Phù Dung Loạn

Chương 7

Thời điểm tôi và Triệu Lăng kết hôn, y đã biết cách học ngoan.

Nhưng lúc ban đầu, y không ngoan chút nào.

Hậu quả của việc không ngoan đó là, Lương Vương phái người đưa Kiều Tĩnh Nhàn đến nhà thổ.

Sau đó bọn họ báo cho y, cô ta đã tự kết liễu đời mình vì bị sỉ nhục.

Triệu Lăng nhẫn nhục chịu đựng, hận ý ngập trời khắc sâu trong tim, chính vì nguyên nhân này.

Đột nhiên tôi hiểu ra, vì sao ngày ấy y vùi mặt vào cần cổ tôi rơi lệ, lẩm bẩm câu kia: “Là ta sai, ta đáng chết, ta là kẻ dơ bẩn, Tiểu Dung nhi rất sạch sẽ.”

Tôi cũng hiểu ra vì sao vẻ mặt bê bết máu của y vô cùng khoái chí khi xách đầu Triệu Thôi đến cho tôi xem.

Hiện giờ, Kiều Tĩnh Nhàn đột nhiên xuất hiện.

Y bị luống cuống.

Y hốt hoảng, còn tôi rất trấn định.

Trên đời này cố nhân gặp lại, có biết bao nhiêu cảnh còn người mất.

Trong buổi cung yến, tôi cầm tay Triệu Lăng, mỉm cười khéo léo nói với đám người Từ Tuân: “Bổn cung và bệ hạ thành thân mấy năm, dưới gối chỉ có một công chúa là Hà Thanh, làm phiền cữu cữu chia sẻ nỗi lo lắng của bổn cung.”

Kiều thị được sách phong Thục viện, an cư ở Kỳ Dương cung.

Đây là công đạo tôi dành cho Triệu Lăng, đồng thời cũng chính thức đối đầu với hai nhà Hồ Từ.

Từng là con gái ngoan của Hồ gia, tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ, thành một quân cờ bị vứt bỏ.

Kiều Tĩnh Nhàn sẽ trở thành quân cờ mới.

Trước khi chưa hiểu rõ sự biến hóa của ván cờ, tôi sẽ dùng bất biến ứng vạn biến.

Tay tôi bị Triệu Lăng nắm ngược lại, dùng sức siết chặt, có vài phần tức giận nói không nên lời.

Tất nhiên y biết rõ ràng Từ Tuân không phải là người lương thiện, hắn còn có mục đích riêng.

Cố nhân rất quan trọng, nhưng chưa đến mức khiến đầu óc y mê muội.

Cho nên y phá lệ tức giận.

Tức giận những hành động bẩn thỉu của nhóm người này, cũng tức giận cuộc tao ngộ bi thảm không thể tự chủ với cố nhân.

Sau khi Kiều Thục viện nhập cung, Triệu Lăng thường xuyên đến chỗ cô ta.

Cố nhân gặp lại, tất nhiên có không dứt chuyện để nói.

Nhưng dù muộn thế nào, y đều về lại Tiêu Phòng Điện.

Hà Thanh vẫn là nữ nhi được phụ hoàng yêu thương, mỗi ngày phải ôm con bé một cái đã thành thói quen.

Đêm dài sau đó, trong điện chỉ còn lại tôi và hai cha con bọn họ.

Ánh nến lung linh, màn giường buông xuống.

Tôi thủ thỉ: “Thiếp biết những gì nàng ta trải qua không dễ dàng, vì thế vĩnh viễn sẽ dành cho nàng ta một vị trí nhỏ bên cạnh bệ hạ.”

Miễn là cô ta an phận thủ thường.

Câu kế tiếp tôi không nói ra, bởi vì Triệu Lăng đột nhiên tấn công làm tôi chống đỡ không được.

Y khàn khàn nói bên tai tôi: “Hoàng hậu không nên hiểu lầm, người nàng ta thích không phải trẫm.”

Trong giọng nói có thể nghe ra cảm xúc phập phồng.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười nói: “Không quan hệ, người kia đã qua đời, người sống hẳn thay thế, nàng ta đã là Thục viện của bệ hạ.”

“Nàng...”

Triệu Lăng nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt hình như không vui: “Trẫm không thích những lời này, người kia đã qua đời, ưu tư trường tồn, người còn lại làm sao có thể giống lúc trước? Trẫm và A Nhàn đều không thể quay về quá khứ. Nàng ta là một cô nương tốt, số phận thực đáng thương, trẫm sẽ chăm sóc nàng ta thật đàng hoàng, ngoài ra không còn tình cảm gì khác.”

Dừng một chút, Triệu Lăng lại nói: “Thục viện là phân vị Hoàng hậu ban cho nàng ta, vốn dĩ nàng ta không nên làm phi tử của trẫm.”

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn lờ mờ xuyên qua lớp màn, tôi thấy Triệu Lăng không vui lắm, mày nhíu lại.

Tôi xin lỗi ngay: “Là thần thiếp không tốt, tự mình chủ trương.”

Cụp mắt nhận sai, thái độ tốt đẹp.

Triệu Lăng không nhiều lời, chỉ ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, thanh âm hàm chứa vài phần mềm ấm và bất đắc dĩ: “Dung nhi.”

Tôi nằm trong lòng y, nhắm mắt ngủ yên.

Tình cảm Triệu Lăng muốn dành cho Kiều Tĩnh Nhàn dừng lại trong vòng lễ nghĩa, duy trì tình nghĩa tốt đẹp như khi còn bé.

Cho nên y trách tôi làm chủ phong nàng ta thành Thục viện.

Y nói, nàng ta vốn có thể không làm phi tử của y.

Nhưng tôi quá hiểu biết vị cậu họ của Từ gia.

Ông ta là đạo sư danh tiếng, áo dài trắng bay phấp phới, vô dục vô cầu, luôn mỉm cười dịu dàng hòa nhã với người khác.

Nhưng cũng chính ông ta xúi giục Tĩnh Nam Vương tàn hại con vua, xúi giục Lương Vương giết Tĩnh Nam Vương.

Là một cao thủ đùa bỡn quyền mưu, chỉ cần một lóng tay chỉ vào tôi lúc tôi năm tuổi, đã đẩy cuộc đời tôi vào sự tranh giành hoàng quyền.

Người Từ gia đều kính trọng ông ta, sợ ông ta.

Thậm chí vào hôm Lương Vương bị gi ết chết, trước khi xuất phát đến đàn tế thiên, Từ Tuân tính một quẻ, đầu tiên là nhắc nhở Lương Vương: “Hôm nay đi ra ngoài, có thể sẽ gặp tai ương đổ máu.”

Lương Vương lập tức lùi bước, nhưng Từ Tuân lại mỉm cười: “Tai ương đẫm máu nên thuộc về Hoàng Thượng.”

Triệu Thôi cứ thế tin ông ta.

Rồi khi đầu Triệu Thôi dọn nhà, vị đạo sư áo trắng bay bay đã sớm ở bên cạnh Hoài An Vương, quan sát màn binh biến, tấm tắc khen ngợi, thể xác và tinh thần đều sung sướng.

Tai ương đẫm máu thuộc về Hoàng Thượng.

Khi Triệu Lăng xách đầu Lương Vương trở về, máu bắn tung tóe trên mặt khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Từ Tuân chưa chết, cuộc tranh giành hoàng quyền sẽ không bao giờ dừng lại.

Kiều Tĩnh Nhàn, phải đặt cô ta dưới mí mắt tôi mới có thể an tâm.

Khi cô ta vào cung hơn một tháng, tôi từng nói bóng nói gió bảo cô ta: “Bệ hạ bận việc triều chính, hậu cung vốn ít người nên rất lạnh lẽo. Bổn cung cùng Kiều Thục viện và Trịnh Tài tử đều là tỷ muội trong cung, chớ nên xa lạ, có chuyện gì khó xử hay muốn tâm sự thì cứ nói ra.”

Trịnh Tài tử là Hoài An Vương an bài tiến cung khi Lương Vương còn sống trên đời.

Cô ta là người thông minh, ngay từ sớm đã biết cụp đuôi mà sống.

Cô ta có người em trai, làm nô tài ở phủ Hoài An Vương, tính mạng của hai chị em đều nằm trong tay người khác.

Ưu điểm của cụp đuôi mà sống chính là, một hôm tới phiên em trai theo hầu xe ngựa Hoài An Vương ra ngoài, đi tuốt sau cùng nên bị người bắt cóc.

Từ sau khi em trai “bị bắt cóc”, Trịnh Tài tử ngày thường thận trọng từ lời nói đến việc làm đột nhiên táo bạo hẳn lên.

Giọng cũng lớn hơn, cả ngày cười càng cạc như vịt bầu.

Mỗi lần Trịnh Tài tử tới Tiêu Phòng Điện, tôi đều phải lườm cô ta một cái.

Bởi vì mỗi lần Hà Thanh đều bị giọng cười của cô ta đánh thức.

Thỉnh thoảng Kiều Tĩnh Nhàn cũng tới Tiêu Phòng Điện, thỉnh an xong là yên lặng nhìn Trịnh Tài tử trêu đùa bé con.

Kiều Tĩnh Nhàn không thích nói chuyện, người mảnh khảnh, làn da cực trắng, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Cặp mắt kia khiến lòng tôi bất an.

Vì thế tôi gõ cô ta, lung lạc cô ta, ý đồ giống như lúc trước đối với Trịnh Tài tử.

Trịnh tài tử biết rõ dụng ý của tôi, phụ họa: “Hoàng Hậu nương nương thiện tâm, là người tốt. Có điều này chắc Kiều Thục viện không biết: Vào thời điểm cẩu tặc Triệu Thôi còn sống, trong cung từng có vị Vương Tài tử; sau khi cẩu tặc đã chết, Vương muội muội nói thương nhớ người nhà muốn ra cung, cho nên Hoàng Hậu nương nương để nàng ta ‘chết’ theo.”

Tôi trắng mắt liếc cô ta một cái: “Nói năng kiểu gì vậy!”

Trịnh Tài tử cười sảng khoái: “Thì là ý không ở trong mặt chữ đấy ạ, Kiều Thục viện hiểu là được.”

Tôi nhìn Kiều Tĩnh Nhàn, cười hòa nhã, ngóng trông cô ta nói gì đó.

Cô ta lẳng lặng nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, thanh âm yếu ớt: “Hoàng Hậu nương nương đương nhiên là người tốt, nếu không làm sao thiếp có thể lưu lại bên cạnh bệ hạ. Thiếp không có gì khó xử hay có tâm sự gì, cảm nhớ đại ân của nương nương.”

Nói xong bèn rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng cô ta, hồi lâu không lên tiếng.

Trịnh Tài tử nhận xét: “Có phải nương nương lo lắng quá nhiều? Kiều Thục viện trông rất thành thật.”

“Đã trải qua những chuyện như vậy, đâu thể nào sử dụng từ ‘thành thật’ để hình dung nàng ta.”

Trịnh Tài tử khó hiểu, đương nhiên cô ta không biết, sau khi Kiều Tĩnh Nhàn vào cung, tôi đã tìm người tra xét nàng ta.

Sau khi Lương Vương chết, Thôi Hạ bày tỏ lòng thành với tôi để cầu tự bảo vệ mình.

Hoạn quan rất thông minh, khi làm việc biết cách để lại đường lui cho bản thân, hơn nữa còn rất linh hoạt tinh ranh, tôi dùng thật sự thuận tay.

Thôi Hạ báo cáo, Kiều Tĩnh Nhàn bị bán vào nhà thổ nhận biết bao nhiêu lăng nhục và tra tấn, cuối cùng lựa chọn nhảy sông tự tử.

Sau đó cô ta được thuyền hoa của Từ Tuân cứu thoát.

Từ Tuân nhận cô ta làm dưỡng nữ, nuôi trong phủ, đấy đã là chuyện của hai năm trước.

Lương Vương đưa cô ta vào nhà thổ, sau đó đệ nhất mưu sĩ bên người Lương Vương cứu cô ta.

Cuối cùng, vị mưu sĩ này còn có “lòng tốt” giúp cô ta báo thù, thúc đẩy kết cục bị giết của Lương Vương.

Phải công nhận, vị cậu họ kia không chỉ giỏi về quyền mưu mà còn giỏi về nắm bắt nhân tâm, chơi trò thay đổi bản chất con người một cách thuần thục.

Tôi dặn dò Thôi Hạ: “Lúc xưa Kiều Thục viện rơi vào hoàn cảnh như vậy, e rằng sẽ hận luôn cả ta, hãy nhớ theo dõi nàng ta thật kỹ, đừng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”

Thôi Hạ thưa vâng, tiện đà hỏi luôn: “Nếu nương nương biết Kiều Thục viện là tai hoạ ngầm, sao không nhổ cỏ tận gốc?”

“Ta không thể giết nàng.”

“Nương nương không đành lòng ạ?”

“Nếu Kiều Thục viện an phận thủ thường, ta sẽ không chạm vào nàng ấy.”

Thôi Hạ nói: “Thật ra nương nương không cần tự trách, Kiều Thục viện đích thân lựa chọn con đường cho chính mình.”

“Lời này ý gì?”

“Theo nô tài biết, lúc trước bệ hạ nghe tin Lạc Dương hung hiểm, nữ nhi Hồ gia tất sẽ làm hoàng hậu, cho nên an bài Kiều Thục viện đi nơi khác. Thế nhưng nàng ta không muốn, khăng khăng đòi đi theo tới Lạc Dương.”

“Tình cảm hai người họ thâm hậu, dĩ nhiên không muốn tách ra.”

“Nô tài là hoạn quan, chuyện dơ bẩn thấy rất nhiều, luôn thích nghĩ theo chiều hướng xấu về người khác. Nô tài cho rằng, năm đó bệ hạ chẳng qua là nhìn không rõ thế cục, nghĩ lầm có thể bảo toàn Kiều Thục viện; mà Kiều Thục viện rõ ràng có nơi khác để đi, nhưng cứ nhất định đi theo tới Lạc Dương, nào biết có phải bởi vì không muốn đến nông trang sống vất vả?”

“Hơn nữa, nghe nói lúc ấy nàng ta chỉ thích Nhị công tử phủ Ấp Vương, thế mà sau khi Nhị công tử qua đời thì một hai phải đi theo bệ hạ. Thời điểm đó Khánh Vương đã chết, bệ hạ tuy bị Lương Vương quản chế nhưng dù sao ngôi vị hoàng đế đã được ổn định, có lẽ Kiều Thục viện muốn đi theo hưởng cuộc sống sung sướng rồi nói không chừng giành được một vị trí tôn quý đấy ạ.”

“Nói bậy, bệ hạ còn bị người quản chế, thân mang gông cùm xiềng xích, vị trí tôn quý kiểu này có gì tốt mà mong ước.” Tôi hơi nhíu mày.

“Đó là suy nghĩ của nương nương, nương nương đã đứng trên cao, đương nhiên không biết thế nhân luôn đứng núi này trông núi nọ, dốc hết toàn lực để bò lên. Tỷ như vị đã từng là Tống Tu nghi, chẳng phải cũng muốn vậy sao?”

Tôi trầm mặc, cũng không biết vì sao đột nhiên nhớ tới câu nói của Triệu Lăng lúc trước — —

“Hiện tại trẫm thân mang gông cùm, ăn bữa hôm lo bữa mai, dưới tình cảnh này, gia tộc ả chỉ muốn tìm cách sinh hạ Hoàng trưởng tử, thuận thể bò lên cao.”

Không phải Tống Hữu Thục không yêu y, chỉ là bọn họ đứng ở độ cao khác nhau, nhìn phong cảnh khác nhau.

Cho nên sau này Triệu Lăng cũng ngộ ra, có thể tôi không phải là người y thích, nhưng tôi là người thích hợp nhất với y.

Chúng tôi đứng chung một chỗ, nhìn thấy cùng một khung cảnh, hiểu mọi hành động và quyết định của nhau.

Cũng sưởi ấm cho nhau.

Trái tim con người vốn phức tạp.

Năm đó Kiều Tĩnh Nhàn nghĩ thế nào khi tuyển chọn con đường cho bản thân, chỉ có chính cô ta mới biết rõ ràng.Thôi Hạ không có tư cách bình phán.
Bình Luận (0)
Comment