*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Thanh Hiên, ta thất bại rồi, bị một thánh thú cấp chín đánh đau quá...”
“Thanh Hiên, mang ta đi tắm một cái, xương cốt ta gãy hết rồi...”
“Thanh Hiên...”
...
Trong nháy mắt, ngàn vạn hình ảnh kéo thành một đoạn ngắn hiện ra trong đầu Ôn Hiến Chi,
Lúc này, Ôn Hiến Chi phủ phục đến chỗ đầu Thanh Hiên, toàn thân gãy xương cũng ngồi dậy.
“Ngươi bị ngu à...”, Ôn Hiến Chi nhẹ sờ ra, mắng rằng: “Đồ ngu ngốc!”
Ánh mắt Thanh Hiên ảm đạm: “Ngươi chết thì ta cũng phải chết, nhưng nếu ta chết thì ngươi sẽ sống, cho nên ta chết... vẫn tốt hơn”.
“Ngươi bảo vệ sư tôn ngươi, còn ta bảo vệ ngươi!”
“Sau này ta không còn ở đây nữa, ngươi... phải thông minh cơ trí một chút...”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức mắng lên: “Câm ngay, sư tôn có thể cứu Nhị Cẩu Tử, chắc chắn cũng có thể cứu được ngươi, ngươi sẽ không chết đâu...”
“Ta...”, giọng nói của Thanh Hiên lúc này mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
“Nhóc con, kiếp sau ông đây sẽ hóa rồng, mang ngươi bay lượn cửu thiên”.
“Kiếp sau cái gì, đời này còn chưa sống đủ cơ mà”.
Ôn Hiến Chi lúc này khẽ vuốt lân giáp quanh đầu Thanh Hiên, cười nói: “Đời này còn chưa sống đủ mà...”
Lúc này, mọi thứ yên lặng như tờ.
Khí tức trong cơ thể Thanh Hiên tán loạn.
Vẫn không có một ai trả lời Ôn Hiến Chi.
Liễu tiên sinh đứng tại chỗ, nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lóe.
Hôm nay, ba lần bảy lượt y phải mất mặt.
“Ai cũng muốn chết sớm, vậy ta cho các ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh nắm chặt tay, hư không run rẩy, chưởng ngân ngưng tụ, trong nháy mắt chụp vào Ôn Hiến Chi.
Oành...