Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 144

Thời tiết này, đang là đầu thu.

Dọc đường gió thu mát rượi, lên đường cũng không đến mức quá khó chịu.

Trải qua hai ngày đường, hai người cuối cùng đến được huyện Sơn Dương, theo lệ thường, trước tiên ghé qua nhà họ Cao.

Tin Bùi Nhuận trúng cử đã được truyền về từ hai hôm trước, nhà họ Cao từ sáng sớm đã chờ hai người trở về.

Đỗ thị vừa khóc vừa cười, đón hai người vào nhà, kích động đến mức khó nói nên lời, ngàn vạn lời cuối cùng chỉ hóa thành mấy chữ "Tốt, tốt, tốt".

7361 không đợi được liền lấy tờ hồng thiếp ra, mở ra trước mặt Đỗ thị, kiêu ngạo nói: "Bùi Nhuận đứng đầu bảng!"

Câu nói ấy lại khiến Đỗ thị không cầm được nước mắt, lại rơi thêm một trận.

Cao Trì vẫn như mọi khi, cùng Bùi Nhuận đấu võ mồm hai câu, Bùi Nhuận cũng không khách khí mà đáp trả, Cao Trì cũng chẳng giận, cuối cùng hiếm khi tỏ ra dáng vẻ huynh trưởng, vỗ vai Bùi Nhuận nói: "Huynh đệ của ta, vốn nên như vậy."

Cao Lãm đối với Bùi Nhuận cũng rất hài lòng. Người bình thường ít nói như Cao Lãm hôm nay uống nhiều mấy chén, lần đầu tiên nhắc đến cha của Bùi Nhuận trên bàn cơm.

"Cha của cháu vốn là người có tài, năm xưa nếu đi thi, tất cũng có thể đỗ đạt. Đáng tiếc... Thôi, không nhắc chuyện xưa nữa. Nếu dưới suối vàng ông ấy biết, ắt hẳn sẽ rất vui mừng vì cháu."

Yến tiệc chúc mừng ấy vô cùng náo nhiệt, ngay cả Đỗ thị cũng vui vẻ mà uống nhiều mấy chén.

7361 cũng uống theo một ly.  Tửu lượng cậu kém, rượu Cao Trì mua lại đặc biệt mạnh, một ly xuống bụng liền đỏ bừng hai má, đầu óc choáng váng, đến khi trở về còn phải để Bùi Nhuận dìu lên xe

Xe bò lắc lư dập dềnh, 7361 nằm trong xe ngơ ngác mơ màng, đang tưởng có thể về nhà ngủ một giấc, chợt bên ngoài vang lên một tràng khua chiêng gõ trống, làm cậu giật nảy mình, lập tức trợn to mắt.

"Chuyện gì vậy?!" 7361 giãy người ngồi dậy, xốc rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy đứng đầu là lý chính của thôn Vương gia, dẫn theo thôn dân chắn ngay trước xe ngựa.

Vài người trong đó cầm chiêng, cầm trống, mặt mày rạng rỡ hân hoan.

Chuyện đó chưa hết, còn có hai người khiêng một tấm biển lớn phủ vải đỏ, giữa tấm biển viết mấy chữ to vàng chóe, bên trên còn gắn một bông hoa lụa đỏ chói mắt.

"Cử nhân lão gia hồi thôn rồi!" Có người lớn tiếng hô vang, tiếp theo đó là một tràng chiêng trống vang dội đến chấn động đất trời, thậm chí còn đốt cả pháo chào mừng.

7361 mặt mày mơ hồ, quay đầu nhìn về phía Bùi Nhuận, rõ ràng chưa tỉnh rượu, căn bản không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Nhuận kéo cậu ngồi xuống, còn mình thì từ trên xe bò bước xuống, chắp tay thi lễ với lý chính: "Lý chính."

Lý chính lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở, chống gậy bước lên trước mấy bước, trên mặt đầy vẻ kích động, đến lời nói cũng có chút lắp bắp.

"Bùi, cử nhân lão gia! Ngài rốt cuộc cũng đã trở về, chúng ta đều đang đợi để đón gió tẩy trần cho ngài!"

Lý chính xúc động như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được.

Thời buổi này, cử nhân quả thực chẳng dễ gì có được.

Thi Hương ba năm tổ chức một lần, mà có thể thi đậu, bình quân một huyện cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Bùi Nhuận lại là người đầu tiên trong thôn Vương Gia đỗ Cử nhân, thử hỏi sao lý chính lại không kích động cho được?

Ngay khi tin tức truyền về, lý chính đã sớm kéo mấy vị lão nhân có vai vế trong thôn bàn bạc.

Muốn xuất tiền công quỹ trong thôn để tu sửa lại từ đường, mở một buổi tiệc mừng, còn định dựng riêng một tấm bia cử nhân trước từ đường để vinh danh Bùi Nhuận.

Tóm lại, nhất định phải long trọng chúc mừng cho thật đủ.

Tình cảnh trước mắt, chính là lý chính đã sớm sai người chuẩn bị đâu ra đó, chỉ đợi Bùi Nhuận hồi thôn để biểu lộ nhiệt tình của cả thôn.

Bùi Nhuận cảm nhận được hay không còn chưa rõ, nhưng 7361 thì đã cảm nhận rõ ràng rồi.

Cậu chỉ nghe Bùi Nhuận nói vài câu với lý chính, liền hiểu ra ngay tình thế lúc này: đây là lễ đón chúc mừng Bùi Nhuận trúng cử!

7361 lập tức tỉnh táo hẳn.

Vốn dĩ cậu còn định tự mình tìm người gõ trống khua chiêng, để thông báo cho cả thôn biết tin vui, tiếc là lúc đó Bùi Nhuận kiên quyết phản đối.

Nay người thôn Vương Gia tự phát kéo nhau khua chiêng gõ trống, 7361 làm sao không thấy kiêu ngạo cho được.

Cậu vốn định quay vào xe, lấy tờ hồng thiếp kia ra đưa cho thôn dân cùng xem.

Nhưng bên kia, Bùi Nhuận đã nói chuyện xong với lý chính, lần nữa trở lên xe bò.

Thôn dân vốn chắn trước đầu xe cũng dạt sang hai bên nhường đường, đưa mắt nhìn theo xe bò chở Bùi Nhuận vội vã rời đi.

Ngay sau đó, tiếng chiêng trống lại nổi lên vang dội, đến cả pháo cũng được đốt lên lần nữa.

7361 không nhịn được phải cất cao giọng: "Ta còn chưa đưa hồng thiếp cho bọn họ xem đâu đó!"

Bùi Nhuận khẽ cười: "Để hôm khác đi, không vội."

Xe bò một đường lắc lư trở về nhà, bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tiểu Hắc vừa nhìn thấy cổng nhà quen thuộc mở ra, liền lập tức phóng như bay vào sân, chạy loạn khắp nơi trước sau nhà.

7361 đứng giữa tiểu viện, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà vẫn y nguyên như trước, bỗng thở phào một hơi thật dài.

"Về nhà rồi."

Tiểu viện ở Vận Châu tuy cũng rất tốt, nhưng rõ ràng tiểu viện có hàng rào tre này lại càng khiến 7361 cảm thấy quen thuộc hơn.

Thu dọn đồ đạc đơn giản xong, tửu lượng trong người 7361 cũng gần như tan hết.

Lúc này vừa đúng hoàng hôn, chưa thấy buồn ngủ, 7361 liền kéo tay Bùi Nhuận ra sân dạo mát.

Tiểu viện này thoạt nhìn thì không khác xưa là bao, nhưng kỳ thực vẫn có ít nhiều thay đổi.

Chỉ riêng việc 7361 từng dời cây hạnh và cây táo từ nơi khác về đây, cũng đã là một thay đổi lớn.

Nhờ trước kia cậu không ngừng tiêu hao tinh thần lực bồi dưỡng, mấy cây ăn quả vốn dĩ ít nhất phải hai ba năm mới có thể ra quả, năm nay đã treo đầy quả ngọt.

Cây hạnh từng cho ra không ít quả trước khi hai người đi Vận Châu.

Lúc này, trên cây táo cũng treo đầy quả xanh.

7361 tìm một cây gậy trúc, gõ vài cái, những quả táo to tròn liền rơi bịch bịch xuống đất.

Cậu tiện tay nhặt một quả cho vào miệng, giòn ngọt mọng nước, ngon không thể tả.

7361 còn lấy một cái khay tre đựng đầy, quả to nhất còn to bằng quả trứng gà.

Thấy cậu ăn hết quả này đến quả khác, nếu cứ thế nữa thì lát ăn cơm chiều cũng chẳng còn bụng đâu mà ăn, Bùi Nhuận rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "A Dao, chúng ta ra hậu viện xem hồ sen một chút đi."

7361 lúc này mới chuyển dời sự chú ý.

Đúng rồi, còn có hồ sen nữa!

Cái hồ sen ở hậu viện, trên đường trở về cậu đã nhớ mãi không quên.

Hoa sen vào thời điểm này đã tàn rụng gần hết, may ra còn đuổi kịp đợt hạt sen cuối cùng.

Bùi Nhuận cúi người ngắt một bông, bóc lấy vài hạt, gỡ bỏ phần tâm sen bên trong rồi đưa cho 7361.

7361 nếm thử kỹ càng, chỉ thấy hạt sen thanh ngọt thơm bùi, mang một hương vị rất khác lạ.

"Ngon ghê." 7361 cũng học theo, ngắt một bông sen khác, bắt chước dáng vẻ của Bùi Nhuận bóc hạt sen.

Vừa mới bỏ vào miệng, bên tai đã vang lên tiếng ngăn lại của Bùi Nhuận: "Chờ đã."

7361 đã lỡ cắn một miếng, vị đắng lập tức lan tràn trong miệng, đắng đến nỗi cậu nhăn mày, vội vàng nhổ ra liên tục.

"Sao ta ăn lại thấy đắng thế này?" 7361 khó hiểu, chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, cả miệng đều đắng ngắt.

Bùi Nhuận vội đưa cho cậu mấy hạt sen đã gỡ tâm: "Ăn mấy cái này, đỡ đắng đi một chút."

7361 nghe lời ăn xong, nhai thật lâu mới cảm thấy miệng dễ chịu hơn.

"Tâm hạt sen rất đắng, lúc ăn phải gỡ ra." Bùi Nhuận mở lòng bàn tay, đưa phần tâm sen xanh biếc vừa bóc ra cho 7361 nhìn.

"Chính là cái này đây."

7361 cảm thấy mới lạ, lại lấy một hạt sen, lần này gỡ bỏ phần tâm sen, đến khi ăn vào, quả nhiên không còn đắng nữa.

"Thì ra là như vậy nha." 7361 bật cười, lại bóc thêm mấy hạt nữa đưa cho Bùi Nhuận ăn.

Đúng lúc ấy, mặt hồ bỗng nổi lên một làn sóng nước, 7361 không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng cá nhanh chóng lướt qua.

7361 chợt nhớ ra, trước đó cậu đã thả cá con vào trong hồ. Nhìn bóng dáng vừa rồi, cá con hiển nhiên đã lớn thành cá trưởng thành.

7361 vui không tả xiết.

Cậu rất thích cảm giác thu hoạch, bất kể là rau củ hay cá tôm.

Chỉ cần là đồ ăn, đến lúc thu hoạch luôn khiến 7361 thấy thỏa mãn một cách đặc biệt.

"Chúng ta ở nhà cũng nhiều ngày, phải tìm người đến xả bớt nước hồ." Bùi Nhuận nói, "Củ sen chắc cũng có thể đào lên rồi."

7361 cười đến cong cả mắt: "Vậy hai hôm nữa đi, ta còn chưa từng ăn củ sen đâu đó!"

"Được, vậy ngày mai ta sẽ đi tìm người."

Hôm sau, vừa sáng sớm Bùi Nhuận đã ra ngoài tìm người, còn 7361 thì ở nhà trò chuyện với Hòe Hoa.

Hòe Hoa đến từ sớm. Thực ra hôm qua nàng đã biết 7361 trở về rồi, chỉ là cố nhịn không đến thăm ngay, là vì bị nương nàng ngăn lại.

Bà nói, 7361 vừa về, nhất định cần nghỉ ngơi, bảo Hòe Hoa đừng vội đến quấy rầy.

Nhịn suốt một đêm, sáng hôm sau Hòe Hoa đã không chờ nổi mà chạy sang.

Nàng đến cũng không tay không, còn mang theo không ít rau củ, sợ 7361 mới về, trong nhà thiếu rau tươi mà ăn.

Vừa thấy 7361, Hòe Hoa đã kích động mà nắm chặt lấy tay cậu: "A Dao! Cuối cùng ngươi cũng về rồi!"

Nhìn thấy bằng hữu thân thiết, 7361 cũng vui mừng không kém.

"Hòe Hoa!"

Hai người vào trong phòng hàn huyên, 7361 còn lấy lễ vật ra tặng Hòe Hoa, toàn là những món đồ trang sức mà nữ hài tử thích.

Hoa nhung, trâm cài, khăn tay đủ kiểu linh tinh.

Đồ tuy không quý, nhưng tinh xảo và đẹp đẽ vô cùng.

Hòe Hoa tự nhiên vui mừng không để đâu cho hết, miệng không ngừng nói cảm ơn, còn đeo mấy đóa hoa nhung thử rồi hỏi 7361 cái nào nhìn đẹp hơn.

Giờ quan hệ giữa hai người thân thiết thế này, từ chối chỉ càng thêm khách sáo xa cách, Hòe Hoa cười vui vẻ nhận lấy.

Hai người lại ngồi hàn huyên một hồi lâu, phần lớn là Hòe Hoa thao thao bất tuyệt, kể về chuyện nàng cùng Vương thẩm trồng rau ra sao, rồi tình hình bên Bách Duyệt Hiên thế nào.

Trồng trọt vốn là chuyện phải nhờ trờ, tất nhiên không tránh khỏi chuyện trắc trở, nhưng may mà kết quả cũng xem như thuận lợi. Bên Bách Duyệt Hiên làm ăn rất khá, rau củ Hòe Hoa và mọi người đưa tới thường xuyên không đủ bán.

Hòe Hoa còn nói, dạo này Ngô đầu bếp đang tính mở rộng thêm mặt tiền cửa hàng.

Cuối cùng, Hòe Hoa lấy ra một bọc bạc, đưa cho 7361.

"Tiền trước kia thiếu ngươi, lần này cuối cùng cũng trả sạch được rồi."

7361 không từ chối, nhận lấy luôn.

Hôm nay Hòe Hoa rõ ràng đang rất vui: "Tiền đã trả cho ngươi, nương ta cuối cùng cũng yên tâm rồi. Về sau chỉ cần từ từ tích góp, sang năm biết đâu nhà ta cũng có thể sửa sang lại chỗ ở một chút."

Nghĩ đến tình hình làm ăn của Bách Duyệt Hiên hiện tại, Hòe Hoa cảm thấy chuyện này chẳng thành vấn đề gì cả.

Tất cả những điều tốt đẹp này, nàng đều biết là nhờ A Dao. Nếu không có đối phương một tay kéo nàng ra khỏi vũng bùn, thì với tình cảnh lúc trước, rất có thể nàng đã bị ép gả cho một tên lưu manh vô lại nào đó rồi. Cuộc sống về sau... thật sự không dám tưởng tượng.

"Vương thẩm vốn cũng muốn tới, nhưng thẩm ấy vừa lên chức nãi nãi, đang ở nhà chăm sóc con dâu ở cữ."

7361 trợn tròn mắt: "Sinh tiểu bảo bảo rồi sao?"

"Ừm, Vân Vân tỷ vừa sinh cách đây mấy hôm, là một tiểu ca nhi. Ta còn chưa kịp đến thăm nữa đó." Hòe Hoa nói tới đây, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.

không khỏi cảm thấy có chút buồn bã.

Cũng đã mấy tháng rồi, sáng nay cậu còn để Bùi Nhuận xem giúp bụng mình.

Tiếc là đến giờ vẫn chẳng có chút thay đổi nào so với trước đây.

Sao đến giờ vẫn chưa có tiểu bảo bảo chui vào bụng cậu vậy chứ?

Lần đầu tiên 7361 cảm thấy thất vọng, thậm chí không biết nên nỗ lực như thế nào mới tốt.

Hòe Hoa nhìn thấy động tác của 7361, ánh mắt chậm rãi trợn to, nàng dè dặt hỏi thử: "A Dao, chẳng lẽ ngươi cũng..."

7361 lắc đầu, giọng trầm xuống: "Không có, vẫn giống hôm qua, bụng chẳng có gì thay đổi."

Hòe Hoa là một cô nương chưa xuất giá, mấy chuyện này vốn đã ngại ngùng, huống hồ nàng cũng không hiểu rõ lắm, thấy 7361 không vui, lại càng không biết phải an ủi thế nào.

Cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt mà nói: "Cái đó... Nương ta cũng thành thân hai năm sau mới có ta, ngươi với Bùi tú tài... à không, Bùi cử nhân, thành thân còn chưa tới một năm, chắc là phải đợi thêm một chút."

"Thật sao?" 7361 nghe xong lời nàng, coi như đó là sự thật, "Vậy được rồi, đành chờ thêm vậy."

Bình Luận (0)
Comment