Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 140

Tờ hồng thiếp kia rốt cuộc cũng được treo lên, lại là do chính tay Bùi Nhuận treo.

Vì muốn mỗi ngày đều có thể trông thấy, 7361 dứt khoát treo hẳn hồng thiếp lên đầu giường.

Bùi Nhuận dở khóc dở cười, nhưng thấy 7361 vui vẻ như thế, y cũng không nỡ ngăn cản.

Cậu nằm nghiêng trên đệm mềm, cứ nhìn chằm chằm tờ hồng thiếp đầu giường, càng ngắm càng vừa lòng, cảm thấy bản thân quả thật đã chọn được một vị trí vô cùng tuyệt hảo.

"Như vậy mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều có thể nhìn thấy... À đúng rồi, chờ khi chúng ta trở về huyện Sơn Dương, tốt nhất cũng phải mang theo."

Thấy 7361 cứ thế nhìn tờ hồng thiếp suốt một khắc không rời mắt, Bùi Nhuận cuối cùng không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng che lên mắt cậu.

"Bùi Nhuận?"

Trước mắt bỗng tối sầm, nhưng 7361 không giãy giụa, chỉ yên lặng nằm yên, để mặc bàn tay của Bùi Nhuận khẽ phủ lên mặt mình.

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Bùi Nhuận: "Đã khuya rồi, cứ nhìn như vậy, e rằng sẽ làm hỏng mắt mất."

"Được rồi." 7361 gỡ tay Bùi Nhuận xuống, rồi cả người ôm chầm lấy y, chôn đầu vào ngực y, thì thầm nói, "Ta có thể mang nó cho bá mẫu xem được không?"

"Tất nhiên là được."

"Vậy có thể cho Hòe Hoa xem không?"

"Cũng được."

"Ngô đầu bếp, Lý chưởng quầy thì sao?"

"... Ừm."

7361 suy nghĩ một hồi, cảm thấy dường như vẫn chưa đủ, liền hỏi tiếp: "Vậy ta có thể tìm một cái chiêng, cái trống, gọi cả thôn Vương Gia ra cùng nhau xem được không?"

Bùi Nhuận: "......"

Bùi Nhuận: "Ngủ sớm một chút đi."

Xem ra là không được rồi, 7361 tiếc nuối đáp: "Được thôi......"

......

Ông trời hẳn cũng thấu hiểu tâm tình khoe khoang của 7361, chẳng đợi cậu khua chiêng gõ trống quay về huyện Sơn Dương rêu rao, hôm sau trong viện nhỏ của cậu và Bùi Nhuận đã có từng đợt người mang lễ tới chúc mừng.

Có vài người 7361 nhận ra, có vài người nhìn quen mắt, còn lại đều là những gương mặt xa lạ.

Những người tới lui đều mang theo lễ vật, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười nhiệt tình, miệng nói toàn lời cát tường, nhất loạt chúc mừng Bùi Nhuận đỗ cử.

Tiểu viện vốn không lớn, thoáng chốc đã bị chen chúc đến chật như nêm. Những người ấy vừa tán thưởng Bùi Nhuận, lại còn không quên khen thêm một câu: "Phu lang Cử nhân nấu ăn thật khéo."

7361 nào từng gặp qua trường hợp như thế này, nhất thời luống cuống, không biết phải đối đáp ra sao.

Người quen thì còn dễ nói, chẳng hạn như phu thê già sống sát vách; người trông quen mặt dường như là hàng xóm gần đầu ngõ, cũng miễn cưỡng có thể trò chuyện vài câu.

Nhưng với những người hoàn toàn không quen biết thì thật sự làm khó cậu. Nhìn bọn họ một miệng một câu "Cử nhân lão gia, Cử nhân phu lang", khiến 7361 hoài nghi, chẳng lẽ trí nhớ mình có vấn đề, quên sạch những người từng gặp qua.

Cuối cùng vẫn là Bùi Nhuận phải ra mặt, khéo léo tiễn khách, những người kia mang theo lễ vật quý giá đến, y cũng nhất quyết không nhận.

7361 ngồi phịch xuống ghế, cả người rũ rượi, giọng uể oải: "Bùi Nhuận, sao huynh lại có nhiều bằng hữu mà ta chẳng biết vậy chứ?"

"Không phải bằng hữu." Bùi Nhuận đưa cho cậu một chén nước mơ ngọt thanh, "Uống chút nước đi."

7361 lúc này đúng là khát khô cổ họng, vội vàng đón lấy, ừng ực uống liền nửa chén, rồi mới hỏi: "Không phải bằng hữu? Vậy bọn họ tới tặng lễ làm gì?"

Bùi Nhuận khẽ cười, dịu dàng giải thích rõ nguyên do cho cậu nghe.

Những người tới tặng lễ ấy phần nhiều là phú hộ quanh vùng. Hôm qua người tới báo tin mừng đã làm rúng động cả vùng phụ cận, những nhà đó đương nhiên muốn nhân cơ hội này mang lễ tới kết giao một phen.

Thành Vận Châu tuy lớn, người quyền quý cũng chẳng ít, song những kẻ thật sự đứng trên đỉnh quyền thế, sao có thể đem ra so với mấy nhà phú hộ bình thường ấy được.

Chỉ riêng thân phận tân khoa Cử nhân của Bùi Nhuận thôi, đã đủ khiến người ta khao khát kết giao.

Giờ phút này tranh thủ kết thân, sau này nếu Bùi Nhuận có thể tiến thêm một bước, chỗ tốt tất nhiên chẳng cần nói cũng biết; dù cho y vẫn chỉ dừng lại ở danh vị Cử nhân, thì thân phận ấy vốn cũng đã mang theo không ít đặc quyền, có thể giúp được bọn họ rất nhiều chuyện.

Tóm lại, đưa mấy phần lễ mọn, thắt chặt một chút giao tình, đối với đám phú hộ kia mà nói, tuyệt đối chẳng có hại gì.

Cuối cùng, Bùi Nhuận chỉ thản nhiên nói: "Thiên hạ nhốn nháo, chẳng qua cũng vì chữ 'Lợi' mà thôi. Bọn họ làm vậy, chẳng qua cũng là vì mưu cầu lợi ích."

7361 nghe hiểu đôi phần, đôi phần lại mông lung, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu cảm thán: Nhân loại đúng là phức tạp.

Nhân tiện cũng cảm thấy, con đường học làm người của mình, e rằng vẫn còn rất dài.

Chẳng bao lâu sau, cổng viện lại bị gõ vang, Bùi Nhuận liền nói với cậu: "Để ta đi cho."

7361 suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Nếu lại là những người lạ mặt không quen biết, cậu cũng chẳng biết đối đáp thế nào, chi bằng giao hết cho Bùi Nhuận lo liệu.

Chẳng mấy chốc, Bùi Nhuận đã trở lại, trong tay còn cầm theo một phong thiệp mời, chỉ nhìn qua bề ngoài đã thấy thủ công tinh xảo hoa mỹ, hẳn là không ít tiền bạc.

"Thiệp mời à? Ai đưa tới vậy?" 7361 hỏi.

"Không có gì," Bùi Nhuận đặt tấm thiệp qua một bên, đáp, "Mời ta dự yến Lộc Minh ngày mai."

Yến Lộc Minh, chỉ nghe tên cũng đoán được đại khái, là yến tiệc do quan phủ chủ trì sau kỳ thi Hương, mời các tân khoa cử tử cùng quan viên trong ngoài màn tới dự, để chúc mừng và cổ vũ.

"À......" 7361 cầm thiệp mời lên xem một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói, "Vậy Tuân Tùng kia có đến không? Hắn thi đậu không?"

"Lấy hiểu biết của ta về hắn," Bùi Nhuận khẽ cong môi, đáp, "Nếu hắn muốn, tất nhiên là đỗ."

Thấy vẻ mặt cảnh giác của 7361, Bùi Nhuận khẽ an ủi: "Không có gì đâu, hắn sẽ không làm gì ta đâu."

Thế nhưng 7361 lại không tin, cậu hầm hừ nói: "Ta thấy hắn kiêu ngạo đến đáng ghét, không được, ngày mai ta phải theo huynh cùng đi."

"Yến Lộc Minh chỉ cho phép cử tử vào thôi." Bùi Nhuận nhẹ giọng giải thích.

"Không sao cả, ta có thể trèo tường vào... Ừm, ta sẽ không để ai phát hiện đâu, ở chỗ tối len lén nhìn huynh là được rồi."

"A Dao..." Bùi Nhuận nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng, "Ta biết em lo cho ta, nhưng những chuyện như thế ta ứng phó được. Ngày mai, em ở nhà chờ ta, được không?"

Đối diện ánh mắt Bùi Nhuận, 7361 biết y đã quyết không để cậu theo cùng.

Cậu hồi lâu chẳng nói được câu nào, trong lòng buồn bực không thôi. Nhưng khi nghe Bùi Nhuận dịu dàng cầu khẩn: "Được không?", thì 7361 chỉ đành đáp ứng với vẻ không cam lòng.

"Được rồi..."

Sau đó, 7361 âm thầm quyết định: ngày mai phải canh giữ bên ngoài cái gì mà yến Lộc Minh đó, còn muốn mang theo một cái bao tải. Nếu Bùi Nhuận thật sự bị bắt nạt, cậu nhất định sẽ trùm bao tải lên đầu cái tên Tuân Tùng kia mà đánh cho một trận nên thân.

Tuy nhiên, cái ý tưởng đó của 7361 cuối cùng cũng không thể thực hiện được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vĩnh Tu đã tìm đến cửa.

Thì ra chuyện giống khoai tây trước kia đã đến lúc phải xử lý. Tuy Trương Vĩnh Tu tinh thông việc đồng áng, nhưng khoai tây thì hắn cũng chưa từng thật sự gieo trồng, lo sợ sẽ có sơ suất gì, bèn đến mời 7361 cùng đi xem xét.

Việc này là chuyện hệ trọng, liên quan đến việc người dân có được ăn no hay không, 7361 tất nhiên không thể từ chối.

Thế nhưng, cậu lại thấy rối rắm vô cùng.

Tựa hồ nhìn ra được tâm tư trong lòng cậu, Bùi Nhuận khẽ nói: "Đi đi, chờ A Dao xong việc, ta cũng sẽ sớm về nhà."

7361 chỉ có thể ngoan ngoãn theo Trương Vĩnh Tu rời đi.

Vì tìm được giống khoai tây, tâm tình Trương Vĩnh Tu vô cùng tốt. Hắn biết Bùi Nhuận thi đỗ Giải Nguyên, cũng biết hôm nay chính là ngày yến tiệc Lộc Minh.

Dù sao thì chuyện này cũng là do quan phủ chủ trì, Quý tri phủ tất nhiên phải có mặt ứng lễ.

Trên đường đi, Trương Vĩnh Tu trước tiên cười ha hả, hướng về phía 7361 chúc mừng: "Bùi lang quân quả là người có đại tài, ngày sau tiền đồ không thể lường được!"

7361 thất thần "Ừm" một tiếng.

Trương Vĩnh Tu cho rằng 7361 cũng muốn đến xem yến hội, bèn cười nói: "Tri phủ đại nhân hôm nay cũng sẽ tham dự yến Lộc Minh, đúng rồi, Quý tiểu công tử cũng sẽ đi cùng. Nếu Liễu ca nhi có hứng thú, đợi lát nữa bên này xử lý xong, cũng có thể tìm cơ hội đi xem náo nhiệt một chút."

"Thật sao?" Đôi mắt 7361 lập tức sáng rực.

Trương Vĩnh Tu bật cười, chỉ cảm thấy 7361 thật giống một tiểu hài tử, tính tình giống hệt tiểu công tử trong nhà phú hộ, đều thích chen náo nhiệt.

Tuy thân phận của 7361 quả thật có phần không tiện lộ diện, nhưng người này có thể giải quyết đại sự lương thực, chỉ là muốn đi xem một cái yến tiệc, Trương Vĩnh Tu tất nhiên cũng sẽ tìm cách lo liệu.

Vì thế hắn gật đầu đáp: "Tự nhiên là có thể."

Nghe được lời ấy, tâm tình 7361 lập tức phấn chấn trở lại, liền nói ngay: "Vậy chúng ta mau đi xem khoai tây đi, xem xong rồi liền đến yến Lộc Minh!"

Yến Lộc Minh lần này được tổ chức tại một khu vườn nằm gần ven biển.

Khu vườn này là sản nghiệp riêng của một vị phú thương tại Vận Châu, được xây dựng hết sức tỉ mỉ, đình đài lầu gác, núi giả rừng trúc đều có đủ, phong cảnh quả là đẹp không gì sánh bằng.

Phía ngoài khu vườn có một bến tàu nhỏ, hiện đang neo đậu một chiếc lâu thuyền ba tầng. Chung quanh lâu thuyền còn có mười mấy chiếc thuyền nhỏ đậu kèm, đến đêm có thể lên thuyền thưởng cảnh du ngoạn, quả thật là một phen lạc thú tao nhã.

Khi Bùi Nhuận đến nơi, đã có không ít người tề tựu đông đủ.

Trong số đó có nhiều gương mặt quen thuộc, phần lớn đều là bạn đồng học trước kia ở châu học, hoặc các vị học trưởng tiền bối.

Chuyện này cũng không có gì lạ, thực lực của châu học vốn đã nổi bật, lần này những người trúng tuyển phần nhiều là học trò châu học, cũng là điều hợp tình hợp lý.

Những người có mặt trong yến hội chia thành từng nhóm nhỏ tụ tập cùng nhau, hoặc trò chuyện vui vẻ, hoặc nâng chén thưởng rượu, cũng có vài kẻ nổi hứng, bày án kỷ viết thơ vẽ tranh, phong lưu tiêu sái, vô cùng tự tại.

Dẫu sao thì, phần lớn người ở đây đều mới vừa bước vào một giai đoạn mới trong đời, chính là lúc xuân phong đắc ý, nhân sinh rực rỡ nhất.

Thế nhưng, khung cảnh rộn ràng, huyên náo ấy, vào khoảnh khắc Bùi Nhuận bước vào, lại đột nhiên lắng xuống một thoáng.

Không ít cử tử đều dừng tay, tầm mắt mơ hồ rơi hết về phía y.

Nhìn thoáng qua là biết, những người này hiển nhiên đều nhận ra Bùi Nhuận, năm xưa tên tuổi của y từng vang dội khắp châu học, muốn không biết cũng khó.

Cũng chính bởi vì biết rõ, nên khi thấy Bùi Nhuận bước vào, thân hình thẳng tắp, từng bước vững vàng, mới khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

Tuy rằng trước đó, khi bảng vàng được yết lên, bọn họ đã kinh ngạc một lần rồi.

Thế nhưng, lúc này tận mắt nhìn thấy người từng ngã ngựa mà tàn, bị cho là không bao giờ có thể đứng dậy nổi nữa, người từng là học đầu của châu học, nay lại xuất hiện trước mặt họ, đường đường chính chính, từng người trong số các cử tử đến từ châu học không khỏi thầm thốt lên trong lòng:

Quả nhiên là Bùi Nhuận.

Bùi Nhuận... vậy mà thật sự đã đứng lên rồi.

Bùi Nhuận đi vào, làm như không thấy những ánh mắt đánh giá xung quanh, thần sắc bình thản, theo lời người hầu dẫn đường, tìm một chỗ mà ngồi xuống.

Vừa mới ngồi chưa lâu, cách đó không xa liền truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Bùi Nhuận."

Nghe tiếng gọi, Bùi Nhuận ngoảnh đầu nhìn lại, liền bắt gặp Tuân Tùng đang đứng đối diện.

Hôm nay, y và hắn đều vận bạch y màu trắng ngà, nhưng khí chất lại khác biệt trời vực. Tuân Tùng vốn mang khí thế sắc bén bức người, bộ trường sam kia khoác trên người hắn chẳng những không làm tăng vẻ ôn hòa, trái lại càng tô đậm phong tư anh khí, không ai sánh nổi.

Đó là khí chất hoàn toàn đối lập với Bùi Nhuận.

Tựa như cảm nhận được ánh nhìn của Bùi Nhuận, Tuân Tùng nâng ly rượu trong tay, từ xa khẽ khàng hướng về phía y nâng ly. Ánh mắt hắn sâu thẳm, sắc bén, ẩn chứa một loại cảm xúc khó mà phân biệt, ngay sau đó ngửa đầu, một hơi cạn sạch.

Thấy vậy, Bùi Nhuận cũng ung dung rót một ly rượu, nâng chén về phía Tuân Tùng, cười nhạt một cái, rồi uống cạn.

Mọi chuyện như đều được truyền đạt trong lặng im, không cần một lời nào.

Ngồi bên cạnh Tuân Tùng là Tuân Triệu, vẻ mặt mang theo sát khí. Nhìn thấy cảnh tượng kia, gã liền cho rằng Bùi Nhuận đang khiêu khích đường ca mình, lập tức trừng mắt nhìn y, ánh nhìn hung ác như muốn nuốt người.

Nếu không phải do Tuân Tùng đang ngồi đó, lúc này gã đã sớm xông tới tìm Bùi Nhuận gây chuyện.

Thế nhưng, nhớ đến kế hoạch đã an bài phía sau, Tuân Triệu liền thu liễm sát ý, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh độc địa.

Một danh hiệu Giải Nguyên thì có là gì?

Gã có cả trăm ngàn cách để khiến Bùi Nhuận trở lại như trước, vĩnh viễn mai danh ẩn tích.

Bình Luận (0)
Comment