Thi châm, uống thuốc, Tề Cảnh Chiêu mơ mơ màng màng ngủ tới tận buổi trưa. Vừa tỉnh, hắn liền vội vàng đứng dậy trở về nhà chính.
Quả nhiên, tiểu cô nương lẳng lặng đợi hắn trước án thư, cái đầu gục xuống, ngủ gà ngủ gật. Mấy tờ giấy bỏ bị nàng ép tới nhăn nhúm dúm dó, nhìn không ra nguyên hình.
Tề Cảnh Chiêu ôm vai tiểu cô nương bế nàng lên giường.
Vừa nằm xuống, hắn đem chăn mỏng kéo tới, che đến trước ngực Ngụy Chi, sau đó duỗi cánh tay ôm chặt nàng.
"Ca ca đau lắm đúng không?"
Tiểu cô nương dựa vào khuỷu tay hắn, đôi mắt nheo lại, thanh âm nhỏ bé yếu ớt lẩm bẩm thật giống tiếng mèo kêu.
"Không có việc gì. Chi Chi ngủ đi."
Hắn nhẹ giọng dỗ dành, một tay vỗ lưng cho nàng ngủ, còn một cái tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ ấn vào trong ngực nhẹ nhàng mà xoa.
Chờ đến khi hạ nhân tới gõ cửa, tiểu cô nương đã ngủ say. Hắn ôm gương mặt ấm áp của Ngụy Chi, cúi đầu hôn xuống. Môi mỏng hơi lạnh nhẹ mút một cái, lại ở trên cần cổ trắng nõn lưu luyến hồi lâu.
Hôn nàng đến khi một miệng đầy mùi sữa.
Qua một hồi lâu, Tề Cảnh Chiêu mới chậm rãi đứng dậy.
Buổi chiều vốn dĩ phải ngủ hai ba canh giờ mới tỉnh, ngày hôm nay Ngụy Chi ngược lại còn dậy sớm.
Tiểu cô nương ngồi trước gương đồng mân mê hồi lâu, sau khi chỉnh trang, nàng lôi ra bọc tay nải ngày hôm qua đã chuẩn bị, tay chân nhẹ nhàng cứ thế bước ra ngoài.
Quẹo vào trong hẻm nhỏ, nàng dừng chân rồi gõ cửa ở một gian viện cũ. Chốc lát sau có một lão phụ nhân bước ra. Tiểu cô nương vọt qua khe cửa lập tức theo vào, vì thế cũng không chú ý tới bóng người phía sau cách đó không xa.
Trong viện đơn sơ, nhưng mộc mạc sạch sẽ. Hai người ngồi ở trên ghế đá bên cạnh giếng nói chuyện. Được một lúc, Ngụy Chi đem tay nải cẩn thận giao cho lão phụ nhân.
"Vú em, cái này người cứ nhận lấy đi. Bên trong trừ bỏ chút tiền bạc còn có cả khế nhà. Con không dùng đến, đều để cho người đó."
Tiểu cô nương lại lải nhải một hồi, nói cho đến khi thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Ai." Một tiếng than nhẹ ngưng lời nàng lại.
Lão phụ nhân đem tay nải đặt sang một bên, bà kéo tay Ngụy Chi, thần sắc cực kỳ lo lắng. Bà dịch dịch thân mình ngồi gần hơn một chút, thanh âm đè thấp hơn rất nhiều, e dè cẩn thận.
"Con ấy...... Cứ như vậy rời đi cùng hắn, sau này bị người ta bàn tán thì biết phải làm sao..."
Tiểu cô nương dịu ngoan đáp lời:
"Con không sợ đâu."
"Đồ ngốc!"
"Nếu ngày nào đó hắn ghét con, quay đầu một cái, hắn lại có thể trở về làm Tề gia đại thiếu gia của hắn. Còn con thì sao? Sẽ chẳng có đường lui!"
"Con bé ngốc này, khi xưa mẹ con đưa con đến vương phủ, chính là vì không muốn con đi theo con đường xưa của nàng ấy."
Lão phụ nhân than ngắn thở dài, sau đó lại nâng tay áo lau lau hốc mắt, thanh âm càng thêm run rẩy uất nghẹn. Nghe đến câu này, sắc mặt Ngụy Chi trong chớp mắt đanh lại, cái đầu cúi thấp cơ hồ muốn gục xuống.
"Sao con dại quá...."
Lão phụ nhân nhịn không được lại khóc lên, duỗi tay ôm chặt Ngụy Chi. Bàn tay thô ráp vuốt ve tóc nàng. Thanh âm tiểu cô nương mang theo giọng mũi nhỏ bé yếu ớt, rầu rĩ.
"Ca ca sẽ không như vậy đâu."
Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
"Huynh ấy mỗi ngày đều sẽ ôm con đi ngủ, sao lại có thể không cần con nữa?"
Hai người tâm sự rất lâu. Đợi một lát sau, tiểu cô nương thấy sắc trời đã muộn, lại nói vài câu rồi mới đứng dậy cáo biệt lão phụ nhân.
Nàng rời đi vội vàng. Cũng không hề nhìn thấy cách đó không xa, nam nhân chống quải trượng đã đứng đó từ lúc nào.
Chờ làn váy sam xanh biếc lướt ra khỏi hẻm nhỏ, hắn mới khập khiễng chậm rãi bước về phía trước.
Rẽ vào con ngõ, gõ lên cửa viện.
Chờ tới khi Tề Cảnh Chiêu quay trở lại trong chùa thì bên ngoài trời đã tối, nhà chính Bắc viện vẫn sáng đèn, ánh nến xuyên giấy, chiếu ra bóng người lay động bên khung cửa.
Kẽo kẹt một tiếng, hắn đẩy cửa đi vào.
Bình rượu lăn trên mặt đất. Mùi rượu dày đặc ngay lập tức xộc lên.
Tiểu cô nương ngồi bên cạnh nghiêng đầu, trong tay nắm khối bánh đường đã ăn hết một nửa.
Tiểu Chước vội vàng đứng dậy, nhìn đến nam nhân đã đứng ở cửa hồi lâu mà vẫn không hề nhúc nhích.
Nàng đi về phía trước nửa bước, châm chước mở miệng.
"Thiếu gia, hồi chiều nay Nhị điện hạ sai người tặng hai vò rượu. Tiểu thư trở về ăn điểm tâm có nói miệng hơi khô, kêu nô tỳ đi làm chén nước đường. Kết quả chờ nô tỳ trở về, vò rượu này đã hết hơn phân nửa. Nô tỳ không kịp cản......"
Tề Cảnh Chiêu gật gật đầu, ý bảo nàng lui ra. Sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
Còn chưa kịp quay người đã cảm thấy trên chân nặng trĩu.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Con sâu rượu không biết bò tới từ lúc nào, nàng ôm đùi phải hắn cọ cọ, như thể thật không muốn xa rời.
"Ca ca......"
Ngụy Chi ngửa đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía hắn.
Cũng không biết gọi hắn làm cái gì.
"Ơi?"
Tề Cảnh Chiêu cong lưng, đem gậy chống đặt một bên, chân trái duỗi về phía sau, chậm rãi ngồi xổm ngồi xuống.
Ôm con sâu rượu một cái, ôm đến đầy cả cõi lòng.