Lâm quản gia lần này đặc biệt nhiệt tình, việc này cứ như thế định xuống.
Chỉ chờ đến cuối tháng, sẽ cùng đoàn xe của Lâm phủ lên đường đến phủ thành.
Lâm quản gia còn đặc biệt dặn dò, đến lúc đó sẽ cho xe ngựa tới nhà 7361 trước, giúp thu xếp hành lý, có thể nói là chu toàn vô cùng.
Từ Lâm phủ đi ra, hai người lại tới Bách Duyệt Hiên và Cao gia, đem số khoai tây cùng ớt cay còn lại tặng đi, nhân tiện cũng báo tin sắp lên đường cho bọn họ hay.
Cao gia thì từ sáng sớm đã biết, nên không lấy làm ngạc nhiên. Chỉ có Đỗ thị là kéo tay 7361, hỏi cậu có thiếu tiền bạc gì không, dặn dò nếu sau này lên phủ thành gặp khó khăn, nhất định phải viết thư về báo một tiếng.
Cao Trì thì lại hỏi Bùi Nhuận, có thể sẽ gặp lại mấy kẻ trước kia từng gây khó dễ cho y không.
"Ta nói thật đấy, ngươi cứ nói cho ta biết là ai, ta âm thầm ra tay một chút, đảm bảo cho bọn họ nhớ đời."
Việc này Bùi Nhuận đương nhiên sẽ không đồng ý, khiến Cao Trì có chút không vui.
"Ta nhớ hồi nhỏ ngươi cũng đâu phải dễ chọc, có thù tất báo, sao bây giờ lại sợ đông sợ tây thế?"
Bùi Nhuận chỉ mỉm cười, không cãi lại.
Vẫn là Cao Lãm lên tiếng, bảo Cao Trì bớt gây chuyện, đồng thời hỏi xem có cần ông đích thân đưa hai người lên phủ thành không.
"Đa tạ bá phụ quan tâm, chuyện này đã bàn bạc xong với Lâm phủ, sẽ đi cùng đoàn xe của họ, không dám làm phiền huynh trưởng."
Cao Lãm vuốt râu, nhớ đến cô nãi nãi nhà họ Lâm hiện là phu nhân Tri phủ, cũng gật gù: "Vậy cũng được."
Bách Duyệt Hiên thì phản ứng rất lớn trước việc hai người sắp rời đi, chỉ sợ hai người vừa đi liền không quay lại, vậy thì sinh ý nhà họ còn làm ăn gì được nữa?
Chỉ trong chưa đầy một năm, Bách Duyệt Hiên dựa vào nguyên liệu từ 7361 cung cấp, kiếm được số tiền mà mười năm qua cũng chưa từng mơ đến. Mấy ngày trước, chưởng quầy còn cùng Ngô đầu bếp tính toán, muốn mở thêm một chi nhánh, kết quả chưa kịp làm gì thì đã nhận được tin 7361 sắp rời đi.
"Rau sẽ không thiếu, vẫn như trước kia, cứ đến nhà Hòe Hoa thu mua là được." 7361 giải thích, "Mấy món kia đều giống hệt như ta trồng ra."
Nhân tiện cậu cũng nói thêm, sau này số lượng rau cung cấp còn nhiều hơn trước, bởi vì Vương thẩm cũng đã bắt đầu trồng những loại rau cậu đưa cho.
Tóm lại, Bách Duyệt Hiên chẳng những không bị ảnh hưởng, mà còn có thể thu được nhiều nguyên liệu hơn so với trước.
Ngô đầu bếp nghe xong mới yên tâm, còn quay sang chúc Bùi lang quân lần này thi đỗ cao, trước khi hai người rời đi còn tặng 7361 một miếng sườn lớn, cùng mấy cân thịt dê tươi ngon.
"Chờ Bùi lang quân thắng lợi trở về, ta lập tức mang đầu heo tới tế tổ!"
Nhận đủ lời chúc phúc, 7361 cùng Bùi Nhuận lại mất thêm mấy ngày thu dọn hành lý. Đến ngày 29 tháng 6, dắt theo Đại Hoàng và Tiểu Hắc, hai người theo đoàn xe Lâm phủ, men theo đường lớn mà thẳng tiến phủ thành.
Người Lâm phủ hiển nhiên đã được Lâm quản gia căn dặn kỹ càng, dọc đường đi đều rất mực quan tâm chăm sóc hai người. Tới phủ thành, lại còn đặc biệt phái người đưa hai người đến tận nơi ở, giúp một tay khuân vác hành lý từ trên xe xuống.
Chuyến này, 7361 mang theo không ít đồ đạc. Ngoài hành lý và y phục của hai người, còn có bốn, năm rương sách của Bùi Nhuận, phần còn lại đều là lương thực do 7361 chuẩn bị.
Lúa mì vừa thu xong, trừ phần mang đi biếu tặng, còn dư năm bao, cậu đều mang theo cả. Khoai tây giữ lại ba bao, ngoài ra là dưa chuột, dưa hấu, cà chua... hái được từ hậu viện, cũng gom mang đi kha khá.
Chưa kể còn có giá gỗ ươm giống do trước đó Bùi Nhuận thuê thợ mộc đóng riêng cho cậu, cũng đều đem theo lần này.
Thế nên, ngoài xe của Đại Hoàng kéo, còn phải dùng thêm hai xe hàng của Lâm phủ mới chở đủ.
Người phụ trách đưa 7361 và Bùi Nhuận đến nơi là hai gã phu xe khỏe mạnh, dáng vẻ dẻo dai. 7361 và Bùi Nhuận vốn định phụ giúp bốc dỡ, nhưng lập tức bị họ ngăn lại.
"Hai vị lang quân sao có thể động tay vào việc nặng nhọc này, để bọn ta làm là được."
Hai người ấy vốn làm việc vận chuyển cho Lâm phủ, quen tay quen chân, chẳng mất đến nửa canh giờ đã chuyển hết hai xe sách vở và lương thực vào trong.
Bùi Nhuận ngại không tiện để người ta giúp không, bèn lấy bạc đưa cho bọn họ.
Hai người ấy vội xua tay: "Nào dám nhận bạc của lang quân, chỉ là chút việc nhỏ thôi."
7361 cũng cảm thấy nên cảm tạ đôi bên, thấy hai người kia không nhận bạc của Bùi Nhuận, bèn ôm ra hai quả dưa hấu: "Vậy cho các ngươi mang về ăn giải nhiệt."
Hai người kia lại rất vui vẻ nhận lấy, còn cười ha hả: "Thứ này chúng ta thích nhất, đa tạ tiểu ca nhi."
Chờ hai người rời đi, 7361 và Bùi Nhuận lại mất thêm nửa buổi trưa mới sắp xếp xong xuôi toàn bộ đồ đạc mang theo.
Đợi đến khi trải đệm trải chăn đâu vào đấy, trời cũng đã sẩm tối. Bùi Nhuận hỏi cậu có muốn ăn gì không.
7361 ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi, chúng ta ra ngoài mua gì đó ăn đi."
Lên đường mấy ngày, đã mệt còn ăn uống qua loa, 7361 không nỡ để Bùi Nhuận lại phải vào bếp, mà đúng lúc bên ngoài có tiếng rao bán tào phớ vọng đến, thế là mua luôn hai chén mang về, tiện tay còn mua thêm bốn cái bánh nhân thịt nóng hổi từ một hàng rong ven đường.
Tào phớ thơm ngọt phối với bánh nhân thịt nóng hôi hổi, ăn vào miệng cũng coi như không tệ.
Dọc đường đi chẳng mấy khi được ăn ngon, lần này 7361 một hơi ăn liền ba cái bánh nhân thịt, lại húp một chén lớn tào phớ mặn, lúc ấy mới thấy bụng được lấp đầy, cả người khoan khoái dễ chịu.
Chỉ là khẩu vị bị Bùi Nhuận dưỡng hư rồi, cậu vừa ăn vừa lẩm bẩm đánh giá: "Ta thấy nhân thịt kho này không ngon bằng món lần trước huynh làm."
Bùi Nhuận đưa tay lau mẩu vụn ở khóe miệng cho cậu, môi khẽ cong lên: "Vậy mai ta làm lại cho em ăn?"
"Ngày mai á?" 7361 nghĩ một hồi rồi đổi ý, "Ngày mai ta muốn ăn món khác. Bùi Nhuận, huynh làm cho ta rượu nếp viên được không?"
7361 xưa nay đã thích mấy món ngọt mềm như thế, giờ đang là tiết trời oi nóng, nếu làm một mẻ rượu nếp viên để ngâm trong giếng cho mát rồi mang ra ăn, ngọt thơm dẻo dính, lại còn giải nhiệt... vừa nghĩ thôi cậu đã thấy nước miếng sắp trào ra rồi.
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi mua nếp trước."
"Được! Làm nhiều vào nhé! Ta muốn ăn ba chén liền!"
...
Sáng hôm sau, khi 7361 tỉnh dậy thì mặt trời bên ngoài đã lên rất cao. Bùi Nhuận lúc ấy đã chẳng thấy bóng đâu, cậu lăn qua lăn lại trên giường một hồi mới chịu bò dậy.
Vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên 7361 làm chính là cúi đầu nhìn bụng mình, muốn xem hôm nay có động tĩnh gì không.
Có điều từ trước đến nay cậu vẫn chưa nhìn ra được gì, đành phải gọi Bùi Nhuận đến.
"Bùi Nhuận, huynh mau nhìn xem, ta có gì thay đổi không, trong bụng bây giờ có phải có tiểu bảo bảo rồi không?"
Bùi Nhuận bật cười, theo lệ thường đưa tay sờ lên bụng trắng nõn của cậu: "Vẫn chưa đâu... Dạo này A Dao còn gầy đi một chút, phải ăn nhiều hơn mới được."
7361 buông vạt áo, có chút thất vọng: "Được rồi..."
"Ừ, đi thôi, cơm làm xong rồi, đi ăn chút gì trước đã."
Giờ này ăn sáng kỳ thực cũng đã hơi muộn, ăn xong không bao lâu là có thể ăn luôn bữa trưa.
Bùi Nhuận nắm tay 7361, hai người cùng nhau đi về phía nhà bếp, còn chưa đến nơi thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Bọn họ vừa mới đặt chân tới phủ thành, nhà này trước giờ vẫn bỏ không, theo lý mà nói thì không nên có ai đến vào lúc này.
Nhưng tiếng đập cửa kia vang rõ mồn một, nghe ra đúng là đập vào cánh cửa ngay trước nhà chứ không phải từ nhà bên cạnh vọng lại.
Chắc là chờ lâu không thấy trong viện có ai ra, nên tiếng đập cửa lại càng mạnh thêm.
"Ai đến vậy?" 7361 nghiêng đầu hỏi.
"Không biết." Sắc mặt Bùi Nhuận hơi nghiêm lại, vỗ nhẹ tay cậu để trấn an. "A Dao cứ về phòng đợi ta, để ta ra xem."
7361 nào chịu: "Ta đi với huynh."
Bùi Nhuận liếc nhìn cậu một cái, đành gật đầu: "Ừ, cũng được."
Hai người cùng ra đến trước cửa, mở cửa ra thì thấy bên ngoài đang đứng một hán tử mặt đen, thân hình cao lớn, thoạt nhìn là một người luyện võ.
Hán tử kia vừa thấy cửa mở, ánh mắt đã đảo qua trên người Bùi Nhuận và 7361, rồi ôm quyền chào, cất tiếng hỏi: "Vị này có phải là Bùi lang quân?"