*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Ta không cam tâm...", Tần Ninh chầm chậm mở miệng.
Hắn không cam tâm Thời Thanh Trúc cứ thế mà chết đi.
Hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế! Con trai của Vô Thượng Thần Đế! Nếu không bảo vệ được người phụ nữa mà mình yêu thì có ý nghĩa gì!
"Ta không đồng ý...", khí thế bên trong cơ thể Tần Ninh bộc phát.
Thuật Đại Tác Mệnh lại khởi động lần nữa.
Hắn không đồng ý cứ kết thúc như vậy!
"Sư phụ!"
"Tần Ninh!"
Đám người Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên nhao nhao tới gần.
"Sư phụ, đừng!"
Dương Thanh Vân quỳ hai đầu gối xuống đất, gục đầu xuống, bi thương nói: "Sư phụ, người chết không thể sống lại, Tần Kinh Mặc đại ca năm đó chẳng phải cũng là như thế..."
Cũng là! Đúng! Cũng là như thế.
Tần Ninh đã từng nói sẽ không tiếp tục để lịch sử lặp lại, nhưng một lần nữa xuất hiện màn này.
Nỗi xót xa ân hận trong lòng hắn không cách nào tiêu tan.
Năm đó sư phụ từng nói hắn giống cha, một số thời điểm hắn làm việc xúc động, bất chấp hậu quả.
Vì thế, mấy lần sư phụ nổi giận đùng đùng, tôi luyện tính tình của hắn, thế nhưng kết quả hắn vẫn như thế.
Sư phụ cuối cùng chỉ có thể nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Mục Vân ông không dạy nổi! Hắn vẫn còn nhớ rõ như in dáng vẻ giận dữ lúc trước của sư phụ.
Là niềm yêu thương, nỗi lo lắng dành cho hắn.
Nhưng bây giờ, hắn vẫn muốn tùy hứng! Hắn đang đánh cược! Giờ phút này, lời thuyết phục của đám Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên hoàn toàn không có tác dụng.
Tuổi thọ của Tần Ninh đang không ngừng thiêu đốt.
Hắn đang đánh cược cả tính mạng! Dùng mạng của chính mình đánh cuộc mạng của Thời Thanh Trúc! Tuổi thọ không ngừng thiêu đốt, thân thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện tử khí.
Tử khí! Tử khí quanh quẩn không dứt kia khiến sắc mặt mọi người tái đi.
Tần Ninh mất đi Thời Thanh Trúc, vạn phần bi thương.
Nhưng nếu bọn họ mất đi Tần Ninh thì càng không thể tiếp thu được.
Nhưng hiện tại không ai có thể ngăn cản Tần Ninh.