Lầu ba Vân Hạc Lâu.
Trong một gian ghế lô, Bùi Nhuận cùng một nam tử ngồi đối diện nhau.
Nam tử kia vận trường bào màu sẫm, cổ tay áo thêu ám văn mây cuộn, chất liệu trên người vừa nhìn đã biết không phải hạng phàm nhân có thể mặc nổi.
Hắn rót rượu, trước là tự kính tự uống một chén, sau đó buông chén, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Nhuận đối diện, cười lạnh nói: "Ta còn tưởng ngươi không dám trở lại Vận Châu nữa chứ."
Bùi Nhuận trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, nhưng thanh âm lại lạnh nhạt vô cùng: "Thì sao?"
Nam tử nọ hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Hôm nay xem chân ngươi hình như đã không sao, lần này đến đây là vì tham gia thi Hương đúng không?"
"Phải thì sao, không phải thì sao? Tuân công tử mời ta tới đây, chỉ vì nói mấy lời này?"
Người trong miệng y gọi là Tuân công tử, chính là Tuân Tùng, con trai độc nhất của Tuân thông phán.
Lời Bùi Nhuận nói ra không hề khách khí. Ở Vận Châu, chỉ xét riêng thân phận Tuân Tùng, ai ai cũng phải nhường vài phần. Huống chi hắn còn là con nhà quan lớn, quyền thế hơn người.
Mà Bùi Nhuận chẳng qua chỉ là một Tú tài, không có gia thế, không có chỗ dựa, nếu thật chọc giận Tuân Tùng, chỉ sợ không tránh khỏi một phen khổ sở.
Đứng sau lưng Tuân Tùng là hán tử mặt đen lúc sáng đến truyền lời. Nghe đến đó liền hiện ra sắc giận, vốn muốn quát lớn vài câu, nhưng chủ nhân chưa mở miệng, hắn ta cũng không dám tự tiện, chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nhuận một cái.
Tuân Tùng bỗng nhiên cười ha hả, cười xong còn vỗ tay nói: "Hay, hay lắm! Ta còn tưởng ngươi đã đổi tính, tưởng chừng trở nên nhu nhược nhạt nhẽo, vốn thấy chẳng còn thú vị. Nếu thật thế, ngươi cũng khỏi cần thi Hương nữa. Nhưng hôm nay xem ra, ngươi vẫn là ngươi năm đó ở châu học, người dám cùng ta tranh cao thấp. Tự cao, ngạo mạn, rất tốt, rất tốt."
Bùi Nhuận nhếch môi cười nhẹ, thanh âm vẫn là hờ hững như trước: "Đa tạ Tuân công tử khen ngợi."
Tuân Tùng cũng chẳng để tâm đến thái độ hờ hững của y, tâm trạng hắn lúc này rõ ràng rất tốt, chỉ cần nhìn qua cũng thấy được.
Hắn lại rót cho mình một chén rượu, tiếp tục nói: "Từ sau khi chân ngươi bị thương rời khỏi châu học, nơi đó liền không còn ai đáng để ta để mắt. Một đám cổ hủ nịnh nọt, nhạt nhẽo vô vị. Nay thấy ngươi vẫn phong tư như xưa, lại đến Vận Châu, tính toán khi nào nhập học lại?"
Bùi Nhuận ôn tồn đáp: "Đa tạ Tuân công tử quan tâm, nhưng Bùi mỗ chưa có ý định ấy."
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tuân Tùng lập tức nhìn tới: "Vì sao?"
Lời vừa dứt, cửa gỗ của ghế lô bỗng bị một cước đá bật tung ra.
Một thân ảnh vận áo xanh lập tức xông vào trong, cùng với tiếng hô lớn vang vọng: "Bùi Nhuận!"
Gã hán tử mặt đen vốn đứng sau lưng Tuân Tùng lập tức phi thân tiến lên, lao thẳng về phía 7361.
7361 tất nhiên cũng nhìn thấy, lửa giận trong lòng chưa tan, liền lập tức đưa tay kéo Bùi Nhuận ra phía sau mình, che chắn trước người y, thuận thế tung một cước.
Một cước này 7361 dùng hết sức, mà gã hán tử kia cũng chẳng phải kẻ tầm thường, thân thủ linh hoạt, nghiêng mình né được, đồng thời đưa tay định bắt lấy 7361.
Ngay lúc ấy, chưa rõ là ai quát một tiếng "Dừng tay!", thì "rầm" một tiếng vang lớn, 7361 rơi chân xuống đất, trực tiếp đá nát một cái ghế, chia năm xẻ bảy.
7361 kéo tay Bùi Nhuận, đôi mắt vốn tròn trịa giờ đây vì tức giận mà trừng lớn hơn, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Mà gã hán tử mặt đen, sau khi nhìn rõ là ai, cũng không tiện ra tay với một ca nhi gầy gò yếu ớt như vậy. Lại vừa khéo Tuân Tùng cũng đã lên tiếng bảo dừng, hắn ta lúc này mới chịu thu tay.
Không khí trong phòng yên lặng trở lại, Bùi Nhuận nhẹ nhàng kéo lấy tay 7361, dịu giọng trấn an: "A Dao, chân có đau không?... Ta không sao, đừng lo."
7361 nào có chịu tin, ánh mắt hung hăng quét một vòng trong phòng, dừng lại trên người Tuân Tùng và gã hán tử mặt đen, giận dữ nói: "Nhưng huynh cố tình để ta ở lại trong nhà, chắc chắn là bọn họ làm điều xấu!"
Lời này không đầu không đuôi, bất chợt lại khiến Tuân Tùng bị đâm cho một trận buồn cười. Hắn tất nhiên không thèm so đo cùng một ca nhi, chỉ quay sang hỏi Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, đây là ai?"
Bùi Nhuận còn chưa kịp đáp, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng động.
Quý Hành thở hồng hộc chạy vào, vịn lấy khung cửa nói: "Ngươi làm sao... làm sao mà chạy nhanh vậy... Tuân Tùng! Ngươi cũng ở đây?"
Tuân Tùng liếc nhìn Quý Hành một cái, hiển nhiên không có hứng thú để tâm tới.
Quý Hành bị ánh mắt kia quét qua, lập tức như mèo bị dẫm đuôi, xù lông lên: "Ngươi nhìn cái gì! Chuyện lần trước ta còn chưa tính với ngươi đấy!"
"Cứ tính." Bị phá hỏng hứng thú, Tuân Tùng đứng dậy, nhìn sang Bùi Nhuận nói, "Hôm nay đến đây thôi, người ngoài quá nhiều."
Hắn đứng dậy bước ra ngoài, lúc ngang qua Bùi Nhuận thì nghiêng đầu nói: "Bùi Nhuận, kỳ thi Hương sau ta sẽ đợi ngươi tại châu học, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng."
Dứt lời, Tuân Tùng không thèm liếc mắt nhìn Quý Hành lấy một lần, liền dẫn theo gã đại hán mặt đen kia rời khỏi.
Quý Hành dù gì cũng là công tử của một vị Tri phủ, thân phận cũng chẳng kém cạnh gì Tuân Tùng, nay lại bị ngó lơ như vậy, huống chi vốn dĩ giữa cậu ta và Tuân Tùng đã có mâu thuẫn từ trước, lúc này thật sự giận đến không chịu nổi.
"Tuân Tùng, đứng lại đó cho ta, gia đây không để ngươi yên đâu ——"
Quý Hành lập tức đuổi theo Tuân Tùng mà đi.
Chẳng bao lâu sau, trong gian ghế lô chỉ còn lại 7361, Bùi Nhuận, cùng chiếc ghế xui xẻo vừa rồi.
7361 trước tiên cẩn thận nhìn Bùi Nhuận từ trên xuống dưới một lượt, thấy y không hề bị thương tích gì, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Huynh làm ta sợ một trận đấy, Bùi Nhuận." 7361 nghiêm túc nói, "Ta còn tưởng huynh bị kẻ xấu bắt đi khi dễ."
Bùi Nhuận khẽ giật mình: "A Dao......"
Y cứ nghĩ 7361 sẽ nổi giận, chuyện này quả thực là y xử trí không thỏa đáng. Chủ yếu là vì y cũng không rõ Tuân Tùng tìm mình là có chuyện gì, lại không tiện gọi phu lang nhà mình đi theo chịu lo lắng vô ích.
Thế nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là y đã làm đúng.
7361 nào hay biết những suy nghĩ trong lòng Bùi Nhuận, cậu đến đây vốn dĩ là để tìm y. Hiện tại đã tìm được, lại thấy y bình an vô sự, thì mục đích của cậu cũng xem như đạt rồi.
Nắm lấy tay Bùi Nhuận, 7361 nói: "Chúng ta cũng đi thôi, ta đói bụng rồi."
Lúc này vừa khéo cũng là giờ dùng bữa tối, tuy trong phòng còn bày nguyên một bàn đầy mỹ vị chưa ai động đũa, nhưng 7361 chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần.
Bùi Nhuận cũng không nói nhiều, chỉ trở tay nắm lấy tay 7361: "Vậy đi thôi, dọc đường xem em muốn ăn gì thì ăn."
Rời khỏi Vân Hạc Lâu, Tuân Tùng và Quý Hành đã không còn thấy bóng dáng.
7361 cũng chẳng nhắc đến hai người kia, chỉ kéo tay Bùi Nhuận đi về phía góc đường phía nam. Cậu mua bánh củ sắn mà mình thích ăn, lại mua thêm vài món khác, lúc này mới cùng y trở về nhà.
Đợi đến tối sau khi rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường rồi, Bùi Nhuận mới mở lời, câu đầu tiên chính là xin lỗi.
"A Dao, xin lỗi, hôm nay là ta sai, ta không nên giấu em."
7361 suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Chuyện này huynh thật sự làm không đúng. Huynh cái gì cũng không nói, ta rất lo cho huynh."
Bùi Nhuận nghe vậy lòng mềm xuống, liền ôm 7361 vào lòng mình, thấp giọng nói: "Xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa."
"Được rồi, vậy ta chấp nhận lời xin lỗi của huynh." 7361 dụi vào ngực Bùi Nhuận một cái, "Vậy huynh bây giờ nói cho ta biết đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hôm nay người kia là con trai độc nhất của Thông phán, tên Tuân Tùng, cũng là đồng học với ta ở châu học."
"À, vậy hắn là kẻ khi dễ huynh sao?"
7361 chỉ quan tâm điều đó.
Nếu đúng là vậy, thì dù gì hôm nay cậu cũng đã nhớ kỹ mặt đối phương, ngày nào đó sẽ tìm cơ hội trùm bao tải đánh cho một trận, chiêu này là do Cao Trì dạy cậu.
Bùi Nhuận như thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, đưa tay xoa đầu cậu, thấp giọng nói: "Ta không cần A Dao vì ta mà tức giận, những kẻ đó không đáng. Nếu ta thật sự muốn trả thù, thì cũng chỉ muốn dựa vào bản thân."
"Vậy huynh nói trước đã, có phải là hắn không?" 7361 tiếp tục truy hỏi, nhất định phải có một đáp án mới yên tâm.
Bùi Nhuận mỉm cười, lúc này mới trả lời: "Không thể nói là hắn, nhưng cũng bởi vì hắn mà ra."