"Những người này muốn chiếm lấy Thương Mang Vân Giới hình như là vì cái gì đó, cha đoán rằng là vì Phong Thần châu, ta không biết quá nhiều về bí mật của Phong Thần châu, hy vọng tương lai con có thể giải đáp nó".
"Nếu bọn họ muốn tiến vào Thương Mang Vân Giới, thì chỉ có hai cách, một là giết ta, khi ấy Thương Mang Vân Giới sẽ không còn chủ nữa, thế là bọn họ có thể ngang nhiên đi vào đó".
"Hai là ngang ngược phá hủy Thương Mang Vân Giới, khiến nó tan biến, nhưng bọn họ không dám làm thế, bởi vì thứ bọn họ muốn nằm ở đó, nếu phá hủy Thương Mang Vân Giới, thứ bọn họ cần có thể tiêu tan theo thời gian và không gian vĩnh hằng, có tìm cả đời cũng không thấy nữa".
"Cho nên mới có sự xuất hiện của Ma tộc, cường giả vượt qua cha không thể tiến vào, nên bọn họ chỉ đành phái người của mình lén lút lẻn vào Thương Mang Vân Giới!"
Nghe Mục Vân nói vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên nghiêm trọng hơn.
Mục Vân tiếp tục nói: “Trước kia ta đoán rằng chuyện này có liên quan đến Phong Thần châu, vốn là định đưa cho sư phụ hoặc cha nuôi của con”.
Tần Ninh nghe vậy, trầm ngâm nói: “Sư phụ trước giờ luôn coi cha như đệ đệ ruột, chắc chắn sẽ gánh chịu trách nhiệm, thà chết chứ không bao giờ để Thương Mang Vân Giới chịu tổn thất”.