*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này, Thạch Cảm Đương gãi đầu một cái, mấy người đều nhìn Thạch Cảm Đương.
Không đúng?
Không đúng ở đâu?
Thạch Cảm Đương nói: “Con cẩu độc thân nhà ngươi lại đi nói đạo lý với chúng ta, ngươi có biết tình yêu là gì không đấy hả?”
Nghe vậy, tất cả cũng sững sờ.
Đúng nhỉ!
Cả nhóm bọn họ nghe một con cẩu độc thân thao thao bất tuyệt!
Lại còn thấy cũng khá đúng?
Phệ Thiên Giảo ho khan: “Thì đó là vì ta xưa nay không thích phái nữ, vì thấy phiền, sống một mình không vui à?”
“Đáng đời kiếp cẩu độc thân!”
Không biết là ai nói thầm một câu, Phệ Thiên Giảo chỉ hứ lại.
Chứ sao nữa! Phụ nữ càng nhiều thì càng phiền! Nhìn Tần Ninh bị Vân Sương Nhi với Diệp Viên Viên giày vò mỗi ngày như thế, nếu không có hai bọn họ thì Tần Ninh có thể mệt mỏi như vậy sao?
Mệt đến mức ngủ nướng cả ngày!
Ôn Hiến Chi lúc này nói: “Thật ra, ta cũng đoán được một chút ít nguyên nhân vì sao sư tôn không tiến tới với Thời Thanh Trúc năm đó”.
Thạch Cảm Đương nghe vậy thì lập tức nói: “Nhị sư huynh thôi đi, không phải ta xem thường huynh, nhưng Phệ Thiên Giảo là trực cẩu, còn huynh là trực nam thì khác nhau cái gì đâu?”
“Cái gì thế?”
“Ai bảo?”
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đều không phục nói.
Thạch Cảm Đương lập tức im lặng.
Ôn Hiến Chi nói: “Chắc là có liên quan đến ngũ đại thế gia ở thánh vực Thiên Hồng. Ngày trước ngũ đại thế gia có ân với Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc lại có ân với sư tôn, cho nên lúc đó, ca ta... cũng là Ôn Lưu Giang, các chắc ngươi đều biết nhỉ?”
“Lúc đó huynh ấy là đồ đệ của sư tôn, thiên phú ngự thú cực kỳ cao, đương nhiên là vẫn kém ta...”
Nghe vậy, tất cả cạn lời.
“Nói chuyện chính xem nào”.