Quyết định đi Vận Châu xong, cả tháng 6, hai người đều bận rộn không ngơi tay.
Lúa mì đến kỳ thu hoạch, khoai tây và ớt cay ở vườn sau cũng phải chăm lo.
Bùi Nhuận sợ cậu vất vả quá, dứt khoát bỏ ra chút tiền, thuê mấy người dân quen biết trong thôn, chưa tới hai ngày đã thu xong hai mẫu ruộng lúa mì kia.
Lại phơi thêm mấy hôm, rồi tiếp tục thuê người, đưa lúa mì lên sân tuốt lấy hạt.
Hai mẫu lúa mì, thu được hẳn tám bao tải lương thực, không thể không khiến người ta kinh ngạc, tính ra mỗi mẫu gần như đạt sản lượng năm trăm cân.
So với năm ngoái còn nhiều hơn hơn trăm cân, nhưng cậu vẫn chưa thật hài lòng, vì khi còn ở hoang tinh, lúa mì mà người phỏng sinh gieo trồng có thể đạt đến tám trăm cân một mẫu.
Đúng là do đường xa vận chuyển mà giảm mất sản lượng.
Xem ra vẫn phải tiếp tục nghiên cứu giống lúa, nâng cao năng suất từ gốc rễ.
Lần này lúa mì nhà 7361 thu hoạch tốt, tất nhiên lại lọt vào mắt mấy lão nông trong thôn. Vừa thấy cậu vừa thu hoạch xong, mấy người kia lập tức kéo nhau tới, vẫn là câu hỏi đã từng hỏi năm trước:
Có thể bán cho bọn họ một ít giống lúa mì không?
Lần này lúa mì cuối cùng cũng đủ cho cậu ăn, nhưng cậu vẫn không thể bán cho mấy lão nông ấy.
"Ta đã bán cho người khác rồi."
Cậu để lại hai túi giống lúa, một cho Vương thẩm, một cho nhà Hòe Hoa, thuận tiện đem hai mẫu đất nhà mình nhường lại cho nhà Hòe Hoa canh tác.
Ngoài ra còn định đưa thêm một túi cho nhà họ Cao, phần còn lại cũng chỉ vừa đủ cho cậu và Bùi Nhuận ăn, tất nhiên không thể bán cho người khác nữa.
Vài lão nông kia dù không cam lòng cũng đành chịu. Trước đây còn có thể dùng thân phận trưởng bối trong thôn ra mặt ép cậu một chút, nhưng giờ đối phương đã không còn là quả phu lang ngày trước, mà là phu lang của một Tú tài, bọn họ cũng không dám mạnh tay ép buộc.
Chỉ đành lui bước, cầu cậu năm sau có thể để dành giống cho họ, bày tỏ sẵn sàng trả giá gấp đôi.
"Năm sau à?" Cậu ngẫm nghĩ một chút, "Năm sau e là ta không trồng lúa mì nữa."
Đây là lời thật lòng.
Sang năm cậu có còn ở thôn Vương Gia hay không cũng chưa chắc, cho dù còn ở, có lẽ cũng muốn thử giống cây trồng khác.
Cuối cùng, mấy người thôn dân kia chỉ có thể tiếc nuối mà quay về.
Lúa mì vừa thu, phơi dưới nắng gắt tháng 6 mấy ngày, đến khi gần khô hẳn, 7361 liền xay thành bột mì, để Bùi Nhuận làm màn thầu mới.
Cũng không biết có phải vì lần đầu tiên đến nơi này, món chính đầu tiên cậu ăn chính là màn thầu do Bùi Nhuận làm hay không, mà từ đó về sau, 7361 lại đặc biệt yêu thích món màn thầu hơn hẳn những món chính khác.
Màn thầu mới hấp chín, ngay khoảnh khắc nhấc nắp nồi lên, hương thơm của lúa mì liền tỏa ra ngào ngạt. 7361 hít một hơi thật sâu, dùng đũa gắp ra bốn cái màn thầu lớn.
"Màn thầu làm bằng lúa mì mới đúng là thơm." Cậu quay sang nói với Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận đang ở bên kia bếp lò, múc khoai tây hầm thịt gà vừa nấu xong ra tô. Nghe cậu nói vậy, y liền quay đầu lại nhắc: "A Dao, cẩn thận một chút, đừng để bị hơi nóng phả vào mặt."
Lúc này trong miệng 7361 còn ngậm một miếng màn thầu vừa mới bẻ, lời đáp lại có hơi hàm hồ: "Không đâu, ta cẩn thận lắm."
Rất nhanh sau đó, đồ ăn đã được dọn lên bàn. Hai người không ăn ở trong bếp, mà chuyển bàn ra ngoài, dưới gốc cây hạnh.
Thời tiết bây giờ, vừa nấu cơm xong thì trong bếp đã nóng không chịu nổi, ra ngoài trời vẫn là mát mẻ hơn.
Tối nay trăng rất sáng, ánh trăng như mâm bạc treo giữa trời. Gió thỉnh thoảng thổi qua một trận, có thể mang đi cái oi bức còn đọng trên người.
Trên bàn có ba món, lần lượt là khoai tây hầm thịt gà, trứng xào ớt cay, cùng một đĩa dưa chuột trộn đơn giản.
Có mặn có chay, vừa ngon miệng lại đủ no bụng.
Vì đã định cuối tháng sẽ lên phủ thành, khoảng thời gian trước 7361 đặc biệt siêng năng "chăm sóc" khoai tây và ớt cay.
Ngoài việc chăm sóc thường ngày, mỗi ngày cậu còn dùng thêm chút tinh thần lực, giúp chúng lớn nhanh hơn một cách tự nhiên.
Với 7361 mà nói thì chuyện này nhẹ tựa lông hồng. Thân thể cậu hiện giờ rất tốt, mà phần đồ ăn cần chăm cũng chỉ có chút ít trong vườn sau, nên tinh thần lực dư dả không ít.
Thế là ớt và khoai tây trong vườn, gần như mỗi ngày đều thay đổi rõ rệt.
Hôm nay ra xem, ớt xanh ớt đỏ treo đầy cành, còn khoai tây thử đào một gốc thì thấy đều lớn mập, tròn đầy. Có thể đoán, mai thu hoạch sẽ được không ít.
"Ngày mai ta tính đào hết khoai tây ở hậu viện." 7361 nói với Bùi Nhuận về dự định của mình.
Hiện tại cách cuối tháng cũng chỉ còn khoảng mười ngày, thu sớm một chút thì sẽ yên tâm hơn.
"Ừ, mai ta cùng em làm."
7361 tính sơ qua một lượt mảnh đất kia: "Có lẽ thu được hơn một ngàn cân, chúng ta chắc không mang theo hết."
"Ta nhớ trước đây em từng nói, khoai tây này có thể bảo quản được lâu, A Dao là muốn giữ lại dùng, hay bán bớt cho người khác?"
7361 nghĩ nghĩ trả lời: "Ta muốn mang hai túi tới phủ thành, rồi tặng cho người quen một ít, còn lại thì bán cho Bách Duyệt Hiên đi."
Khoai tây này có sản lượng cao, sau khi đến phủ thành nếu muốn ăn, cậu có thể tự trồng lại, dù sao có tinh thần lực, cậu hoàn toàn có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của khoai tây một cách đáng kể.
"Vậy còn ớt cay?" Bùi Nhuận lại hỏi.
"Cũng giống vậy thôi."
Việc này đã sắp xếp ổn thỏa, hai người lại bàn bạc tiếp xem chuyến đi phủ thành lần này cần mang theo những gì. Vì là chuyển đi ở hẳn, lại thêm phần của Bùi Nhuận nữa, nên đồ đạc cần mang cũng không ít, ngoài mền gối, y phục các loại, còn phải mang theo sách vở của Bùi Nhuận.
Đến lúc đó, e là một chiếc xe cũng chưa chắc chất hết.
"Vậy thì thuê một chiếc xe chở hàng trong huyện đi." Bùi Nhuận đề nghị.
Nhưng hai người cũng không ngờ, xe chở hàng còn chưa thuê được, lại may mắn đáp được xe của Lâm phủ.
Chuyện là thế này: Hai người mất một ngày để thu hoạch toàn bộ ớt cay và khoai tây. Theo như đã bàn trước, sau khi biếu cho Vương thẩm và nhà Hòe Hoa xong, họ mang số còn lại lên huyện.
Trong số bạn bè được biếu tặng, tất nhiên có cả Lâm phủ.
Gõ cửa sau của Lâm phủ, vừa nói rõ ý định đến, hai người lập tức được tiếp đón nồng nhiệt. Cũng phải thôi, quan hệ chủ yếu nhờ vào Lâm quản gia, người Lâm phủ ai cũng đã quen mặt 7361.
Lâm quản gia đang có mặt trong phủ, nghe nói 7361 đến tặng đồ, lập tức bỏ công việc trong tay mà ra tiếp.
"Liễu tiểu ca, Bùi lang quân." Vừa bước vào nhà khách, Lâm quản gia liền thân thiết chào hai người.
Sau khi hàn huyên vài câu, lúc này Lâm quản gia mới hỏi: "Hôm nay đến chơi, ta nghe người gác cổng nói là mang đồ tới tặng, không biết là thứ gì vậy?"
Không trách Lâm quản gia hỏi thẳng như thế. Làm việc với 7361 lâu rồi, ông biết rõ tính cách cậu rất thẳng thắn, nói bóng gió uyển chuyển, cậu nghe không hiểu bằng nói thẳng ra, thế nên trao đổi trực tiếp lại càng dễ.
"Đem cho mọi người hai loại củ quả ta vừa trồng được." 7361 nói rồi kéo sọt tre bên người ra, đẩy tới trước mặt Lâm quản gia, "Bên trên là ớt cay, bên dưới là khoai tây, ăn ngon lắm."
"Khoai tây, ớt cay?" Lâm quản gia sững người, "Đây là loại rau gì?"
"Chính là khoai tây với ớt cay." 7361 trả lời không một chút do dự.
Lâm quản gia: "......"
Chắc bởi cảnh tượng hai người mắt to trừng mắt nhỏ quá mức buồn cười, cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận mở miệng giải thích: "Lâm quản gia, hai thứ này là lúc ta và A Dao còn ở thành Vận Châu, tình cờ từ tay người ngoại bang mua được. Sau khi trở về, A Dao thử gieo trồng, liền trồng ra được mấy thứ này. Nghĩ tới ngày trước trong phủ từng chiếu cố, liền muốn mang tới cho mọi người trong phủ nếm thử cho mới lạ."
Lâm quản gia nghe xong, trước là một phen khách sáo, sau đó cầm mấy củ khoai tây và quả ớt cay trong sọt lên ngắm nghía: "Lão phu đây là lần đầu tiên thấy mấy thứ này, nhưng Liễu tiểu ca đã nói ăn ngon, vậy tất nhiên là ngon rồi. Có điều... không biết nấu nướng thế nào?"
Cách nấu khoai tây và ớt cay thì nhiều vô số kể, 7361 liền kể vài món đơn giản: "Khoai tây có thể hầm, có thể xào, hầm với các loại thịt đều ngon, hoặc đem chưng chín cũng được, rất dễ nấu. Còn ớt cay thì dùng cũng giống thù du, xào trứng xào thịt đều hợp, làm rau trộn cũng được......"
"Nghe ra là vật tốt, vậy thì lão phu đa tạ trước." Lâm quản gia cười nói.
Lâm quản gia thầm quyết định, trước cứ để đầu bếp trong phủ dùng thử hai món này một lần, nếu hợp khẩu vị của lão gia phu nhân, thì sau đó sẽ từ chỗ 7361 mua thêm, rồi mang về phủ thành.
Tặng đồ xong, chuyện sắp tới phủ thành cũng nên nói một tiếng cho Lâm quản gia biết, dù gì cũng đi hai ba tháng, lỡ như trong thời gian đó Lâm quản gia muốn mua rau củ mà không tìm thấy người, cũng không hay.
Nghe hai người nói muốn lên phủ thành hai ba tháng, lại liên tưởng tới thân phận Tú tài của Bùi Nhuận, Lâm quản gia liền hỏi: "Không biết có phải là Bùi lang quân định tham gia kỳ thi Hương năm nay?"
Bùi Nhuận khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
"Lão phu thấy Bùi lang quân quả là người tài hoa, lần này đi thi, tất sẽ đoạt thứ hạng đầu."
Lời này Lâm quản gia nói thật lòng. Ông quả thực mong đợi điều đó.
Cử nhân với Tú tài là hai chuyện khác biệt rất xa. Tú tài với ông mà nói, chỉ là cái danh dễ nghe, nhưng nếu là Cử nhân, thì thật sự có thể làm quan. Nếu Bùi Nhuận thật sự thi đậu, dựa vào quan hệ hiện tại giữa ông với hai phu phu này, thế nào cũng xem như có chút dây mơ rễ má.
Tuy cô nãi nãi trong phủ là phu nhân của Tri phủ, nhưng ông cũng chỉ là một gia nô, khoảng cách quá xa, nào dám thật sự trông cậy vào có mối quan hệ gì.
Nghe vậy, Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, chắp tay: "Đoạt hạng nhất không dám mơ, chỉ là muốn thử một phen, cũng không phụ bao năm khổ đọc."
Lâm quản gia lại thêm mấy câu khen ngợi, rồi nhiệt tình hỏi: "Hai vị tính cuối tháng lên đường?"
7361 gật đầu: "Ừ."
Lâm quản gia nghe vậy, lập tức nói tiếp: "Chuyến này hai người đi khoảng ba tháng, hành lý mang theo hẳn cũng không ít. Ta đoán cái xe bò trong nhà các ngươi e là cũng không chở xuể. Vừa hay, cuối tháng này Lâm phủ có người lên phủ thành giao hàng, không bằng đi cùng đoàn xe của Lâm phủ, vừa an toàn, lại có thể giúp hai vị chở bớt hành lý. Không biết hai vị thấy thế nào?"