7361 ngồi trong phòng khách, trước mặt là Quý phu nhân với nét mặt ôn hòa, sau lưng bà là một tấm bình phong tinh xảo dựng thẳng thành hàng.
Sáng sớm, cổng sân của nhà cậu đã bị gia nhân Quý phủ gõ vang, nói Quý phu nhân muốn mời cậu đến trò chuyện.
Nếu không phải đã nói rõ là Quý phu nhân, 7361 còn tưởng Quý Hành vì hai sọt rau hôm qua mà cố tình gây khó dễ.
Cũng may, 7361 vốn có ấn tượng rất tốt với Quý phu nhân, quan trọng hơn cả là mỗi lần gặp bà đều có thể ăn được điểm tâm cực kỳ ngon miệng.
7361 ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa nhét miếng bánh sữa bò cuối cùng vào miệng, vừa nhìn chăm chú về phía bình phong, đồng thời lắng nghe lời Quý phu nhân.
Tuy không hiểu vì sao đối phương lại đột nhiên hỏi chuyện trồng khoai tây, nhưng 7361 vẫn cẩn thận đáp lời sau một thoáng suy nghĩ.
"Khoai tây à, gieo trồng cũng không tính là phức tạp, chỉ cần cắt giống, ươm mầm, sau đó trồng xuống đất, đại khái thì..."
7361 ngập ngừng đôi chút, suýt nữa đã buột miệng nói rằng một tháng là có thể thu hoạch, nhưng đó là nhờ cậu dùng tinh thần lực k.ích thí.ch sinh trưởng, chứ theo cách trồng thông thường thì phải chậm hơn nhiều.
"Ước chừng ba tháng đến năm tháng là có thể thu hoạch được."
Quý phu nhân gật đầu, mỉm cười nói: "Ta thấy món khoai tây này hương vị ngon, lại dễ khiến no bụng hơn rau xanh thường ngày, trong lòng mới sinh chút tò mò mà hỏi thử thôi... Chỉ là không rõ một mẫu đất trồng loại này, rốt cuộc có thể thu được bao nhiêu?"
"Ừm... khoảng chừng 1500 cân trở lại." 7361 trả lời một cách bảo thủ.
Con số vừa rồi kỳ thực đã là khiêm tốn lắm rồi, nếu để 7361 đích thân trồng, mỗi mẫu sản được hai, ba ngàn cân cũng là chuyện nắm chắc trong tay.
Lời vừa dứt, sau bình phong bỗng vang lên tiếng ghế gỗ bị kéo mạnh, ma sát nền đất rít lên chói tai.
7361 lại không lấy làm lạ, từ lúc bước vào cửa cậu đã nhận ra sau tấm bình phong còn có một người khác ngồi, tuy không rõ vì sao phải tránh mặt, nhưng cậu cũng chẳng bận lòng, chỉ coi như là một thú vui nho nhỏ khó nói của Quý phu nhân.
Vừa mới nói xong chữ "1500 cân", Quý phu nhân còn chưa kịp từ kinh ngạc hoàn hồn thì đã bị tiếng động kia dọa xoay đầu lại.
7361 nhướng mày hỏi với chút quan tâm: "Bên trong có người té ngã sao?"
Quý phu nhân quay đầu, ánh mắt vô thức đối diện với đôi mắt phẳng lặng mà như nhìn thấu tất cả của 7361, nhất thời trên gương mặt hiền hậu hiện lên một tia ngượng ngùng.
Người ngồi sau bình phong, dĩ nhiên chính là Quý tri phủ. Mà việc 7361 được mời vào phủ hôm nay, cũng là do chính ông đề xuất.
Vì sao lại quan tâm đến một tiểu ca nhi trồng rau, nguyên do phải kể đến trận lũ mới đây ở mấy huyện lân cận mà Quý tri phủ quản lý.
Sau cơn đại hồng thủy, lương thực trong ruộng đều bị nước cuốn trôi, ngâm nát, không thể ăn được. Không chỉ vậy, cơn mưa ào ạt tới quá đột ngột, đê điều sau mấy ngày cũng không chống nổi dòng lũ hung hãn mà vỡ tan, nước sông tràn khắp đồng ruộng.
Trong cơn hoảng loạn, dân chạy nạn đâu mang theo được bao nhiêu lương thực?
Hiện tại nước đã rút quá nửa, nhưng công việc kế tiếp mới thực sự khiến người nhức đầu: an trí nạn dân thế nào, làm sao ngăn dịch bệnh phát sinh, mọi việc đều phải xử lý thoả đáng. Nhưng quan trọng hơn hết, vẫn là chuyện lương thực.
Đã là tháng 8, đất ruộng lúc này muốn gieo lại cây đậu thì đã muộn, nếu đổi sang trồng lúa mì vụ đông thì cũng phải đợi sang xuân năm sau mới mong thu hoạch.
Sổ tấu xin cứu tế đã dâng lên rồi, nhưng triều đình có phê duyệt không? Kho lương có mở hay không? Những việc trong đó chẳng thể nói rõ từng li từng tí, chỉ biết rằng suốt nửa tháng qua, Quý tri phủ đã vì chuyện ấy mà sứt đầu mẻ trán.
Hôm qua trông thấy món khoai tây hấp trên bàn cơm, Quý tri phủ đang vì chuyện lương thực mà u sầu rối bời, đôi mắt liền sáng rực.
Ông nhìn khoai tây kia, sau khi hấp lên ăn vào quả thật có thể no bụng. Nếu loại củ này thật sự có thể gieo trồng, chẳng phải có thể giải quyết một nan đề lớn trước mắt?
Lúc ấy Quý tri phủ cũng không dám ôm hy vọng quá cao, bởi vậy không tiện đích thân ra mặt, chỉ để phu nhân ra mời người tới thăm dò đôi chút.
Thế mà kết quả nghe được lại là gì?
Một mẫu thu hoạch được 1500 cân?
Phản ứng đầu tiên của Quý tri phủ chính là: tiểu lang quân này có đang nói quá không? Theo tình hình hiện tại, bá tánh trồng lúa mì, một mẫu thu được hai trăm cân đã là nhiều rồi, đậu hay cao lương cũng không hơn kém bao nhiêu.
1500 cân? Nếu đây là thật, không nói tới mấy cái huyện kia, mà nếu báo việc lớn này lên triều đình, rồi từ triều đình lan rộng xuống, thì chẳng phải bá tánh khắp Đại Thịnh triều đều có thể ăn no sao?
Không kìm được khao khát muốn chứng thực, Quý tri phủ bất chấp nhiều điều, sải vài bước đi ra ngoài, chạm phải ánh mắt của 7361, giọng nói cũng chẳng còn vẻ ổn trọng ngày thường nữa.
"Lời ngươi nói là thật? Khoai tây này thật có thể một mẫu thu được 1500 cân? Không phải nói quá đó chứ?"
7361 gật đầu, bổ sung: "Nếu gieo trồng đúng cách, thì là như vậy."
"Tiểu lang quân, ngươi nói lời này có căn cứ không?" Quý tri phủ truy hỏi.
7361 khẽ nhíu mày, cậu không thích người khác nghi ngờ năng lực trồng trọt của mình.
"Ta tự mình trồng, đương nhiên là có căn cứ."
Quý phu nhân vội vàng đứng lên, ngăn trước phu quân đang hơi thất thố, dịu giọng nói: "Lão gia, ngài ngồi xuống từ từ nói, đừng dọa tiểu ca nhi người ta."
Rồi quay sang 7361 áy náy: "Đứa nhỏ ngoan, ngươi đừng trách lão gia nhà ta nóng nảy. Việc này quan hệ đến vài huyện dân bị nạn, có chỗ nào không phải, ta xin thay mặt ông ấy xin lỗi ngươi một tiếng."
"Không sao." 7361 vốn cũng có nghe nói gần đây có nơi bị ngập lụt, nếu Quý tri phủ vì công vụ mà khẩn trương, cậu cũng không chấp nhất chuyện bị nghi ngờ năng lực trồng trọt.
Lúc này trên mặt Quý tri phủ cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, lại trở về dáng vẻ trầm ổn thường ngày. Ông khẽ ho một tiếng, rồi hỏi tiếp 7361: "Làm phiền tiểu ca ở lại, cùng ta nói rõ tường tận chuyện liên quan tới khoai tây này..."
Suốt nửa canh giờ kế đó, 7361 không hề lấy làm phiền, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề của Quý tri phủ. Mà càng nghe, lòng Quý tri phủ lại càng kích động.
Nghe nói trong viện của 7361 cũng đang trồng khoai tây, hơn nữa một hai ngày tới là có thể thu hoạch, Quý tri phủ lập tức lên tiếng: "Được, được! Nếu tiểu ca không ngại, vậy lát nữa có thể đưa ta đến tận nơi nhìn thử mảnh khoai tây kia được không?"
7361 cảm thấy chuyện ấy không có gì to tát, liền sảng khoái gật đầu đáp ứng. Cậu vốn rất vui lòng đem thành quả trồng trọt của mình chia sẻ cho người khác xem.
Chỉ là, trừ bỏ Bùi Nhuận, trước nay chưa từng có ai chủ động đưa ra yêu cầu như vậy.
Quý tri phủ là người thứ hai.
Kết quả là, chờ đến khi cánh cổng viện mở ra, Bùi Nhuận đang ở trong sân liền thấy được đoàn người đi theo phía sau 7361.
Trừ Quý tri phủ và một vị quan lại tùy tùng, còn có Quý phu nhân đi theo vì sợ 7361 không tiện tiếp đãi. Ngay cả Quý Hành cũng có mặt.
Bùi Nhuận nhìn thấy, liền cố kiềm chế cảm giác muốn gọi Tiểu Hắc, tiện tay đuổi nó ra sau viện, sau đó mới nhướng mày gọi một tiếng: "A Dao."
"Bùi Nhuận!" Vừa trông thấy y, 7361 lập tức nhảy cẫng lên, thân thiết ôm lấy cánh tay y, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý, "Quý phu nhân bọn họ muốn xem rau ta trồng đó!"
Ngữ khí kia đầy tự hào, chẳng khác gì đang khoe khoang chiến tích.
Đã đoán được thân phận khách đến là ai, Bùi Nhuận trước tiên khẽ xoa đầu 7361 xem như chào hỏi, rồi mới quay người thi lễ về phía Quý tri phủ: "Tiểu sinh Bùi Nhuận, bái kiến Tri phủ đại nhân, Tri phủ phu nhân."
Quý tri phủ đánh giá Bùi Nhuận từ trên xuống dưới một lượt, chỉ cảm thấy thanh niên này có khí chất ôn hòa nho nhã, phong độ thư sinh, thái độ không kiêu ngạo không khúm núm, khiến người ta sinh lòng yêu thích.
So với đứa con trong nhà khiến ông lo hết hơi, đúng là thuận mắt hơn nhiều.
Quý tri phủ nhẹ gật đầu: "Ta nghe A Dao nói, ngươi mới vừa tham gia thi Hương mấy ngày trước?"
Chỉ trong một đoạn đường ngắn, cách gọi của Quý tri phủ dành cho 7361 đã từ "Liễu ca nhi" biến thành "A Dao đứa nhỏ này".
Bùi Nhuận khẽ cười đáp: "Vâng."
"Rất tốt." Quý tri phủ gật gù, "Về sau nếu có việc gì khó xử trên con đường đèn sách, cứ đến phủ tìm ta."
Lời này không phải Quý tri phủ thuận miệng nói ra, mà là một kiểu hứa hẹn ngầm, chuyện mà người bình thường có cầu cũng không được.
Bùi Nhuận cũng không nói thêm lời khách sáo, chỉ hành lễ thêm lần nữa.
Phía sau, Quý Hành vừa rồi thấy 7361 thân thiết khoác tay Bùi Nhuận, sắc mặt liền không tốt lắm. Giờ lại nghe cha mình nói mấy lời kia, không nhịn được mà lặng lẽ trợn trắng mắt.
Cậu ta thầm nghĩ: Liễu Dao cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là kém.
Tìm cái loại phu quân này, chẳng có chút chí khí gì, sống dựa vào người khác mà lại cứ tỏ ra đường hoàng chính đáng.
Cậu ta quyết tâm, lát nữa nhất định phải nói rõ với cha, nếu thứ khoai tây kia thực sự tốt như vậy, nhất định phải cho Liễu Dao một phần tưởng thưởng xứng đáng.