Nguyên Hổ bám sát sau lưng Tần Ninh, dọc đường băng qua vô số núi sông, quát: "Ngươi có thể chạy đi đâu chứ?"
Tần Ninh không quan tâm.
Đằng sau Diễm Môn là một mảnh trời, là một thế giới mãi mãi tồn tại, huyễn hoặc khó lường.
Khổ nỗi mảnh trời này quá rộng lớn!
Đám người Nguyên Hổ không biết cụ thể nơi này thế nào, nếu để Tần Ninh chạy thoát thì bao công sức của bọn họ sẽ đi tong mất.
Chỉ khi nào bắt được Tần Ninh thì mới có thể tìm ra Trần Nhất Mặc tại đây, từ đó cướp đi Cửu Nguyên Đan Điển của hắn ta.
Do đó, không được để Tần Ninh chạy thoát!
Mười bóng người, một kẻ thì chạy thật nhanh, chín kẻ thì bám theo ráo riết.
Nếu bản thân Tần Ninh không quen thuộc với địa hình nơi này thì hắn đã bị chín người kia đuổi kịp từ lâu rồi...
Dù vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn ngày một rút ngắn...
Trong lòng Tần Ninh càng bực bội hơn, hắn gầm lên, tiếng gầm truyền khắp trăm dặm.
"Mặc Nhi!"