*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ôn Hiến Chi lại nói: “Nói lung tung? Thanh Ứng Nguyên, nói lại những lời ban nãy cho họ nghe”.
Lúc này, Thanh Tư Nguyên vừa định lên tiếng.
Thì ở nơi xa, vô số tiếng xé gió vang lên.
Tổng cộng có hơn trăm người lúc này xuất hiện.
Mà chín người đứng đầu hơn trăm người kia khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, gần trăm người đi theo cũng có tu vi không hề thấp, đều là cảnh giới Thánh Tôn.
Đây đều là nhân vật cấp cao trong Thanh Tiêu Thiên.
Ôn Hiến Chi cố ý truyền lời khắp Thanh Tiêu Thiên, ai có thể giả câm giả điếc, như không nghe thấy được chứ?
Đám người lần lượt xuất hiện.
Chín người kia bất luận là về quần áo hay chỗ đứng hay khí thế thì đều khác hẳn đám người.
Hơn nữa, đều là cảnh giới Thánh Đế.
“Mười hai Thiên trưởng lão?”
Ôn Hiến Chi hỏi: “Đến đủ cả rồi đúng không? Vậy cho hỏi ai là thập nhất trưởng lão Thanh Tử Thu?”
“Gia gia...”
“Gia gia...”
Mà Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên bị Ôn Hiến Chi trói bên dưới lập tức hét lên.
“Triết nhi... Nguyên nhi...”, chỉ thấy một ông già tóc bạc bước ra từ trong chín người.
Ông ta mặc trường bào màu tím đen, khí tức sâu thẳm, gương mặt hiện lên mấy phần đau lòng kèm phẫn nộ, lập tức quát lên với Ôn Hiến Chi: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi là Thanh Tử Thu?”
Ôn Hiến Chi hỏi.
“Chính là lão phu”.
Thanh Tử Thu lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?”
Ôn Hiến Chi cười khẩy: “Giải cổ độc trước, ta tha cho các ngươi không chết, nếu không, ta diệt cả nhà ngươi”.
Nói xong, Ôn Hiến Chi lập tức thả sát khí ra tứ phía, tất cả mọi người ở đây đều phải sửng sốt.
Ôn Hiến Chi vừa lên tiếng đã nói ra những lời ngoan độc, thật sự... vô cùng kiêu căng.