*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.
Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.
Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.
Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.
Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.
Kiếm!
Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.
Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.
Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.
Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.
Không sai.
Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.
Một người đang sống sờ sờ.
Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.
Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.
Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.
“Sư... phụ...”
Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.
“Thanh Vân... Kiếm Đế...”
Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.
Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?
Nhưng... Nhưng... Sao có thể?
Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?
Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.