Thạch Cảm Đương cười gượng.
Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?
Hay là... ngực phẳng?
Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.
“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.
Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”
Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.
Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.
Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.