Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 105

7361 bị tiếng pháo đánh thức.

Sáng mùng 1 Tết, khắp thôn Vương Gia mỗi nhà đều phải đốt một tràng pháo dài, xem như phát pháo đầu tiên mở năm, ngụ ý tiễn đưa mọi điều không như ý của năm cũ, nghênh đón năm mới thuận buồm xuôi gió.

Mấy chục hộ dân cùng lúc đốt pháo, dù cậu và Bùi Nhuận ở sát bên thôn, thanh âm kia vẫn nghe rõ mồn một.

Khi mở mắt ra, ánh sáng trong màn trướng rất mờ, hẳn là ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Mặt cậu tựa vào trong ngực Bùi Nhuận, hơi vừa nhúc nhích, người đang ôm cậu cũng liền tỉnh giấc.

"Làm ồn đến em rồi?" Bùi Nhuận hỏi, giọng nói buổi sáng hơi khàn khàn.

Cậu "Ừm" một tiếng: "Cũng có một chút."

Một đôi tay mang theo hơi ấm, dịu dàng đặt lên tai cậu.

"Còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi."

Tiếng pháo cũng dần nhỏ lại, cậu mở to mắt giữa bóng tối, lông mi khẽ động hai cái.

Giờ này bị đánh thức thì cũng khó lòng ngủ lại, cùng Bùi Nhuận nói chuyện một chốc, tinh thần của cậu đã tỉnh táo hẳn.

Có điều sáng sớm hiếm hoi thế này, có thể cùng Bùi Nhuận yên ổn nằm trong chiếc giường ấm áp, cho dù không làm gì cả, cũng thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng.

7361 duỗi tay, hết sức tự nhiên mà quấn tay chân quanh người Bùi Nhuận, còn muốn vùi mặt vào ngực đối phương cọ cọ vài cái, đến khi cọ cho lớp áo trong trắng tinh của y trở nên xộc xệch mới thôi.

Cậu cực kỳ ưa thích hương vị trên người Bùi Nhuận, không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy vô cùng thư thái.

Có lẽ bị cọ đến ngứa, từ đỉnh đầu truyền đến vài tiếng bật cười khẽ của Bùi Nhuận.

"Sao vậy? Dính người như thế."

7361 ngẩng đầu: "Bùi Nhuận, ta không ngủ được."

Bùi Nhuận đưa tay xoa nhẹ tai 7361: "Vậy A Dao muốn ăn gì? Ta đi nấu cơm."

"Chờ một lát, ta cũng chưa thấy đói." 7361 nghiêng mặt về phía cổ Bùi Nhuận, mạnh mẽ tỏ rõ, "Ta muốn ôm huynh, ta thích huynh."

7361 chưa từng keo kiệt khi thể hiện sự yêu thích đối với Bùi Nhuận, ngày thường bất kể lúc nào, hễ muốn nói liền sẽ nói ngay.

Thế nhưng dù là vậy, nghe được lời thổ lộ đột ngột không hề báo trước như thế, trái tim Bùi Nhuận vẫn không khỏi khựng lại một chút.

Cũng được, bữa sáng có trễ đôi chút cũng chẳng sao, hưởng thụ khoảnh khắc được gần gũi cùng phu lang mới là việc quan trọng nhất lúc này.

Y siết chặt người trong lòng thêm một chút, giọng nói tràn đầy ôn nhu tình ý.

"Ta cũng thích A Dao."

Khi tỉnh dậy lần nữa, đã là một canh giờ sau.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiểu Hắc đói bụng rúc ngoài cửa hai người, thỉnh thoảng r.ên rỉ vài tiếng.

Bùi Nhuận đi trước vào bếp, đem phần sủi cảo hôm qua đã gói rồi cấp đông đem luộc lên, sau đó mới quay lại phòng.

Bên này 7361 vừa mặc chỉnh tề, thấy Bùi Nhuận bước vào liền hỏi: "Cơm nấu xong rồi sao, Bùi Nhuận?"

"Ừ." Bùi Nhuận đi đến gần, ra vẻ vô tình hỏi, "A Dao đã thu xếp lại giường đệm rồi chứ? Có nhìn qua dưới gối của mình chưa?"

"Chăn ta đã xếp rồi," 7361 đáp xong lại hỏi, "Sao lại muốn ta xem dưới gối?"

Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, không nói gì.

Rất nhanh, 7361 liền hiểu vì sao Bùi Nhuận lại muốn cậu xem dưới gối.

Bởi vì không biết từ khi nào, bên dưới đã được đặt sẵn một bao giấy đỏ.

"Đây là gì?" 7361 mở gói giấy ra, chẳng mấy chốc đã thấy rõ vật bên trong.

"Bạc?"

Sáu viên châu bạc được chế thành hình dáng quả cà chua lăn lăn trong lòng bàn tay, 7361 kinh ngạc thốt: "Bùi Nhuận, sao đột nhiên lại cho ta bạc?"

Tráp tiền của hai người vẫn luôn được khóa trong chiếc tủ gỗ nhỏ của 7361, tuy cậu không quá để tâm, nhưng cũng biết bên trong vốn không có mấy viên châu bạc như thế.

Không rõ Bùi Nhuận kiếm được từ đâu.

Tựa như nhìn ra sự nghi hoặc của 7361, Bùi Nhuận mỉm cười giải thích: "Trước đó một thời gian có làm ăn chút ít, kiếm được ít tiền, vừa hay mang về đưa cho A Dao làm tiển áp tuế."

"Tiền áp tuế?" 7361 càng thêm thắc mắc.

Bùi Nhuận bèn tỉ mỉ giải thích cho cậu nghe tiền áp tuế là gì.

"Nhận được tiền áp tuế, A Dao của ta cả năm nay sẽ không bị tà khí quấy nhiễu, nhất định bình an vui vẻ."

Lời chúc phúc ai nghe cũng thấy vui, 7361 tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, cẩn thận cất kỹ mấy viên châu bạc hình cà chua ấy.

"Ta rất thích!"

Đã nhận lễ, tự nhiên cũng muốn đáp lễ.

Chờ dùng cơm xong, 7361 tự mình chạy vào phòng lục lọi một hồi, đến khi Bùi Nhuận bước vào thì thấy cậu đang nhét gì đó vào dưới gối của y.

Thấy Bùi Nhuận đi tới, 7361 liền khẽ hắng giọng: "Bùi Nhuận, huynh xem thử dưới gối của mình đi."

Dưới gối là thứ gì thì rõ ràng lắm, chẳng mấy chốc Bùi Nhuận đã lấy ra được một bao lì xì to đến mức không giống bao lì xì.

Xét hình dạng thì bên trong chắc chắn là bạc nén của Bách Duyệt Hiên, số lượng nhiều đến mức gần như khiến bao lì xì muốn nứt toác ra.

Bùi Nhuận bất đắc dĩ mỉm cười.

Bao lì xì ấy là do 7361 dùng mảnh giấy đỏ còn thừa sau khi hai người viết câu đối làm ra, mặt trên còn ngay ngắn viết ba chữ:

—— Tặng Bùi Nhuận.

"Đây là A Dao cho ta tiền áp tuế?" Bùi Nhuận cầm lấy bao lì xì nặng trịch kia, giả vờ kinh ngạc vui mừng.

Đợi mở ra xem, quả nhiên bên trong là sáu thỏi bạc nguyên bảo.

Chẳng trách bao lì xì kia như muốn bung ra, phóng khoáng như vậy, giấy đỏ làm sao không rách cho được.

"Chúc Bùi Nhuận năm nay thân thể khỏe mạnh, sang năm thân thể khỏe mạnh, cả đời đều phải thân thể khỏe mạnh."

7361 nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, như thể chỉ cần nói ra lời ấy, cái chân  vốn còn chưa hoàn toàn bình phục của Bùi Nhuận, liền có thể thật sự hoàn toàn hồi phục.

Tim Bùi Nhuận trong khoảnh khắc ấy mềm nhũn, y cẩn thận cất kỹ sáu thỏi bạc nặng trĩu kia.

"Ta cùng A Dao đều sẽ khỏe mạnh."

Mồng 1 Tết, tục lệ không thể thiếu chính là chúc Tết.

Hai người bên này đều không có trưởng bối, tự nhiên chẳng cần phải đi bái kiến ai. Về phần nhà họ Cao bên kia, đã thương lượng từ trước Tết là để đến mồng 3 mới đến chúc lễ.

Còn về chuyện có người đến chúc Tết... thì vẫn phải có.

Bùi Nhuận dạy dỗ hơn bảy tám thiếu niên, nay bọn họ kết bạn kéo tới, chuẩn bị chúc Tết phu tử.

Tiểu Hắc vừa thấy nhiều người sống như vậy, liền chẳng buồn ăn cơm hay đồ ăn, chắn ngay cửa, vừa tru vừa gầm gừ.

Mấy thiếu niên kia kinh hoảng, không rõ từ khi nào phu tử nhà mình lại nuôi một con chó mặt mày dữ tợn thế kia, vài người giật mình lùi lại suýt nữa thì ngã.

Trong sân, 7361 đang bận tay nhặt rau, vội vàng gọi Tiểu Hắc lại, kéo nó ra phía sau mình, lúc này mới ra đón đám học trò đang hồn vía lên mây ngoài cổng.

"Tiểu Hắc không cắn người." 7361 thay Tiểu Hắc nói đỡ một câu.

Người dẫn đầu là Vương Hằng, chính là con trai của nhà mượn cối đá trước đó.

Cậu nhóc rõ ràng cũng bị hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vừa nghe thấy lời 7361 nói thì vội vàng rối rít kêu lên: "Sư công!"

7361 nghe vậy tâm trạng lập tức vui vẻ, liền nghĩ vào nhà lấy chút đồ ngon đãi đám học trò.

Bùi Nhuận nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bước ra, thấy là học trò của mình thì khẽ gật đầu: "Vào đi."

Mấy học trò trông thấy con chó đen khi nãy dữ dằn, giờ phút này lại ngoan ngoãn ngồi sau lưng sư công, lúc này mới do dự tiến vào.

Trong nhà chianh, mấy học sinh lần lượt hành lễ với Bùi Nhuận và 7361, coi như đã bái niên.

7361 ngồi trên ghế đầu, cao hứng vô cùng, không hề keo kiệt mà đưa mâm trúc trên bàn ra.

"Ăn ngon đấy, cầm mà ăn đi."

Trong mâm là các loại quả khô hai người đã mua ở chợ trước đó, còn có cả kẹo mạch nha.

Tuy nói nhà ai học trò cũng mua được một ít đồ Tết, nhưng đâu có phong phú bằng chỗ 7361.

Huống chi kẹo mạch nha vốn thuộc loại quý, Tết nhất mỗi người nhiều lắm cũng chỉ được chia một miếng, sao giống như ở chỗ sư công của bọn họ, cứ như không cần tiền vậy.

Dù rằng trước đó đã từng chứng kiến sự hào phóng của vị sư công này, nhưng đến lúc thật sự nhận được, đám học trò vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tự nhiên là phải từ chối cho có lệ, bởi lẽ trẻ con đi chúc Tết nhà ai, được người ta cho chút bánh kẹo trái cây vốn là chuyện thường tình, coi như là phúc khí. Nhưng sư công của bọn họ cho quá nhiều.

Cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận mở miệng, mấy học trò còn chưa hoàn hồn đã bị nhét đầy túi đồ ăn, mang theo vẻ mặt hoảng hốt mà rời khỏi nhà phu tử.

Một đi một về, tiểu viện của hai người bỗng chốc lại yên tĩnh hẳn.

"Học trò của huynh đến cũng náo nhiệt thật." 7361 nói.

Lời này cậu chỉ là khách quan nhận xét, hoàn toàn không mang hàm ý thấy trong nhà trống vắng.

Nhưng hiển nhiên Bùi Nhuận lại hiểu nhầm ý cậu. Bình thường ở chung cũng có thể nhìn ra, 7361 là người thích náo nhiệt.

Nghĩ đến đây,trong đầu y liền có chút ý nghĩ sâu xa.

Vì vậy, 7361 bỗng nghe thấy Bùi Nhuận khẽ thở dài một tiếng.

"A Dao vẫn là quá nhỏ."

"Hử? Ta làm sao lại nhỏ?" 7361 khó hiểu hỏi lại.

Cậu rất lớn rồi mà!

Không nói thân thể này, riêng bản thân cậu khi còn là người phỏng sinh đã được 26 tuổi.

Sao lại có thể nói là nhỏ?

Khoan đã... 7361 mơ hồ nhớ Đỗ thị từng nhắc đến, Bùi Nhuận năm nay hình như mới vừa tròn 20.

Vậy chẳng phải là cậu còn lớn hơn cả Bùi Nhuận sao?

Bình Luận (0)
Comment