơi!
Sắc mặt Tề Nhạc trắng bệch.
Hắn ta hiểu thực lực của Lý Bình Sinh và Sở Phong Vân rất rõ.
Cực kỳ mạnh mẽ!
Nhưng bây giờ, bốn người đối phó với một người, thế mà lại bị giết ngược.
Tần Ninh không quan tâm đến những người khác mà chỉ nhìn về phía Tề Nhạc, chậm rãi nói: "Xem ra thánh quốc Đại Tề muốn thiên vị hoàng tử nhà mình, nếu đã như thế, Tần Ninh ta sẽ đến làm trọng tài, Tề Nhạc, ngươi chắc chắn phải chết!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp vung tay lên chụp vào người Tề Nhạc.
Lúc trước Tề Nhạc đã chịu một kích của hắn, giờ phút này căn bản không thể phản kháng.
Mà những người khác, có Địch Nguyên ở đây, ai dám tới gần nữa?
Lúc bàn tay kia kia sắp bắt được Tề Nhạc.
Đột nhiên hư không khẽ chấn động, một bàn tay thánh lực to lớn trực tiếp vồ xuống, đánh bàn tay khổng lồ kia nát bét.
Mà giờ phút này, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh chịu ảnh hưởng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lùi lại, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thấy cảnh này thì vội vàng đi lên phía trước.
Mà ngay lúc này, Địch Nguyên nhìn về phía bàn tay khổng lồ kia, hừ một tiếng, lưỡi đao bổ ra, phóng thẳng về hướng chân trời.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên khiến toàn bộ Tề Đô cũng phải run rẩy, nhà cửa cách gần đó thậm chí còn xuất hiện từng vết rách như sắp đổ.