Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 141

Trương Vĩnh Tu dẫn 7361 đến một thôn trang ngoài thành.

Chỗ kia địa thế hẻo lánh, chỉ riêng ngồi xe ngựa đã mất hơn một canh giờ rưỡi.

Trong lòng 7361 canh cánh Bùi Nhuận, suốt dọc đường đi cứ không ngừng quay sang hỏi Trương Vĩnh Tu "Sắp tới chưa", hỏi tới bảy tám lượt.

Ngồi chung xe với 7361 còn có một tiểu cô nương, nàng dịu giọng an ủi: "Dao ca ca đừng sốt ruột, lập tức đến rồi."

7361 vén màn xe nhìn ra ngoài, thở dài một tiếng: "Xe ngựa này còn chẳng bằng để ta tự chạy cho nhanh."

"Đường xá khó đi, ngựa kéo xe dẫu có muốn cũng không chạy nhanh được đâu." Tiểu cô nương kiên nhẫn giải thích.

"Ừ, được rồi..."

Tiểu cô nương ấy chính là nữ nhi của Trương Vĩnh Tu, nhũ danh Mạch Tuệ, tuổi chỉ chừng mười một mười hai, nhưng ánh mắt trên gương mặt đã có vài phần trầm ổn, vượt xa lứa tuổi.

Phần lớn là vì Trương Vĩnh Tu thấy thân phận 7361 có phần đặc biệt, bèn cố ý dẫn theo ái nữ nhà mình theo cùng, một là để tránh cho 7361 xấu hổ, hai là cũng để cho nữ nhi nhân cơ hội mở mang tầm mắt.

Trương Vĩnh Tu cũng nói: "Mấy hôm trước trời đổ mưa, đường lầy khó đi, bằng không thì đã đến từ lâu rồi. Nhưng nãy giờ ta nhìn, chắc cũng sắp tới."

Lời vừa dứt, xe ngựa chợt nghiêng xốc một cái, sau đó liền dừng hẳn. Bên ngoài vang lên tiếng xa phu báo: "Đến rồi."

7361 lập tức vén màn, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Cảnh sắc đập vào mắt khiến 7361 cảm thấy vô cùng quen thuộc, trước mặt trải dài toàn là đồng ruộng.

Ruộng trồng cao lương đang vào độ đứng cái, xen lẫn cây đậu mơn mởn xanh rì; xa hơn một chút còn có ruộng hoang đang khai khẩn, mênh mông bát ngát, không thấy điểm tận cùng.

Phía tay trái là một con đường nhỏ, cuối con đường là một dãy nhà được tường vây bao bọc, phỏng đoán chính là thôn trang mà Trương Vĩnh Tu từng nhắc đến.

"Chính là chỗ đó." Bên tai vang lên gioing nói của Trương Vĩnh Tu, "Ta cùng đại nhân đã tìm mấy người làm ruộng lành nghề, dựa theo phương pháp mà Liễu ca nhi dạy để cho khoai tây nảy mầm. Hôm nay vừa hay có thể chuyển trồng, không bằng mời tiểu ca vào xem thử một phen?"

"Ừm." 7361 khẽ gật đầu.

Trương Vĩnh Tu dẫn đường phía trước, đưa 7361 cùng nữ nhi nhà mình đi về phía thôn trang.

Vừa vào đến viện, 7361 liền phát hiện nơi này đã được khai khẩn sạch sẽ, sân cũng đã san phẳng, có mấy hộ nông dân đang cặm cụi nhổ cỏ.

Thấy có người tới, mấy người kia vội vàng buông tay công việc, đứng dậy hành lễ với Trương Vĩnh Tu: "Trương đại nhân."

Trương Vĩnh Tu khoát tay bảo miễn lễ, rồi quay sang nói với một người trong số họ: "Dẫn chúng ta đi xem tình hình khoai tây thế nào rồi."

Người nọ liền dẫn ba người vào một gian nhà nhỏ gần đó.

Gian nhà kia không lớn, bên trong đặt ba dãy giá gỗ, mỗi dãy có năm tầng, phía trên đặt những mâm tre đan trải cát ẩm.

Liếc mắt một cái nhìn qua, đã thấy trên không ít khoai tây bắt đầu lộ ra mầm non.

7361 bước đến gần, nhìn mấy cái giá kia có chút quen mắt, so với loại cậu tự làm ở nhà cũng không khác biệt bao nhiêu. Cậu đi tới xem kỹ từng khay, còn tự tay lật lớp cát phía trên để quan sát củ khoai, phát hiện mầm mọc đều đặn, tình hình rất tốt.

Bên kia, nhóm nông hộ đang chăm chú trình bày với Trương Vĩnh Tu, nói rõ những ngày qua đã chăm sóc, ươm giống như thế nào từng bước từng bước.

"... Dựa theo phân phó của đại nhân mà làm, mười phần thì cũng đã nảy mầm được bảy tám."

Phương pháp này đương nhiên là do 7361 truyền dạy. Tuy rằng khoai tây thông thường cũng có thể tự nảy mầm, nhưng nếu cứ để mặc tự nhiên thì thời gian chờ đợi sẽ rất dài, không bằng làm theo cách này, có thể thúc mầm nhanh hơn nhiều.

Trương Vĩnh Tu cũng thấy rõ từng mầm khoai lộ ra khỏi lớp cát, trong mắt lộ rõ thần sắc hưng phấn, liên tiếp nói ba tiếng "Tốt, tốt, rất tốt!"

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn 7361 hỏi: "Liễu ca nhi thấy thế nào? Mầm khoai như vậy đã có thể đem gieo chưa?"

7361 gật đầu: "Có thể."

Hạt giống đã kham được, việc kế tiếp liền dễ dàng hơn nhiều.

7361 cùng mấy nông hộ kia đưa số khoai tây mầm ra ngoài ruộng, sau đó cẩn thận căn dặn họ các điểm cần chú ý trong quá trình canh tác tiếp theo.

Trong số đó, cả Trương Vĩnh Tu và nữ nhi cũng xắn tay áo xuống ruộng, đi theo 7361 học cách trồng từng khóm một.

Cuối cùng, theo lời dặn của 7361, mấy nông hộ lại đi gom rơm rạ, trải một lượt phủ kín lên trên những luống khoai vừa trồng xong.

"... Như vậy, khoai sẽ sinh trưởng tốt, lại không mọc cỏ dại."

Đến đây, mục đích chuyến đi lần này của 7361 coi như đã hoàn thành.

Phần việc còn lại không còn là chuyện cậu cần lo nghĩ nữa, đó là việc của Tri phủ đại nhân, cũng là nỗi lo của các quan phủ.

"Liễu ca nhi hôm nay vất vả rồi." Trương Vĩnh Tu cung kính chắp tay thi lễ, giọng đầy thành ý, "Tiểu ca cứ yên tâm, Tri phủ đại nhân nhất định sẽ không để ngươi lao tâm uổng phí, sau này tất sẽ có trọng thưởng."

Tưởng thưởng hay không, 7361 vốn chẳng hề để tâm.

Cậu thích trồng trọt, cũng nguyện lòng đem điều mình biết dạy cho người khác.

Cậu hy vọng tất cả mọi người đều có thể ăn no, không còn ai phải chịu đói.

Chỉ là, những điều này 7361 không nói ra miệng. Trong lòng cậu lúc này, chỉ nhớ thương một người.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời phía xa, 7361 nói: "Nếu không còn việc gì khác, ta muốn quay về rồi."

Lúc này đã vào chiều, đợi đến khi 7361 ngồi xe trở về, sắc trời cũng đã dần tối sầm lại.

Quả nhiên như cậu dự đoán, khi Trương Vĩnh Tu thúc ngựa gấp gáp đưa xe vào tới trong phủ thành, thì trời đã tối đen như mực.

Trương Vĩnh Tu là người giữ chữ tín, một đường không nghỉ mà trực tiếp đưa 7361 đến phủ đệ nơi tổ chức yến Lộc Minh.

Chỉ tiếc, bọn họ đã tới chậm một bước.

"... Thuyền đi? Thuyền đã rời bến rồi?"

Chờ tiểu lại giữ cửa bẩm báo tình huống, Trương Vĩnh Tu mang theo vài phần áy náy quay lại, thuật lại cho 7361 nghe: "Trong phủ yến hội đã kết thúc, hiện giờ mọi người đều đã ra bến đi thuyền. Muốn đi theo chỉ có thể thuê thuyền nhỏ. Chỉ là bây giờ thuyền nhỏ không dễ tìm, dân chúng kéo nhau ra xem náo nhiệt, gần như đã thuê sạch mấy chiếc bên bờ rồi."

7361: ......

"Là ta sơ suất, khiến Liễu ca nhi trở về trễ." Trương Vĩnh Tu có phần tự trách, lại vội vàng trấn an, "Có điều, nếu tiểu ca thật sự muốn dự yến, tháng sau Tri phủ phu nhân sẽ mở một buổi thưởng cúc yến, đến lúc ấy tiểu ca muốn đi, nhất định có thể đi cùng. Tri phủ phu nhân rất có thiện cảm với ngươi."

Trương Vĩnh Tu cho rằng sắc mặt 7361 u ám là vì lỡ mất yến tiệc.

7361 lại chỉ đứng yên, chăm chú nhìn phía xa con thuyền lớn trên sông, nơi ấy đèn đuốc sáng rực, bóng người chập chờn.

Cậu khẽ nói: "Ta muốn đến tìm Bùi Nhuận."

"Tìm Bùi lang quân?" Trương Vĩnh Tu thoáng nhìn trời rồi nói, "Xem giờ này, chắc yến tiệc cũng sắp tàn. Bùi lang quân nhiều nhất nửa canh giờ nữa là trở về."

"Nửa canh giờ..." 7361 thì thào nhắc lại, ánh mắt mơ hồ như đang suy nghĩ điều gì, bỗng dưng hỏi, "Hôm nay trong yến tiệc, không xảy ra chuyện gì lạ chứ?"

Trương Vĩnh Tu hơi sửng sốt, nhất thời không rõ vì sao 7361 lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn đáp lời rất nhanh: "Không biết Liễu ca nhi chỉ là chuyện gì?"

7361 ánh mắt sâu lắng, lời ít mà ý nhiều: "Bùi Nhuận."

Trương Vĩnh Tu trầm ngâm trong chốc lát, đoạn quay sang vẫy tay với tên sai vặt thủ vệ đang đứng gần đó.

Tên sai vặt kia lập tức cười híp mắt chạy tới, khom lưng hành lễ: "Không biết Trương đại nhân còn có điều gì phân phó?"

"Hôm nay trong yến tiệc, có xảy ra chuyện gì không?"

Tên sai vặt nọ nhanh nhạy, đôi mắt đảo qua một vòng, hỏi dò: "Trương đại nhân chỉ là ai ạ?"

"Bùi Nhuận, Bùi Giải Nguyên."

"À, Bùi Giải Nguyên à..."

Tên sai vặt âm thầm nhẹ nhàng thở phào. Nếu Trương đại nhân hỏi đến quý nhân trong phủ, hắn quả thật không dám nói bậy, nhưng chỉ hỏi đến một vị Giải Nguyên xuất thân hàn môn, thì chẳng có gì không thể đáp.

Huống hồ, vị Bùi Giải Nguyên này, hôm nay quả thực quá mức nổi bật.

Yến hội hôm nay vốn là để khoản đãi cử tử, sao có thể thiếu mấy trò chơi như ngâm thơ làm phú. Trước đó Bùi Giải Nguyên vẫn luôn giữ thái độ trầm tĩnh, không chút khoa trương, nhưng một khi đã là người đứng đầu khoa thi, thì làm sao có thể cứ lặng lẽ như không?

Người người đều muốn xem thử phong thái của vị Giải Nguyên này, nhất là trong mấy trò chơi kiểu như "Kích trống truyền hoa", càng mong y có thể tại chỗ làm thơ ứng đối.

Văn nhân thường có lòng cao khí ngạo, ai chẳng muốn thử xem người đỗ đầu thi hương có thực sự xứng danh? Dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng khó tránh khỏi cân đo so sánh.

Thế nên, lúc trò chơi "Kích trống truyền hoa" bắt đầu...

Mười lần thì có đến ba lần chén rượu trong tay Bùi Giải Nguyên rơi xuống đất.

May thay Bùi Giải Nguyên cũng không hề hoảng loạn, mỗi lần như thế liền lập tức ngâm một bài từ phú.

Theo lời hạ nhân hầu hạ trong yến hội hôm ấy, từ phú của Bùi Giải Nguyên bài sau càng xuất sắc hơn bài trước.

Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu mấy, nhưng cũng nhìn ra được khi y ngâm xong bài từ phú cuối cùng, khắp yến hội không ai dám cất lời, mọi người đều im lặng đến độ kim rơi cũng nghe thấy.

Hẳn là rất xuất chúng.

Gã sai vặt kia ăn nói lanh lợi, lại đặc biệt kể rõ phản ứng của các cử tử trong yến hội, nói hết sức sinh động.

7361 nghe xong, cảm thấy Bùi Nhuận chẳng những không bị ức hiếp, trái lại còn rất lợi hại.

Cậu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại mang theo mấy phần đắc ý mà nói: "Đó là lẽ thường. Học vấn của Bùi Nhuận vốn là bậc nhất thiên hạ."

Gã sai vặt kia nói xong liền lui xuống, Trương Vĩnh Tu thấy 7361 trên mặt mang theo ý cười, cũng không khỏi bật cười theo.

"Hôm nay cũng đã mệt nhọc cả ngày, nếu Liễu ca nhi không chê, cùng cha con ta tìm một chỗ lót dạ đơn sơ một chút, đợi dùng cơm xong, Bùi lang quân cũng đã quay về rồi."

7361 ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời Trương Vĩnh Tu cũng có lý.

Cả ngày trôi qua như thế, Bùi Nhuận cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra lời y nói quả không sai, chính y có thể ứng phó.

Vì vậy 7361 gật đầu đáp lời: "Được."

Trương Vĩnh Tu liền nói với xa phu một địa điểm, xa phu dạ một tiếng rồi nới dây cương, chuẩn bị xoay xe đến tửu lâu.

Thế nhưng ngay lúc ấy, nơi thuyền nhỏ thả neo bên bờ sông bỗng truyền đến một trận náo loạn, tựa như có chuyện gì vừa xảy ra.

Có người hô lớn gọi nhỏ những câu như "Bên kia kìa!", "Người rơi xuống nước rồi!" vân vân.

Chẳng mấy chốc, lời nói của đám đông cũng liền rõ ràng thành một câu hoàn chỉnh.

Trên chiếc thuyền ba tầng đang neo giữa sông kia... có người rơi xuống nước.

Bình Luận (0)
Comment