Bùi Nhuận liền kéo 7361 ra phía sau, thần sắc bình thản mà chăm chú nhìn người trước mặt, không vội đáp lời, chỉ hỏi: "Các hạ là ai?"
"Thân phận tại hạ không đáng nhắc đến." Hán tử mặt đen nói, "Bùi lang quân không cần khẩn trương, ta chỉ thay gia chủ nhà ta truyền lời, hôm nay giờ Dậu, người sẽ chờ ngài tại Vân Hạc Lâu."
Chưa đợi Bùi Nhuận mở miệng, phía sau 7361 đã ló đầu ra hỏi: "Chủ nhân ngươi là ai?"
Hán tử kia đáp: "Tên húy của chủ nhân, bọn ta nào dám gọi thẳng. Chủ nhân chỉ dặn ta nhắn lại, nói Bùi lang quân tự nhiên sẽ biết."
7361 cảm thấy lời đối phương mang vẻ thần thần bí bí, bèn cau mày nói: "Vì sao mời người lại phải giấu đầu hở đuôi? Chủ nhân các ngươi là sợ người ta nhận không ra sao?"
Sắc mặt hán tử mặt đen cứng lại, dường như không ngờ 7361 lại vô lễ như thế, nhưng hắn ta cũng không tiện chấp nhặt với một ca nhi, chỉ nhìn về phía Bùi Nhuận mà nói: "Bùi lang quân, lời đã chuyển xong, kính mong ngài đúng hẹn."
Dứt lời, hắn ta lại chắp tay thi lễ, rồi xoay người rời đi.
Cánh cổng sân khép lại lần nữa, 7361 quay sang nhìn Bùi Nhuận: "Ai tìm huynh vậy?"
Dứt lời, cậu như nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi tiếp: "Có phải là kẻ từng bắt nạt huynh không?"
Bùi Nhuận nắm lấy tay 7361, dịu giọng trấn an: "A Dao, đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu, chẳng phải người gì quan trọng."
"Vậy thì là kẻ từng bắt nạt huynh chứ gì." 7361 nắm chặt tay y, vẻ mặt tỏ rõ, "Để ta thay huynh dạy dỗ bọn họ một trận."
"Không phải đâu, chỉ là người từng cùng trường ở châu học mà thôi."
"Cùng trường?" 7361 nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ chưa từng nghe qua hai chữ này.
Bùi Nhuận khẽ cười, giải thích: "Chính là trước kia từng cùng nhau đọc sách."
"À, vậy cũng giống mấy học trò ở thôn Vương Gia mà huynh từng dạy rồi."
"Không khác biệt là mấy."
Trong lúc trò chuyện, hai người đã quay về phòng, Bùi Nhuận kéo tay 7361 ngồi xuống trước bàn: "Không nói mấy chuyện đó nữa, ăn cơm trước đã, cháo sắp nguội rồi."
Một bữa cơm kết thúc, 7361 lại định nhắc tới chuyện ban nãy, song Bùi Nhuận chỉ khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác, giục cậu thay y phục ra ngoài, đưa cậu dạo phố, tiện đường mua nguyên liệu làm rượu nếp viên.
Phủ thành phồn hoa tấp nập, chẳng thể đem so với huyện Sơn Dương. Chỉ riêng chuyện ăn uống thôi, cũng đã phong phú hơn nơi kia không biết bao nhiêu lần.
Lần này Bùi Nhuận làm rượu nếp viên, còn cố tình mua thêm nho khô để bỏ vào.
Rượu nếp viên sau khi để lạnh, mặt trên rải kỷ tử, nho khô, lại chan thêm lớp mật hoa quế ngọt ngào, ăn một miếng, hương vị thơm ngon lạ thường.
7361 ăn một viên, còn cố ý đút cho Bùi Nhuận một viên.
"So với lần trước còn ngon hơn nhiều." 7361 nói.
"Ừ, vậy ăn xong chén này, lát nữa ta lại múc thêm một chén nữa."
...
7361 quả nhiên như lời hôm qua, thực sự ăn hết ba chén.
Rượu nếp viên mang theo một chút men rượu, tuy không khiến người say, nhưng ăn xong thì 7361 vẫn thấy hơi buồn ngủ, huống hồ bên cạnh còn có tiếng Bùi Nhuận trầm thấp đọc sách.
Chẳng bao lâu sau, 7361 đang tựa lưng trên sập liền cảm thấy hai mắt dần nặng trĩu, thân mình cũng từ từ trượt xuống, cuối cùng nằm hẳn ra.
Bên tai, giọng đọc sách của Bùi Nhuận cũng nhỏ dần. Đến khi 7361 sắp chìm vào giấc ngủ, âm thanh kia hoàn toàn im bặt.
Chỉ còn lại một thanh âm dịu dàng, quen thuộc, chậm rãi vang lên: "Yên tâm ngủ một lát đi, A Dao."
7361 liền ngủ say không còn biết gì nữa.
Giấc ngủ ấy kéo dài gần một canh giờ rưỡi, đến khi 7361 tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình cậu.
Cậu ngồi dậy gọi hai tiếng "Bùi Nhuận", chẳng thấy ai đáp lời. Lại nhìn ra ngoài ánh sáng, thì ra đã đến giờ Dậu.
7361 khẽ xoa mặt một cái, liền muốn đi tìm Bùi Nhuận, vừa mới động thân, đã thấy trên bàn con bên giường đặt một tờ giấy, dường như trên đó còn viết mấy dòng chữ.
Cầm lên xem thử, thì ra là thư tay Bùi Nhuận để lại.
Trên giấy viết vài dòng ngắn gọn, chỉ bảo cậu khi tỉnh lại thì đừng lo lắng, y ra ngoài một chuyến, sẽ sớm quay về. Lúc trở lại còn sẽ mang theo bánh củ sắn ở góc phố phía Nam.
7361 giật mình, lập tức nhảy khỏi giường.
Bùi Nhuận nhất định không đơn giản chỉ là "ra ngoài một chuyến", tám phần là đi tìm cái người mà chẳng nhận ra ai kia, cái người gọi là "chủ nhân" gì đó.
Còn cố ý để cậu ở lại, người kia chắc chắn không phải chỉ là "học cùng trường" như lời nói.
7361 có hơi tức giận với hành vi của Bùi Nhuận, nhưng giờ phút này cậu cũng chỉ đành chịu, xỏ giày xong liền đi ra ngoài.
Cậu vẫn còn nhớ rõ buổi sáng lúc có người gõ cửa từng nói là hẹn ở Vân Hạc Lâu.
Chỗ ấy là một tửu lâu, lần trước đến phủ thành 7361 từng thấy qua, chỉ là nơi đó vốn tiếp đãi quan quý quyền thế, cậu và Bùi Nhuận khi ấy không vào được.
May là đường đi cậu vẫn còn nhớ rõ.
7361 ra khỏi cửa, men theo trí nhớ chạy thẳng về phía Vân Hạc Lâu, chỉ sợ đi chậm một chút thì Bùi Nhuận sẽ bị kẻ xấu ức hiếp.
May là Vân Hạc Lâu cách đây không quá xa, cậu chạy nhanh nên chỉ mất khoảng hai khắc đã tới nơi.
Nhưng đến rồi cũng vô ích, người giữ cửa căn bản không cho cậu vào. Vì cậu không phải khách quen, lại không có thẻ bài đặc chế của Vân Hạc Lâu.
7361 lạnh mặt nói: "Ta muốn vào, Bùi Nhuận đang ở bên trong."
Người canh cửa kia tính tình cũng coi như dễ chịu, cười tươi đáp: "Aiya, vị lang quân này, ngài chớ làm khó tiểu nhân, nơi đây vốn có quy củ, nếu ngài quên mang thẻ bài, cũng không sao, chỉ cần nói rõ là tìm ai, tiểu nhân có thể vào trong bẩm báo giúp ngài, đợi tin xác thực rồi, tiểu nhân sẽ lập tức dẫn ngài vào."
Người nọ nếu như thái độ mà lỗ mãng thêm một chút, 7361 tất đã xông vào từ lâu. Nhưng đối phương nói năng lễ độ như vậy, 7361 cũng không tiện ra tay ngay trước cửa.
Đang cân nhắc có nên bất chấp mà xông vào hay không, phía sau chợt truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Là ngươi sao?"
7361 quay đầu nhìn lại, liền thấy Quý Hành, phía sau cậu ta còn theo hai tên sai vặt.
Trên mặt Quý Hành thoáng hiện ý mừng, song khi ánh mắt chạm phải 7361 thì lại lập tức ra vẻ lạnh nhạt. Cậu ta đảo mắt nhìn 7361 từ đầu đến chân, bày ra tư thế thiếu gia: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Tìm Bùi Nhuận."
Nghe thế, ánh mắt Quý Hành khẽ đổi, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Thế nào, phu quân ngươi vào được chốn sang quý, lại không mang theo ngươi, trong lòng đã không yên rồi? Nói thật, y có gì hay đâu, nhìn cũng biết là kẻ ——"
Cậu ta còn chưa dứt lời, thì 7361 đã đưa tay kéo cổ tay cậu ta.
Trong nháy mắt, Quý Hành như bị sét đánh, giãy giụa muốn thoát ra. Nhưng 7361 sức mạnh quá lớn, cậu ta giãy hai lần mà không thoát được, mặt đỏ bừng quát lên: "Ngươi làm gì mà kéo ta! Ngươi có biết xấu hổ không, buông ra!"
Hai tên sai vặt phía sau cậu ta lập tức lao lên, định kéo công tử nhà mình ra khỏi tay 7361.
Nhưng 7361 chỉ phất tay một cái đã dễ dàng ngăn cả hai lại.
Cậu kéo lấy tay Quý Hành, ánh mắt bình thản nhìn cậu ta: "Ngươi có thể vào trong được, đúng không?"
Tửu lâu này chỉ đón tiếp những kẻ có thân phận cao quý. 7361 biết Quý Hành là công tử của Tri phủ, tất nhiên có thể coi là người trong số đó.
Quý Hành giãy không thoát, vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nghe 7361 hỏi vậy, cậu ta tức tối nói: "Ta có thể vào thì sao, không thể vào thì sao? Mau buông tay ta ra!"
7361 cúi đầu nhìn cậu ta, chầm chậm buông lỏng tay, nói: "Vậy có thể phiền ngươi dẫn ta vào một chuyến được không?"
Nghĩ một hồi, 7361 cảm thấy đã mở miệng nhờ người thì cũng nên có chút thành ý, không thể tay trắng mà đến.
Cậu biết Quý Hành chẳng thiếu bạc tiền, nhưng Quý phu nhân hình như rất thích rau cậu trồng, vì vậy 7361 lại nói tiếp: "Chỉ cần ngươi dẫn ta vào, ta sẽ đem hết rau trong nhà tặng ngươi."
Nghe rõ 7361 nói gì, Quý Hành lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt như thể gặp quỷ: "Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?"