*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dương Khuynh Tu và Ngô Văn cách nhau khoảng trăm trượng, ai nấy đều vô cùng cẩn thận.
"Xin chỉ giáo!"
"Xin chỉ giáo!"
Hai người vừa dứt lời, lập tức lao vào đánh nhau.
Dương Khuynh Tu sử dụng quyền thuật, chưởng pháp, kết hợp lại sẽ có uy lực bất phàm.
Mà Ngô Văn thì sử dụng kiếm thuật.
Hai vị cao thủ cảnh giới Tiểu Chí Tôn sơ kỳ đánh nhau cũng coi như một trận mở màn.
Hai người so tài trong võ trường, cực kỳ khí thế, khiến người khác phải chú ý.
Bên phía Linh Ngự môn, trong lầu các, phía trước cửa sổ rộng mở, đám người Tần Ninh đang ngồi ở đó, yên ổn quan sát sân thi đấu.
Thời Thanh Trúc uống rượu.
Dược Thập câu được câu không nói chuyện, thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn.
Tần Ninh nâng chén trà, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.
Đoàn người Linh Ngự môn thật không giống là đến để thi đấu, ngược lại giống như đến để xem náo nhiệt hơn.
Giữa sân, hai vị Tiểu Chí Tôn thi đấu lúc đầu đã tiến vào giai đoạn giằng co.
Cuối cùng, Ngô Văn dùng một chiêu đánh bại Dương Khuynh Tu, trở thành người chiến thắng trận đấu.
Võ giả các nơi đều dâng cao tinh thần chiến đấu.
Kế tiếp, các trận đầu lần lượt được tiến hành.
Thế lực khắp nơi trong bảy quận bắt đầu khiêu chiến lẫn nhau.
Chưa đến nửa ngày, đã có hơn mười trận đấu diễn ra, rất nhiều võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn đều bắt đầu không nhịn được mà ra sân.
Giờ phút này, một trận thi đấu kết thúc.
Bốn phía vang lên tiếng nghị luận.
“Quận Linh Tiên, nhà họ Hứa, Hứa Thành Phong, Tiểu Chí Tôn hậu kỳ, khiêu chiến Linh Phi Dương nhà họ Linh”.
Trên võ đài, một bóng người đi tới.
Mọi người đều im lặng xuống.
Hứa Thành Phong mặc một thân áo trắng không nhiễm bụi, nhìn qua có chút khí chất của công tử phong nhã, làm cho người ta không khỏi chú ý đến.