*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Linh Phi Dương hăng hái lên đài.
Hai nhân tài kiệt xuất giờ phút này đứng đối diện nhau.
“Ta còn nghĩ ngươi không dám nhận lời khiêu chiến”.
Hứa Thành Phong nhìn về phía Linh Phi Dương, mỉm cười nói.
“Tại sao lại không dám?”
Linh Phi Dương phóng thích ra khí tức của bản thân, Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.
Hai người có cảnh giới tương đương.
Hứa Thành Phong khẽ nhíu mày.
“Nhà họ Hứa, lấy trấn Lạc Nguyệt quận Linh Tiên ra đặt cược”.
Bên phía nhà họ Hứa, một ông lão đứng dậy mở miệng nói.
Lời này vừa dứt, các thế lực trên khắp bảy quận đều bàn tán xôn xao.
Trấn Lạc Nguyệt.
Tuy rằng không phải là một toà thành trì, chỉ là một thôn trấn có hơn mười vạn dân sinh sống, nhưng vị trí địa lý của thôn trấn này lại ẩn chứa mạch quặng mỏ, lại còn rất nhiều, đây cũng là một thôn trấn quan trọng của nhà họ Hứa.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đã cảm nhận được nhà họ Hứa có thái độ thù địch với nhà họ Linh.
Thế nhưng võ giả khắp nơi cũng vui vẻ nhìn một màn này.
Thế lực trong các quận đánh nhau, đó là điều tốt nhất, nếu như cả hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, các quận thành khác mới có thể dễ dàng chen chân vào trong đó…Loại tình huống này, đương nhiên là bọn họ sẽ không ra tay ngăn cản.
Bên phía Linh Ngự môn.
Tần Ninh mỉm cười, không nói gì thêm.
Nhà họ Hứa đối với nhà họ Linh, là lòng muông dạ thú.
Chỉ là mấy tháng nay, nhà họ Hứa không hề có chút động tĩnh nào, làm cho Tần Ninh cảm thấy kỳ quái.
Lần này, cuối cùng cũng bắt đầu rồi…Đầu tiên là nhà họ Hứa, phía sau là ai đây?
Cảm giác tìm hiểu sự thật đằng sau, làm cho Tần Ninh rất hưởng thụ.
Linh Phi Dương và Hứa Thành Phong đứng đối diện nhau.
Bên nhà họ Linh.
Lão thái gia Linh Thiên Triết chậm rãi mở miệng nói: “Nhà họ Hứa đã lấy ra trấn Lạc Nguyệt, đương nhiên là nhà họ Linh cũng không thể quá keo kiệt, vậy thì lấy trấn Đông Dương ra đặt cược đi”.
Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận bốn phía lại càng nhiều hơn.
Mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.