Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 106

Nhưng mà, chuyện tuổi tác này 7361 không thể nói rõ ra.

Cậu nào thể nói với Bùi Nhuận rằng mình là người phỏng sinh, đến từ hoang tinh Hy-652, chết vì bị trùng răng nhọn tập kích.

Vạn nhất đến lúc đó Bùi Nhuận sợ hãi thì làm sao đây? Chẳng khác nào trong truyền kỳ, con người luôn khiếp sợ quỷ quái, y cũng sẽ bị sợ hãi như thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại, trong truyền kỳ người ta cũng không phải ai cũng sợ quỷ quái. Trước đó Bùi Nhuận từng kể cho cậu nghe không ít chuyện xưa, nào là hồ yêu, nào là xà yêu, cuối cùng đều cùng thư sinh thành thân.

Bùi Nhuận vốn đã là thư sinh, còn cậu... không tính là hồ yêu hay xà yêu, nhưng miễn cưỡng cũng là cùng loại?

Như vậy suy ra, chẳng phải y với Bùi Nhuận vốn dĩ đã là một câu chuyện truyền kỳ sẵn rồi sao?

7361 trong đầu tự mình loạn tưởng một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy mình với Bùi Nhuận thực sự vô cùng xứng đôi.

Có điều, 7361 vẫn quyết định không nói với Bùi Nhuận. Hiện tại như vậy là rất tốt rồi.

Những ngày Tết, chỉ cần trong nhà không nghèo đến mức không có gì ăn, mỗi nhà đều cố tìm cách nấu nướng chút đồ ngon.

Tất nhiên, trừ nhà họ Vương và nhà họ Triệu ra.

Nhà họ Vương sau nửa năm dày vò, trong ngoài chẳng khác nào sắp tan tành, trước đó lại gặp chuyện lúa mạch bị hủy trong ruộng, ngày qua vô cùng túng thiếu khó khăn.

Vốn dĩ với điều kiện nhà họ Vương trước kia, dù có sa sút cũng không đến nỗi thảm như vậy. Khổ nỗi lại bị hủy bởi tay Vương Kim Hà, không chỉ việc bỏ bê ruộng đồng, mà còn là kiểu tiêu xài phá của.

Trương thị để dành được chút tiền, hơn phân nửa cũng bị Vương Kim Hà lấy đi, Vương Minh Võ thì lại là hạng ăn chơi lêu lổng, năm trước còn vì trộm cắp mà vào tù.

Nhà giam trong huyện đâu phải chỗ dễ vào dễ ra, lúc ra được thì cả người tiều tụy, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu căng huênh hoang trước kia nữa.

Phu lang của Vương Minh Võ muốn hòa ly, nhưng nhà mẹ đẻ của hắn lại không cho phép. Nếu hòa ly rồi còn phải mang theo hài tử, nhà mẹ đẻ, ca ca cùng tẩu tẩu làm sao chịu nuôi dưỡng thêm người.

Hòa ly không thành, chỉ đành nín nhịn mà sống tiếp. Cuộc sống khổ cực này lại gian nan, trước kia hắn còn dựa vào việc dễ ức hiếp đệ tức (em dâu) mà sống, lại ỷ vào thân phận là trưởng tẩu để lười biếng, rất nhiều việc đều chẳng thèm động tay.

Nhưng nay nếu hắn không làm thì cũng chẳng còn ai khác làm. Mẹ chồng hắn là Trương thị nào còn dễ dãi như trước, hơn phân nửa việc trong nhà đều rơi vào đầu hắn, mỗi ngày mệt mỏi đến nỗi gần như không thể duỗi thẳng lưng.

Thế nhưng cho dù như vậy, đến 30 Tết, nhà họ Vương nghèo đến mức ngay cả một bữa bánh sủi cảo cũng không có, cả năm chẳng hề được ăn đến miếng thịt gà, cá, vịt, chỉ xào một miếng đậu hủ, rắc thêm chút tóp mỡ, như vậy cũng xem như là ăn Tết rồi.

Những thứ có thể ăn được ấy, phần lớn đều để lại cho trượng phu và nhi tử, còn hắn cùng nữ nhi thì chỉ được chia hai miếng.

Tích góp uất khí đã lâu rốt cuộc cũng bùng nổ, Lưu thị trực tiếp ném bát trên bàn cơm.

Tiếp đó lại là một trận cãi vã triền miên không dứt.

So với nhà họ Vương còn thảm hơn chính là nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu hiện giờ chỉ còn lại ba người là Triệu Đại Hổ, tiểu gia gia Hòe Hoa và Triệu Bình An.

Triệu Đại Hổ lần trước bị 7361 đánh cho một trận, liền sinh bệnh nằm liệt giường đến tận cuối năm.

Nương Hòe Hoa bỏ đi, còn mang theo cả ba đứa nhỏ, việc trong nhà lập tức không ai gánh vác.

Việc không ai làm thì còn là chuyện nhỏ, trọng yếu là Triệu Đại Hổ trước đó còn thiếu một món nợ cờ bạc của cái gọi là "bạn tốt".

Tến "bạn tốt" kia vừa biết Hòe Hoa thấy tình thế không ổn liền chạy, miếng thịt béo sắp tới tay lại bay mất, làm sao còn chịu nể mặt Triệu Đại Hổ. Lập tức liền kéo người tới, gần như dọn sạch hơn phân nửa lương thực trong nhà họ Triệu, nếu không phải tiểu gia gia Hòe Hoa liều mạng ngăn lại, chỉ sợ đến một hạt gạo cũng không giữ nổi.

Chuyện này coi như miễn cưỡng cho qua, cũng may tiểu gia gia Hòe Hoa còn có chút tích góp, ngày tháng tuy túng thiếu nhưng vẫn cầm cự được. Có điều, cha con nhà họ Triệu không ai khiến người ta bớt lo.

Triệu Bình An thì cái gì cũng không chịu làm, cả ngày chỉ biết ăn uống rồi giục trong nhà tìm tức phụ cho gã; Triệu Đại Hổ thì khó khăn lắm mới gượng dậy được, quay đầu đã mất tích hai ngày, đến khi trở về, ban đêm lén thu dọn tay nải rồi bỏ trốn.

Ban đầu tiểu gia gia Hòe Hoa còn không hề hay biết, mãi đến khi sòng bạc trong huyện đến tận cửa đòi nợ...

Hai nhà gà bay chó sủa như vậy, 7361 lúc đầu cũng không hay biết, chuyện của nhà họ Triệu cũng là khi Hòe Hoa đến tìm cậu chơi mới tiện miệng kể ra.

Tiểu gia gia Hòe Hoa thấy không thể sống tiếp, liền tới gõ cửa nhà con dâu, nhưng Hòe Hoa trực tiếp đóng cổng sân, mặc kệ lão ta khóc lóc mắng chửi om sòm trước cửa giữa ban ngày ban mặt.

"... Hồi đó, lão ấy vì ta là nữ nhi nên chẳng thương ta lấy một chút, lại còn thường xuyên bắt nạt nương ta, ta mới không thèm để ý đến lão ta đâu!" Hòe Hoa tức giận nói.

7361 gật đầu tỏ ý đồng tình: "Vậy thì mặc kệ lão ta."

Hai người rúc vào nhau thì thầm trò chuyện, rất nhanh liền bỏ qua đề tài ấy, chuyển sang bàn tán chuyện thu hoạch rau trong vườn mấy ngày gần đây.

"Lần này phiên thị thu hoạch không ít, Bách Duyệt Hiên bên kia liệu có ngại nhiều quá mà không thu không?" Hòe Hoa lên tiếng hỏi.

Chủ yếu là bởi giờ vẫn còn trong tháng Giêng, người ra ngoài ăn uống tự nhiên ít đi, Hòe Hoa không khỏi có chút lo lắng.

"Sẽ không đâu, có bao nhiêu bọn họ thu bấy nhiêu." 7361 chắc nịch đáp.

Huống hồ, dù có thật sự quá nhiều, nếu Bách Duyệt Hiên không thu thì còn có Lâm phủ. Từ trước đến nay, dù tính thêm cả  rau nhà Hòe Hoa trồng, cũng vẫn luôn trong trạng thái cung không đủ cầu.

Chỉ sợ không đủ, chứ nào có chuyện ngại nhiều.

Nghe 7361 nói vậy, Hòe Hoa mới yên lòng: "Vậy mai sáng ta đưa tới cho ngươi!"

Hôm sau, Hòe Hoa cõng sọt tre mang đợt rau lần này tới, lại không thấy Trụ Tử ở Bách Duyệt Hiên, mà chỉ thấy 7361 đang buộc xe bò trước sân.

"A Dao, ngươi muốn ra ngoài à?"

7361 "Ừ" một tiếng, rồi giải thích lý do.

Hôm nay là ngày cậu và Bùi Nhuận  muốn đến thăm người nhà họ Cao, nhân tiện mang rau đến cho Bách Duyệt Hiên luôn, đấy là chuyện đã hứa với Trụ Tử lần trước, để người ta khỏi phải đi tay không một chuyến.

"Thì ra là đi thăm người thân à. Ta nghe nói tân phu lang năm đầu đến nhà thân thích bên nhà trượng phu, bên ấy sẽ phải chuẩn bị bao lì xì đấy." Hòe Hoa cười khúc khích; "Không biết hôm nay A Dao có thể thu được bao nhiêu đây."

7361 thật sự không biết, bèn hỏi lại: "Vậy à? Ta đâu có nghe nói."

Lúc này, Bùi Nhuận từ bên trong bước ra, trên tay còn xách theo năm lễ đã chuẩn bị sẵn để mang đến nhà họ Cao, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, liền cười nói: "Bá mẫu đã chuẩn bị rồi, bà ấy thương em như thế, nghĩ chắc cũng không ít đâu."

Thấy Bùi Nhuận đu ra, Hòe Hoa lập tức có chút ngượng ngùng, lời này nàng chỉ dám lén nói với 7361 thì không sao, chứ để phu quân người ta nghe được, thế nào cũng có phần xấu hổ.

Nàng vội vàng đem sọt tre đặt lên xe bò của 7361, nhanh miệng nói: "Vậy làm phiền A Dao rồi, chờ ngươi trở về, ta mời ngươi ăn thịt khô do nương ta làm. Đi đường cẩn thận nhé!"

Hòe Hoa vội vàng rời đi.

7361 nhìn sang Bùi Nhuận, hỏi: "Hòe Hoa hình như rất sợ huynh, vì sao thế?"

Bùi Nhuận đem đồ trong tay đặt lên xe, nghe vậy, liền quay đầu cười đáp: "Chắc  là do ta trông không dễ gần lắm đi."

"Sao có thể, huynh tốt như vậy, chỗ nào mà không dễ gần." Dứt lời, 7361 nghĩ nghĩ, tìm bằng chứng, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, huynh đã cho ta màn thầu ăn. Trên đời này nào có người tốt như vậy."

Đó chính là đồ ăn trân quý, nếu Bùi Nhuận không tốt, sao có thể lần đầu gặp mặt đã cho cậu màn thầu.

Bùi Nhuận như cũng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, liền nói: "Nếu ta nói, khi đó là vì thấy em đáng yêu, muốn dùng một cái màn thầu dụ em tới làm phu lang cho ta, em tin không?"

7361 kinh ngạc trừng to mắt: "Thật vậy sao?"

Cậu có phần không dám tin.

Bùi Nhuận đã ngồi lên xe bò, tiện tay kéo 7361 còn đang ngẩn người lên xe.

Thấy đối phương một bộ dáng rối rắm, y không nhịn được vươn tay búng nhẹ mũi 7361, ý cười nơi khóe môi càng sâu: "A Dao của ta đơn thuần như thế, sau này phải trông kỹ, bằng không, bị người khác lừa mất thì biết làm sao?"

7361 lúc này mới phản ứng lại, khó tin nói: "Bùi Nhuận, huynh gạt ta?"

Bùi Nhuận thấy thế, vội thu lại tâm tư trêu chọc phu lang, nhẹ ho một tiếng: "A Dao đừng giận, là ta sai rồi."

7361 lắc đầu: "Không phải, ta chỉ cảm thấy... mặc kệ thế nào, thì đó cũng là lần đầu tiên huynh cho ta thiện ý sau khi ta tới nơi này."

Chẳng hề hay biết bản thân vừa lỡ lời, 7361 rất nhanh lại nhớ tới lần trước ăn màn thầu thơm ngon, không nhịn được nói: "Bùi Nhuận, tối nay chúng ta về có thể ăn màn thầu không? Đã lâu rồi không được ăn."

Bùi Nhuận dừng lại một chút, sau đó ôm vai 7361, giọng nói mềm nhẹ như nước mùa xuân: "Được, vậy chờ tối nay về, làm màn thầu cho A Dao ăn."

Lúc nói đến chuyện dụ dỗ làm phu lang, chỉ là đùa 7361 một chút, nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Nếu không thật sự động tâm, ban đầu cũng sẽ không có ý định đưa màn thầu, chẳng qua là một chút thương xót thôi.

Thế nhưng, người đáng thương khắp thiên hạ đâu đâu cũng có, Bùi Nhuận xưa nay chưa từng động lòng thương với bất kỳ ai. Vậy mà khi đối mặt với đôi mắt trong veo, đen trắng rõ ràng, ngây thơ không hề vướng bụi trần của 7361, một người vốn vì chán ghét tranh đấu mà lui về ở ẩn như y, lại lần đầu tiên cảm thấy mềm lòng.

Thương xót một 7361 trông có vẻ yếu ớt, đói đến mức chỉ có thể ăn hoa hòe lót dạ, khiến y mềm lòng lần đầu tiên.

Rồi sau đó là hết lần này tới lần khác mềm lòng.

Nghĩ kỹ lại thì, có lẽ đại đa số những lần rung động trên đời này, đều bắt đầu từ một lần mềm lòng đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment