*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Ninh vốn dĩ trông đã hào hoa phong nhã, giờ phút này lại được làm nổi bật ra mấy phần khí thế sắc bén.
Hơn nữa bộ giáp màu máu hoàn toàn phù hợp với máu tóc bạc trắng, nhìn qua vừa nhã nhặn vừa mạnh mẽ, còn có một chút yêu dị.
"Đi xem những chỗ khác đi!"
Đám người lần lượt tản ra.
Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về những nơi khác.
Tầng một có diện tích rất lớn, thế nhưng cũng không có thu hoạch gì, chỉ có mỗi bộ giáp này.
Đám người Tần Ninh lập tức tiến vào tầng thứ hai.
Sau khi đi vào tầng thứ hai vẫn thấy vắng vẻ như trước, chỉ là ở tầng này lại có một cái quan tài lặng lẽ nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy thì kinh ngạc nói: "Không khác quan tài mà con nằm lắm".
Tần Ninh nghe thấy lời này liền nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi đâu, bên trong quan tài mà ngươi nằm vốn để an táng ai?"
"À, là Thanh Trác".
Diệp Nam Hiên nói ngay: "Con phát hiện một thanh kiếm bên trong quan tài, nhưng mà nó hơi cũ nát rồi, đó chính là Chước Thiên Kiếm mà Thanh Trác sử dụng".
"Ngoài ra con còn phát hiện một vài tin tức, cơ bản có thể khẳng định là Thanh Trác".
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Có vấn đề gì sao?"
"Chưa nói chính xác được, ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Dựa theo bức tranh ghi lại, trước đó Thanh Trác và Hà Ngạo đã bỏ mình rồi, thế nhưng sau khi chúng ta tiến vào Thanh Đế Thiên Cung lại phát hiện khắp nơi ở đây đều là trận pháp, hơn nữa cho dù có cấp bậc như Chúc Hải Hiên cũng không mở được trận pháp đó, hiển nhiên đây không phải là thứ mà thánh trận sư bình thường có thể làm được".
"Ý của sư tôn là... Người năm đó chết có lẽ không phải Hà Ngạo và Thanh Trác?"
"Chắc hẳn Thanh Trác đã chết rồi, đối với một vị kiếm khách mà nói, rất khó để chấp nhận đặt kiếm của mình vào chỗ ấy... Mà Hà Ngạo... thì không biết, không nói chính xác được".
Tần Ninh lắc đầu.
Cho dù đã đi đến bây giờ, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì để điều tra thêm.