Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng

Chương 44

Sau cơn mưa, ngôi chùa nằm trên núi như chìm trong hơi nước, vách tường đỏ cũ kỹ phủ đầy dây thường xuân, dấu chân ẩm ướt một đậm lại một nhạt thấm đẫm khắp dãy hành lang dài.

Bắc viện, cửa phòng nhà chính vẫn còn đóng chặt, ngoài ra còn có một sườn cách gian khác, vốn dĩ là phòng chất củi mới được lau dọn sạch từ hai ngày trước.

Cửa sổ trong phòng đều để mở, trung gian đặt một bếp lò than.

Tiểu Đao canh giữ ở ngoài phòng chờ đợi hai người.

Tề Cảnh Chiêu xoa cái trán vài cái, mày rậm nhíu chặt, dựa vào trên ghế nằm nhìn ngân châm trên đầu gối.

Mặt trên đầu gối có một khối xương dị dạng nhô lên, ngân châm thon dài từng cái đâm vào. Da thịt tái nhợt cơ hồ thấy được mạch máu màu xanh lơ hơi co giật.

Bên cạnh ghế nằm còn bày một chiếc ghế hoa lê, túi châm mở ra, hơi lóe ngân quang.

"Ngươi thật đúng là điên rồi."

Liễu Bích Ngọc giơ tay lau lau mồ hôi ở thái dương, nửa quỳ bên cạnh ghế nằm. Nàng hơi đỡ tay áo rộng, tay phải cầm ngân châm, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại cẩn thận. Chỉ là biểu tình trên mặt càng thêm ẩn nhẫn, như đang nghẹn một cỗ hỏa khí.

"Những ngày mưa dầm phải kiêng khem tuyệt đối, ngươi thì hay rồi, không ở trong phòng tĩnh dưỡng, lại còn tự lăn lộn chính mình."

"Lớn rồi nên có bản lĩnh gớm!"

"Dì đừng nói nữa."

Tề Cảnh Chiêu giơ tay che lại hai mắt, mu bàn tay kề sát lên hàng mi đang nhíu chặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Người bên cạnh hừ lạnh một tiếng, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp xong rương dụng cụ.

Lửa cháy lùng bùng, thanh âm than lửa tí tách rất nhỏ vang lên trong phòng. Liễu Bích Ngọc vừa đi ra khỏi phòng đã thấy Ngụy Chi đang chờ ở cửa chính.

Tiểu cô nương mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt còn có chút sưng, vừa thấy Liễu Bích Ngọc đến liền nắm váy lộc cộc chạy qua xem.

"Dì ơi!"

"Tới đúng lúc lắm, ta đang muốn đi tìm con đó."

Liễu Bích Ngọc xoa má tiểu cô nương, trong mắt nhịn không được mà lộ ra trìu mến.

"Ca ca, huynh ấy......"

Ngụy Chi lôi kéo tay nàng, làm như sốt ruột, ánh mắt lại có chút khiếp sợ.

"Bệnh cũ thôi."

"Nơi này ẩm thấp nặng nề, đối với bệnh cũ của Cảnh Chiêu có hơi không tốt. Nhưng mà con yên tâm. Chỉ cần cố gắng chịu đựng qua khoảng thời gian này thì sẽ không có việc gì."

Liễu Bích Ngọc ôm chầm lấy tiểu cô nương, dịu dàng trấn an vài câu mới kéo nàng quay về nhà chính.

Buổi chiều, trên đường rộn ràng nhộn nhạo, một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài Ngọc Các. Thiếu niên mặc tử y xoay người xuống ngựa sau đó vén lên màn xe. Hai người trước sau tiến vào Ngọc Các. Xuyên qua mành cửa, tiến vào một gian phòng.

Một mùi đàn hương đập vào mặt, trong tiệm bày biện toàn là ngọc đẹp. Chưởng quầy đang cúi đầu đánh bàn tính, vừa nghe tiếng vang, còn chưa ngẩng đầu đã chào khách thật to.

Tề Tấn Văn tùy tay cầm lấy một chuỗi ngọc thạch ở trên bàn, niết ở trong tay cầm lên, chỉ chốc lát lại lắc đầu, vẻ mặt không thú vị mà đánh giá qua những món trang trí bên cạnh.

Thấy rõ người tới, chưởng quầy vội vàng tiến lên, gật đầu cung kính:

"Chủ nhân, ngài đã tới rồi. Tháng này doang thu........

Tề Cảnh Chiêu vuốt ve đầu quải trượng, lướt qua người bên cạnh, nhàn nhạt mà mở miệng că3ts ngang lời hắn nói.

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

"A, phải phải. Đã sớm chuẩn bị xong, vẫn luôn chờ ngài tới lấy."

Sau khi ra khỏi Ngọc Các, Tề Cảnh Chiêu đem hộp gỗ trong tay giao cho Tiểu Đao, hai người liền ở trên phố chậm rãi tản bộ, xe ngựa đi trước còn thị vệ theo sau.

Lúc trước vì muốn bức Dụ Vương cùng mấy phản thần kia trâu cột ghét trâu ăn, trong triều đình đã có người đem chuyện hắn cấu kết cùng Khổng Lưu phạm tội dâng lên vương thượng, nhưng mà tin tức được xem là quan trọng trong đêm quốc yến đó lại như đá chìm dưới biển, không tạo nổi bọt sóng.

Sau đó, Tề Tấn Văn tự mình mang theo binh lính, đóng quân ở ngoài thành phòng thủ suốt mấy ngày.

Đã nhiều ngày mưa dầm không ngớt, buổi chiều trong xanh, trên đường so với mọi ngày cũng náo nhiệt hơn không ít. Sau khi ra khỏi cửa hàng điểm tâm, Tề Cảnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía sau, chốc lát đã thấy Tiểu Đao cầm trên tay một hộp điểm tâm nhẹ nhàng bước tới.

Tề Cảnh Chiêu duỗi tay mở nắp hộp đồ ăn, cúi đầu cẩn thận nhìn một lát, sau đó mới để cho Tiểu Đao cầm. Đi thêm một lúc, trong không khí tản ra thoang thoảng mùi rượu thơm. Thiếu niên đi ở đằng trước dừng lại bước chân, ánh mắt vi diệu mà nhìn về phía hắn.

Trước mặt là biển hiệu của Say Tiên Quán.

Tề Cảnh Chiêu xoay người, lập tức quay đầu bước nhanh về cỗ kiệu, kết quả vẫn là chưa kịp chạy, hắn bị một cánh tay kéo lại.

"A Chiêu, vẫn còn sớm mà....."

Hắn cố ý đè thấp thanh âm, trong lúc lôi kéo còn lộ ra biểu tình thành khẩn tha thiết.

"Chúng ta đi uống một chén đi, nghe người ta nói Say Tiên Quán mới ủ được mấy bình rượu hoa đào tinh khiết hơn nữa còn thơm vô cùng..."

"Kêu hạ nhân đi mua hai bình về là được."

"Đã nhiều ngày ta phải canh giữ ở cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, lo lắng đề phòng màn trời chiếu đất thì không nói, đã thế suốt đêm còn nghe tiếng quỷ khóc sói gào..."

Lần nào cũng bị nam nhân gạt tay ra, Tề Tấn Văn lại kiên trì không ngừng mà bắt lấy, thanh âm càng là năn nỉ đến lợi hại.

"Ta, cho ta nghe hết một khúc nhạc thôi mà!"

"Chậc."

Sắc mặt Tề Cảnh Chiêu trầm xuống, không kiên nhẫn mà tránh tay hắn ra.

"Muốn đi thì cứ tự mình đi."

"A Chiêu....."

"Chân ta đau."

Tề Cảnh Chiêu nhíu mày, duỗi tay có lệ mà phủi phủi vạt áo.

Hai người ở trước cỗ kiệu nắm buông một hồi, mãi đến khi Tiểu Đao tiến lên, do do dự dự mà lên tiếng đánh gãy dây dưa của bọn họ.

"Thiếu gia, thuộc hạ mới vừa rồi thấy bên kia có người, giống, giống như là Lục cô nương vậy."

Tề Cảnh Chiêu nhìn theo phương hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy được bóng người quen thuộc.

Tiểu cô nương mới một canh giờ trước được hắn dỗ đi ngủ trưa, hiện tại tay xách nách mang, cõng theo tay nải đi ở trên đường. Nàng rũ mắt, không giống như dáng vẻ thích xem náo nhiệt thường ngày mà chỉ buồn buồn cúi đầu đi về phía trước.

Một lát sau, tiểu cô nương quay đầu rẽ vào trong một cái hẻm nhỏ hẻo lánh.
Bình Luận (0)
Comment