Quý Hành sa sầm mặt mày trở về phủ.
Gã sai vặt theo cậu ta ra ngoài, ôm một sọt tre đầy đồ ăn trong ngực, còn cõng thêm một sọt sau lưng, lưỡng lự một hồi rồi lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, chỗ rau này có cần đưa tới nhà bếp không ạ?"
Ánh mắt Quý Hành rơi lên hai sọt đồ ăn kia, nhớ tới dáng vẻ 7361 đột nhiên nổi giận dọc đường, sắc mặt liền càng thêm khó coi.
Quý Hành từ nhỏ đến lớn gặp toàn là kẻ nịnh bợ, chưa từng có ai dám trắng trợn nói thẳng với cậu ta rằng: "Ngươi nói chuyện ta không thích, ta không muốn làm bằng hữu với ngươi."
Đường đường là công tử của Tri phủ, hạ mình đi tìm đối phương đã là thể diện lớn lao lắm rồi, vậy mà tên Liễu Dao kia lại dám bảo không thích cậu ta.
Quý Hành quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ lại lúc nãy còn đứng bên đường cùng đối phương cãi qua cãi lại mấy câu, cuối cùng còn trong cơn tức giận mà vung tay tiêu 10 lượng bạc, đem hai sọt rau này mua về...
Quý Hành tức đến mức lỗ tai cũng sắp bốc khói.
Giờ lại bị hạ nhân nhắc đến, lại nhìn hai sọt rau kia, càng thêm chướng mắt, phảng phất như hai sọt rau đó đang rực rỡ khoe sắc, không ngừng nhắc cậu ta hôm nay đã mất mặt đến nhường nào.
Mất mặt thì thôi đi, vậy mà còn tiêu tiền như rác, đem cả đống rau đó tha về nhà!
Thấy gã sai vặt vẫn đứng chờ lệnh, Quý Hành liền nổi giận mắng: "Giao cái gì mà giao! Ai bảo ngươi mang về? Ném đi cho ta!"
Gã sai vặt không dám cãi lời, nhỏ giọng "Dạ biết" rồi xoay người chuẩn bị mang đi.
Vừa đi được hai bước, sau lưng liền vang lên tiếng của thiếu gia nhà mình: "Khoan đã!"
Gã sai vặt quay lại, chỉ thấy Quý công tử hơi ngẩng cằm, vẻ mặt làm ra vẻ bình thản mà phân phó: "Cha ta không thích phô trương, nếu đã tiêu tiền mua rồi... thì hôm nay cứ bảo nhà bếp làm món đi."
Gã sai vặt khựng lại một chút, sau đó mới cúi đầu "Vâng" một tiếng rồi lui xuống.
Vậy nên hôm nay, đại trù phòng trong phủ Quý gia nhận được hai sọt rau quả tươi rói, đầy tràn.
Nữ đầu bếp nhận được rau, thấy người đưa là gã sai vặt bên cạnh thiếu gia, chỉ là không hiểu vì sao lần này lại là hắn tới đưa.
Lần trước cũng là gã sai vặt của thiếu gia mang đến một sọt rau, khi ấy nữ đầu bếp chỉ cho rằng thiếu gia nhất thời hứng thú mà thôi.
Nào ngờ mới cách mấy ngày đã lại đưa tới.
"Thiếu gia mua ngoài phố, nói hôm nay nấu cơm thì dùng chỗ này." Gã sai vặt tận tụy truyền đạt lại lời dặn.
Một nữ đầu bếp khác mở hai sọt rau ra xem, ngoài đậu que, bí đỏ, cà chua ra thì đều là những thứ họ từng gặp qua, phu nhân trong phủ đặc biệt ưa chuộng các loại rau trái mùa này.
Chỉ có thứ kia, dài dài xanh xanh gọi là ớt cay, lần trước thiếu gia cũng từng mang tới.
Mùi vị kia thực sự quá nặng, còn cay hơn cả tiêu gấp mấy lần, các nàng thử xào vài lần, lần nào cũng bị cay đến ho sặc, chạy ra khỏi nhà bếp.
Món ăn xào ra hương vị tuy không tệ, nhưng vừa bỏ vào miệng liền như nuốt lửa, nóng bừng cả người.
Cho rằng là cách chế biến chưa đúng, các nàng không dám để món ấy lên bàn ăn.
Còn có loại tròn tròn tên là khoai tây kia, đầu bếp nữ cũng đã thử làm, bất kể nấu thế nào, hương vị lại thật sự ngon miệng.
Chỉ là lần trước thiếu gia không căn dặn gì thêm, về sau lại vì lo thi Hương mà bế quan đọc sách, chuyện ăn uống các nàng cũng không dám tùy tiện, những nguyên liệu lạ mắt như vậy đương nhiên không dám đưa lên.
Hôm nay thiếu gia đã có lời, nữ đầu bếp nghĩ ngợi một chút, bèn đem chỗ khoai tây còn lại từ lần trước mang ra dùng luôn.
...
Buổi tối, tại tiền sảnh Quý phủ.
Quý Hành cùng cha nương ngồi vây quanh trước bàn cơm, từ lần cuối ba người ăn cùng nhau đã hơn một tháng trôi qua.
Cậu ta bận rộn chuyện thi Hương, còn cha cậu ta là Quý tri phủ thì càng thêm vất vả vì công vụ.
Trước đó ít lâu, mấy huyện dưới quyền Quý tri phủ gặp phải nạn lũ, vì chuyện cứu tế mà ông phải chạy đôn đáo bên ngoài gần nửa tháng, hôm nay mới khó khăn trở về nhà.
Quý phu nhân gắp một miếng thịt đặt vào bát phu quân, lời nói ngập tràn đau lòng: "Làm sao mà lại gầy đi nhiều như vậy..."
Quý tri phủ tuy thường ngày ít cười ít nói, nhưng tình cảm với phu nhân lại cực kỳ tốt, thấy sắc mặt bà đầy thương xót, ông liền nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng ôn hòa trấn an: "Không có việc gì đâu, ta vẫn ổn."
Quý Hành ngồi bên bàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như bản thân không tồn tại. Nếu nói cả thành Vận Châu này hắn sợ ai nhất, thì người ấy chắc chắn là cha cậu ta – Quý tri phủ.
Quả nhiên, cha vừa hàn huyên vài câu với nương xong, đề tài liền nhanh chóng chuyển tới người cậu ta
Trước tiên là hỏi về tình hình thi Hương lần này. Quý Hành đáp lại đúng sự thật, cha Quý nghe xong khẽ nhíu mày, vẻ mặt không lấy gì làm hài lòng.
Quý phu nhân thấy thế, lập tức lanh lẹ đánh trống lảng, lại gắp thêm một đũa thức ăn bỏ vào bát Quý tri phủ: "Lão gia, nếm thử món này xem, hình như là món mới mà phòng bếp vừa nghiên cứu đấy."
Quý tri phủ khó mà cự tuyệt, nhưng vẫn gắp lên bỏ vào miệng nếm thử.
Mới nhai được hai miếng, sắc mặt ông liền khựng lại, tựa như đang cố gắng nhịn, ho nhẹ hai tiếng.
Quý phu nhân tưởng ông bị sặc, lập tức đưa bát canh tới.
Quý tri phủ tiếp lấy, uống hai ngụm rồi mới dịu lại được đôi chút... sắc mặt hơi ửng hồng, ánh mắt rơi vào đĩa ớt cay xào thịt giữa bàn, hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Quý phu nhân cũng liếc nhìn theo, nhưng bà hoàn toàn không nhận ra được đó là món gì, vừa định gọi người trong phòng bếp tới hỏi, thì bên cạnh, Quý Hành đã lên tiếng.
"Là ớt cay."
"Ớt cay?" Quý tri phủ nhíu mày, hiển nhiên là chưa từng nghe đến cái tên loại rau này.
Lúc nãy ông mới chỉ ăn một miếng, hương vị cay nồng đến mức, so với hạt tiêu còn sặc hơn mấy phần. Tuy trong miệng bây giờ vẫn còn chút rát, nhưng nghĩ kỹ lại thì mùi vị quả thực rất ngon.
Quý tri phủ vốn ưa những món có vị đậm như tiêu đen, món ớt cay này cực hợp khẩu vị ông, chỉ là lần đầu nếm thử, khó tránh cảm thấy quá mạnh, chưa quen.
Quý phu nhân ngồi một bên nghe vậy, lấy làm lạ sao nhi tử nhà mình lại biết đến thứ rau lạ lẫm như vậy, không nhịn được hỏi: "Ớt cay? Hành Nhi con sao lại biết mấy thứ này vậy?"
Nói rồi, Quý phu nhân nhìn khắp bàn ăn, lúc này mới phát hiện ngoài ớt cay còn có hai món nữa bà không nhận ra được nguyên liệu nấu thành.
"...Là Liễu ca nhi đưa sao?"
Quý Hành hừ nhẹ một tiếng: "Cậu ta đưa cái gì mà đưa chứ, là con mua từ chỗ cậu ta."
Quý phu nhân bật cười: "Đó là đứa nhỏ tốt, không biết làm sao lại giỏi trồng rau đến thế, dưa chuột nhà cậu ấy trồng ăn ngon hơn hẳn người khác."
Rồi quay sang hỏi Quý tri phủ: "Vừa rồi món ớt cay đó không hợp khẩu vị lão gia à? Vậy nếm thử món khác xem sao."
Quý tri phủ lắc đầu: "Không đâu, hương vị rất ngon, chỉ là hơi nặng quá thôi."
Quý phu nhân nghe vậy liền muốn nếm thử, lại bị Quý tri phủ đưa tay ngăn lại: "Phu nhân đừng ăn, sợ không hợp khẩu vị của nàng."
Quý phu nhân vốn không nhất định phải ăn, liền không cưỡng, xoay người gắp một miếng khoai tây hầm sườn bỏ vào miệng nếm thử, chỉ nhai một ngụm, đôi mắt của bà liền lên: "Ai u, cái này ngon quá, ta chưa từng ăn món như vậy đâu. Trông như là dưa gì đó, nhưng lại không giống. Mau, các ngươi cũng thử đi."
Nói rồi liền chia ra gắp cho Quý tri phủ và Quý Hành mỗi người một đũa.
Quý Hành trong lòng tuy còn ấm ức chuyện ban nãy, nhưng dù sao cũng là nương gắp cho, hơn nữa đây cũng là món cậu ta chỉ định phòng bếp làm, đành gắp lấy một miếng khoai tây đưa vào miệng.
Bỏ vào miệng, động tác của cậu ta dần chậm lại.
Cậu ta không phải chưa từng ăn rau 7361 đưa tới. Trước kia còn ở nhà cữu cữu, Quý Hành đã từng nếm qua vài lần, hương vị vốn đã không tồi.
Về sau vì nương thích, bên nhà cữu cữu lại đưa tới không ít phiên thị, thậm chí còn mang cả cây non về. Chỉ là nương muốn đem đi tặng người khác, thành ra cậu ta cũng chẳng đụng tới mấy lần.
Cũng không rõ là vì tay nghề của nữ đầu bếp trong phủ nấu khéo, hay do bản thân món khoai tây này vốn dĩ đã ngon, tóm lại vị tiểu thiếu gia luôn kén ăn lại cảm thấy... thật sự rất vừa miệng.
Quý tri phủ cũng nếm thử khoai tây, chỉ cảm thấy hương vị quả là không tầm thường. Có điều, ông nghĩ nhiều hơn không chỉ vì vị ngon.
Nữ đầu bếp trong phủ hiển nhiên dụng tâm, lấy khoai tây làm thành ba món khác nhau: một là khoai tây hầm sườn, một món xào chay, còn lại thì hấp nguyên củ mang lên.
Quý tri phủ lần lượt nếm qua từng món, đến khi cầm lấy củ khoai tây hấp, cẩn thận quan sát một hồi, lại cắn thử một miếng, rồi trầm ngâm giây lát.
Sau đó, ông quay sang hỏi Quý Hành: "Hành Nhi, con có biết khoai tây này mọc thế nào không? Gieo trồng vào lúc nào, có dễ trồng không, sản lượng ra sao?"
Quý Hành, một người chưa từng bước chân xuống đất bùn, hoàn toàn bị mấy câu hỏi bất ngờ này làm cho choáng váng. Miệng vẫn còn ngậm nửa miếng khoai, cậu ta ngẩng đầu mờ mịt, bật thốt.
"A?"