Mày của 7361 đột nhiên nhảy dựng, lập tức xoay người lao thẳng về phía bờ sông.
Cậu nhớ tới trước kia Bùi Nhuận từng kể chuyện ở châu học, cũng là trong một lần yến hội, có người giở trò với con ngựa cưỡi của Bùi Nhuận, xảy ra ngoài ý muốn, khiến y gãy một chân.
Hiện giờ lại là yến hội, lại là một chuyện bất trắc.
Dù cho 7361 chỉ là người phỏng sinh, cũng không khỏi liên tưởng đến điều chẳng lành.
Bùi Nhuận.
Trong đầu cậu giờ chỉ còn lại duy nhất cái tên ấy.
Phía sau lưng, mơ hồ truyền đến tiếng gọi của cha con Trương Vĩnh Tu, dường như còn nói thêm gì đó, nhưng 7361 hoàn toàn không để tâm.
Có người rơi xuống nước.
Con người yếu ớt như vậy, nếu không biết bơi, rơi xuống sông chỉ trong chốc lát là có thể mất mạng.
7361 không biết người rơi xuống nước là ai, nhưng cậu cũng không biết Bùi Nhuận có biết bơi hay không.
Nếu như là y thì...
Trên thuyền bên kia có người rơi xuống nước, khiến những du khách đang chèo thuyền nhỏ dạo chơi ven bờ cũng bắt đầu xôn xao.
Có kẻ nhát gan, thấy thuyền nhỏ lay động theo sóng nước thì hoảng sợ không thôi, sợ người kế tiếp rơi xuống nước sẽ là mình, vội vàng gọi nhà đò quay lại bờ.
Cũng có người muốn đến xem náo nhiệt, vô thức chèo thuyền về phía giữa sông.
Hôm nay khách du ngoạn đông đúc, số người thuê thuyền cũng không ít.
Trong lúc nhất thờ, thuyền định quay đầu và thuyền muốn ra ngoài chen chúc một chỗ, du khách trên thuyền hét loạn cả lên, tiếng mắng mỏ không ngớt, bờ sông hỗn loạn như một tổ ong vỡ.
Nhà đò nổi tiếng tay nghề khéo léo kia khó khăn lắm mới chèo được ra được, vừa thả khách nhân trên thuyền xuống, còn chưa kịp quay về thuyền mình, liền thấy một bóng người màu đen đã sải bước nhảy lên thuyền trước một bước.
"Ta muốn đến chỗ chiếc thuyền lớn kia, làm phiền ngươi đưa ta qua đó."
Nhà đò vốn định thu dọn đồ đạc, buộc thuyền về nhà, còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã có một túi tiền nặng trịch bị ném thẳng vào lòng.
Nhà đò:......
Nhà đò: "Được rồi!"
Mái chèo quét qua mặt nước đen thẫm, để lại một vệt dài, chiếc thuyền rẽ nước lao đi được mấy mét, liền bị những thuyền quay lại chen chúc chặn kín, không thể nhúc nhích chút nào.
7361 nhìn cảnh những chiếc thuyền chen nhau tấp nập kia, chỉ cảm thấy nóng ruột đến mức một khắc cũng không thể chờ thêm.
Cậu đứng ở đầu thuyền đang lắc lư, nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn kia một lúc, bỗng nhiên hít sâu một hơi, nhấc chân định bước.
Chỉ là cậu còn chưa kịp hành động, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, cắt ngang động tác của 7361.
"Ngươi như thế nào mà lại ở đây!"
7361 nhíu mày quay đầu nhìn, liền thấy ở chiếc thuyền đối diện, Quý Hành đang tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Tựa hồ thấy rõ được hành động của cậu, thần sắc Quý Hành thoắt cái thay đổi.
"Ngươi định làm gì vậy?! Nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy xuống sông sao?!"
Giọng cậu ga như mang theo vài phần tức giận, không màng nhà đò ngăn cản, nhảy vọt lên thuyền nơi 7361 đang đứng, tiện tay kéo cậu trở lại khoang thuyền.
Quý Hành biết bơi, dù sao cũng lớn lên ở Vận Châu, động tác nhảy thuyền ấy làm vô cùng nhanh nhẹn.
Bị kéo trở về, 7361: ??
Cậu có định nhảy xuống sông đâu, cậu cũng đâu biết bơi.
Vừa rồi cậu chỉ định dẫm lên mạn thuyền, nhảy sang phần thuyền chưa bị chen chúc, để thuyền có thể đi tiếp về phía thuyền lớn mà thôi.
Quý Hành làm gì biết được điều đó. Cậu ta kéo tay 7361 không chịu buông, giọng nói nghiêm khắc chưa từng thấy.
"Giữa đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây làm cái gì? Ngươi có biết không, trời tối thế này mà rơi xuống sông, cho dù là người quen nước cũng có thể mất mạng!"
"Ta muốn đi tìm Bùi Nhuận."
Quý Hành nghẹn họng, một lúc sau suýt nữa tức đến nổ phổi: "Ngươi tìm y làm cái gì? Y... Y nếu thật sự muốn lo cho ngươi, thì sao lại để ngươi một thân một mình ở đây hả?"
7361 căn bản chẳng buồn để ý tới mấy lời Quý Hành nói, chỉ đột nhiên nhớ ra lời Trương Vĩnh Tu nhắc lúc sáng: cha con họ Quý đều đến yến Lộc Minh, mà Quý Hành rõ ràng cũng từ trên thuyền trở về.
Cậu lập tức trở tay bắt lấy Quý Hành: "Ngươi gặp Bùi Nhuận rồi phải không?!"
Quý Hành vốn đang ngẩn ra vì bị nắm bất ngờ, nghe đối phương nhắc tới Bùi Nhuận, sắc mặt lập tức sa sầm, hệt như phủ một tầng mực đen.
Cậu ta muốn hất tay 7361 ra, nhưng 7361 sức lực cực lớn, bộ dáng lại kiên quyết không buông, như thể nếu không được trả lời thì quyết không tha.
"Thấy rồi." Quý Hành giận dữ đáp.
"Vậy người rơi xuống nước là ai?"
Quý Hành cau mày liếc nhìn 7361 một cái: "Ta không biết."
Lời này Quý Hành là nói thật. Lần này cậu ta thi Hương không đậu, nhưng lại bị cha lôi đi tham dự yến Lộc Minh, nói là để cậu ta học hỏi người ta một phen.
Quý Hành đã thấy khó chịu trong người, lại chạm mặt Tuân Tùng, tâm tình càng thêm tồi tệ. Nhưng vì nể mặt cha mình, cậu ta cũng không tiện lập tức phủi tay bỏ đi.
Cho nên mới bước lên thuyền lấy lệ, định xuất hiện một chút rồi rút sớm, ai ngờ lại đụng trúng 7361 ở đây.
Chuyện đang xảy ra bên thuyền lớn, Quý Hành hiển nhiên cũng nghe thấy. Lại nhìn thấy vẻ mặt vội vã của 736, gương mặt kia không biết là vì bị gió thổi hay ánh trăng chiếu rọi, thoáng chốc trắng bệch lạ thường.
Quý Hành khựng lại, cố chấp nói: "...Ngươi đừng có nóng vội, trên thuyền có không ít gia đinh hộ vệ biết bơi, cho dù thật sự có người rơi xuống nước, cũng chưa đến mức xảy ra chuyện gì lớn."
7361 mặt không đổi sắc, không nói một lời, chỉ buông tay Quý Hành ra, xoay người bước ra ngoài khoang thuyền.
"Ngươi định đi đâu?" Phía sau truyền đến tiếng Quý Hành hỏi.
7361 nhẹ nhàng nhảy lên đầu thuyền, chẳng buồn quay đầu, chỉ đáp: "Đi tìm Bùi Nhuận."
"Lời ta vừa nói ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy, đa tạ ngươi."
7361 nói xong, bắt chước bộ dáng Quý Hành lúc nãy, nhảy lên chiếc thuyền đối diện. Thuyền lắc lư mấy cái, khiến những du khách bên trong hoảng hốt hô lên vài tiếng.
Đám hành khách thấy có người nhảy sang, còn chưa kịp mở miệng mắng mỏ, thuyền lại tiếp tục lắc mạnh hơn cả lần trước, đến mức khiến người ta hãi hùng.
"Mẹ nó, ai thế?! Điên rồi chắc?!"
Lời mắng loáng thoáng vang lên không dứt, nhưng Quý Hành làm như chẳng hề để tâm, giữ chặt lấy 7361 đang định nhảy sang thuyền khác, tức giận nói: "Thôi được, ta đưa ngươi đi!"
Với khoảng thời gian một tuần trà, 7361 đã đứng trên con thuyền lớn kia.
Thuyền này hiển nhiên từng có một trận hỗn loạn, hiện tại trên khoang nơi dùng làm nơi bày yến, chẳng còn mấy người, phần lớn đều là nô bộc đang thu dọn.
Quý Hành gọi lại một tên sai vặt, hỏi: "Người đâu cả rồi?"
Tên sai vặt kia hiển nhiên nhận ra Quý Hành, vội vàng cúi đầu đáp: "Quý thiếu gia, các vị đại nhân đều đã rời thuyền."
"Rời đi?" 7361 lập tức truy hỏi, "Vậy người rơi xuống nước thì sao?"
Khi nãy cậu và Quý Hành chèo thuyền nhỏ tới, trên mặt nước vẫn chưa thấy ai lo việc cứu người, đoán chừng lúc này đã được cứu lên, chỉ là không biết tình trạng thế nào.
Tên sai vặt kia liếc nhìn Quý Hành một cái, thấy cậu ta không mở miệng, lúc này mới đáp lời 7361: "Đã rời thuyền rồi."
"Rời thuyền?"
"Vâng, đi tìm đại phu." Gã sai vặt nhớ tới dáng vẻ vị công tử được vớt lên kia, không khỏi thở dài một tiếng đầy cảm khái.
7361 lập tức hỏi tiếp: "Người đó tên là gì?"
"Gọi là..." Gã sai vặt nhíu mày hồi tưởng, lắc đầu nói, "Lúc ấy quá hỗn loạn, tiểu nhân không nghe rõ."
7361 sốt ruột, đang định tìm người khác hỏi lại thì bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
"A Dao? Sao em lại ở đây?"
7361 quay đầu nhìn lại, liền thấy người mà cậu tâm niệm suốt cả ngày, đang nhanh bước về phía mình.
"Bùi Nhuận!" 7361 kinh hỉ vô cùng.
Còn chưa đợi Bùi Nhuận bước tới, cậu đã tự mình lao đến trước, chẳng màng ánh mắt người bên cạnh, ôm chặt lấy y.
"Huynh làm ta sợ muốn chết."
Bùi Nhuận đưa tay xoa đầu cậu an ủi: "Ta đã hứa với em là sẽ bình an vô sự, không để A Dao phải lo lắng."
7361 vội buông ra, kéo tay Bùi Nhuận từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn một lượt, thấy y quả thật không hề bị thương hay xây xát gì, lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Ta nghe có người nói có người ngã xuống nước, cứ tưởng là huynh lại bị đám người xấu kia ám hại..."
"Không có, không phải ta."
"A." 7361 hỏi, "Là ai vậy? Sao lại đột nhiên rơi xuống nước?"
"Là Tuân Triệu... Chuyện này trở về ta sẽ kể rõ cho em."
Bùi Nhuận kéo tay 7361, để cậu đứng cạnh mình, sau đó quay sang nhìn Quý Hành đối diện.
"Quý thiếu gia, hôm nay đa tạ ngươi đã chăm sóc A Dao."