*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đang cậ
Lúc này, Tần Ninh đi bộ trên đường núi, giẫm chân lên những chiếc lá khô rơi đầy đất, phát ra âm thanh xào xạc, xung quanh là những cây cổ thụ cao vài chục mét, cũng có cây cao cả trăm mét, từng gốc cây nối tiếp nhau…Thời Thanh Trúc đi trước dẫn đường, phía sau là hơn mười vị cường giả Thánh Tôn của Thanh Tiêu Thiên đi theo.
Ước chừng khoảng nửa ngày sau, khi đi vào một sơn cốc, Thời Thanh Trúc dừng lại.
“Trước hết mọi người ở đây sửa sang lại một chút”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt tản ra.
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh nói: “Có lẽ nơi này chính là vị trí xảy cuộc giao chiến, chàng đi theo ta”.
Mọi người theo Thời Thanh Trúc đi sâu vào trong sơn cốc.
Trên đường đi có rất nhiều đoá hoa nở rộ, trông vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.
Thời Thanh Trúc cười nói: “Trong Thanh Vân Sơn Hào sản sinh ra rất nhiều tài nguyên quý giá, lần này, nếu như không phải là chàng có việc gấp thì có thể ở lại nơi đây, hái một ít dược liệu, nói không chừng còn có thể tìm kiếm được rất nhiều”.
“Bỏ đi…”, Tần Ninh cười nói: “À đúng rồi, ta thấy dựa vào trình độ của đan sư trong Thanh Tiêu Thiên các cô hẳn là cũng có thể giải được cổ độc của Thanh Tư Nguyên”.
“Còn cần chàng nói hay sao?
Ta đã sai người giúp ông ta giải độc rồi, về phần Thanh Tử Thu, ta cũng đã xử tử rồi”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh gật gật đầu.
Mấy người bọn họ đi vào trong sơn cốc, chỉ thấy trên mặt đất vô cùng bằng phẳng, thế nhưng trên vách núi vẫn có những vết nứt.
“Nhóm người này cũng thật thông minh, mặt đất ở đây đều đã được san bằng, chàng xem dấu vết để lại trên vách núi kia, nhìn thì có vẻ như là dấu vết do thánh thú giao chiến để lại, nhưng trên thực tế lại là dấu vết của con người”.
Khi Thời Thanh Trúc nói chuyện, Tần Ninh đã đến gần vách đá, chỉ thấy trên đó là những vết cào, vết cắn giao nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng có cả vết đao, vết kiếm, cùng với những dấu vết khác.
Tần Ninh nhìn một lát rồi nói: “Là dấu vết do Diệp Nam Hiên để lại”.
“Ta có thể nhận ra được dấu vết của Cuồng quyết và Hồn Thiên Thương Đao”.
Thời Thanh Trúc gật gật đầu.
Nếu là như thế tức là phán đoán của nàng đã đúng.
Diệp Nam Hiên quả thật là đã đánh nhau với người khác ở nơi này.
“Chủ thượng!”
Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, một con Ngự Phong Kim Ưng phá không mà đến, rồi vững vàng dừng lại.