Phong Thần Châu

Chương 5569

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Động tác của đám người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi tạm dừng.  

 

Hết thảy động tác như ngừng lại trong tích tắc.  

 

Hư không bị xé rách, ánh sáng chói mắt tỏa ra.  

 

Một bóng người đi ra từ nơi trời đất bị xé rách.  

 

Một bộ đồ màu đen, tóc dài bay bay, một nhúm tóc nghiêng nghiêng trước lông mày, vài phần phóng khoáng, vài phần không kiềm chế được, cùng mấy phần nho nhã và tang thương đan xen nhau.  

 

Đó là một người thanh niên thoạt nhìn không quá hai bảy tuổi, toàn thân cho người ta cảm giác như thể hòa làm một thể với trời đất, lạnh nhạt điềm tĩnh.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh ôm thân thể Thời Thanh Trúc nhìn về phía bóng người kia, lời nói như kẹt trong cổ họng, hồi lâu nói không nên lời.  

 

Mãi đến lâu sau, Tần Ninh quỳ hai chân xuống đất, kẻ lạnh nhạt ung dung như hắn lúc này như một đứa trẻ, không biết nên nói cái gì, trong miệng hộc ra một tiếng.  

 

"Cha!"  

 

Thanh niên mặc áo đen nhìn chỉ lớn hơn Tần Ninh mấy tuổi chợt đi lên phía trước, vẻ mặt từ ái, duỗi ngón tay ra gõ trán Tần Ninh, mắng: "Thằng nhóc này không muốn sống nữa?"  

 

Nghe giọng nói tràn ngập trách cứ và yêu thương, Tần Ninh cúi đầu, nhất thời nức nở nói: "Cha... Con hết sức rồi, nhưng con không có cách nào cả...", lúc này, Tần Ninh gào khóc như một đứa trẻ, thân thể run rẩy, ôm chặt cơ thể Thời Thanh Trúc, không chịu buông tay.  

 

Người đàn ông đứng trước mặt thấy cảnh này thì vỗ mạnh một cái.  

 

"Đừng khóc!"  

 

Người kia quát lớn.  

 

Nhưng thân thể Tần Ninh, nước mắt rơi như mưa, nhất thời khó có thể tự kiềm chế, nức nở nói: "Cha, cha mau cứu nàng đi..." "Cha, con biết bây giờ cha nhất định rất nguy hiểm, bởi vì ma tộc cha mới có thể rời đi chúng ta, thế nhưng, con không muốn để cho nàng chết...", Tần Ninh lúc này hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo lạnh nhạt nho nhã như trước mặt mấy người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, yếu đuối như ngàn vạn đứa nhỏ trước mặt cha mình.  

 

Hắn quả thực không có cách nào.  

Nhưng Dương Thanh Vân nhắc đến Tần Kinh Mặc làm hắn nhớ đến năm đó, lúc hắn mặc kệ tất cả mọi người thiêu đốt tuổi thọ, thậm chí suýt mất mạng, cha chợt xuất hiện.  

 

Hắn nghĩ tới điểm này, nhưng vẫn không nhịn được, tiếp tục thiêu đốt tuổi thọ của mình.  

 

Hắn biết, thuật Đại Tác Mệnh không cứu được Thời Thanh Trúc, nhưng hắn cũng biết, lúc tuổi thọ của mình sắp hết, cha có thể sẽ xuất hiện.  

 

Hắn không dám khẳng định cha chắc chắn sẽ xuất hiện.  

chapter content


Bình Luận (0)
Comment