Rất nhanh sau đó, 7361 liền không còn thời gian để nghĩ ngợi đến chuyện tiểu bảo bảo nữa.
Người đến nhà nối đuôi nhau không dứt, dù cho Bùi Nhuận đã cố ý tránh đi phần lớn, cũng không cách nào cản nổi.
Người trong thôn Vương Gia được lý chính căn dặn, không dám tùy tiện quấy rầy hai người.
Nhưng không biết là ai lan truyền tin Bùi Nhuận đã về, đám viên ngoại, phú hộ trong huyện và các thôn xung quanh liền lần lượt tới tặng lễ.
Lúc ở Vận Châu, bọn họ cũng từng gặp qua tình huống tương tự. Khi ấy, Bùi Nhuận từ chối mấy lần, rồi người ta cũng không đến nữa.
Dù sao thành Vận Châu lớn, người trúng cử cũng không chỉ có mình Bùi Nhuận, y không nhận, thì vẫn còn người khác chịu nhận thay.
Nhưng huyện Sơn Dương lại khác.
Ở đây, Cử nhân hiếm như lông phượng sừng lân, thân phận quý giá vượt bậc. Bùi Nhuận có từ chối, người ta cũng chỉ cho rằng y không thích lễ vật đó, quay đầu lại liền thay bằng thứ khác đem tới.
Tất cả những chuyện kia đều không tính là gì. Điều khiến 7361 trầm mặc chính là hai người đang quỳ trước mặt mình lúc này.
Đây cũng là người tặng lễ hôm nay, nhưng lần này khác biệt ở chỗ, hai người này bị đưa đến.
Một cô nương, một ca nhi, tuổi chừng mười bốn, vóc dáng thanh tú, mặt mày ngoan ngoãn, thoạt nhìn còn non nớt như chưa từng va chạm thế sự.
Người đưa lễ còn mặt dày cười nói, lời lẽ nghe như rất chu đáo: "Cử nhân lão gia bận rộn chính vụ, hai đứa nhỏ này đưa tới hầu hạ, lão gia muốn an bài thế nào cũng được."
Sắc mặt 7361 lạnh xuống, không chút do dự từ chối: "Ta không cần. Trong nhà không có chỗ cho họ ở."
Huống chi, cơm canh Bùi Nhuận nấu mỗi ngày đã khiến cậu rất hài lòng. Cậu không muốn để y phải nấu nướng cho người dưng kẻ lạ.
Còn chuyện hạ nhân gì đó... nhà bọn họ thật sự không cần.
Người nọ vẫn cười nịnh bợ, dẻo miệng khuyên nhủ: "Chuyện chỗ ở dễ bàn mà, nếu phu lang chịu nhận, thì cho họ ở phòng chứa củi cũng được."
Lời còn chưa dứt, hai người kia lập tức quỳ sụp xuống trước mặt 7361, vẻ mặt đầy lo sợ, run rẩy không thôi.
"Phu lang, xin ngài thu nhận chúng ta đi, chúng ta nhất định sẽ tận tâm hầu hạ ngài cùng Cử nhân lão gia."
7361 kinh hãi.
Từ khi tới nơi này đến nay đã lâu như vậy, vẫn chưa từng có ai đột nhiên quỳ xuống trước mặt cậu như thế.
Đúng lúc ấy, Bùi Nhuận bước vào, vừa thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống.
Y chẳng thèm để tâm đến ba người trong phòng cứ một câu "Cử nhân lão gia", hai câu " ử nhân lão gia", mà lập tức đi thẳng đến trước mặt 7361.
"A Dao, chè hạt sen nấu xong rồi, ở trong bếp, em đi trước đi, chuyện ở đây để ta lo."
7361 khẽ gật đầu, liền xoay người đi về phía nhà bếp.
Hạt sen là sáng sớm vừa mới bóc tươi, bỏ tâm rồi chưng chín, sau đó đem nấu cùng tuyết nhĩ và táo đỏ suốt một canh giờ.
Bùi Nhuận biết 7361 thích ăn ngọt, đến lúc để nguội còn cho thêm một muỗng đầy mật hoa quế.
Một ngụm đưa xuống, mềm mịn trơn mượt, hương mật ngọt lịm, ăn vào cực kỳ khoái khẩu.
Trong lòng 7361 lập tức cho món chè hạt sen này một đánh giá rất cao, xem nó ngang hàng với rượu nếp viên mà cậu yêu thích.
Một chén còn chưa ăn hết, Bùi Nhuận đã bước đến.
Thấy 7361 ăn rất vui vẻ, không hề mang dáng vẻ bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, nét không vui trên mặt Bùi Nhuận mới dần tan đi.
"Ngon không?"
"Ngon lắm!"
7361 vui vẻ thực sự: "Bùi Nhuận, sao huynh cái gì cũng biết làm vậy?"
Hạt sen vốn không phải thứ thường thấy ở huyện Sơn Dương, vậy mà Bùi Nhuận vẫn có thể làm ra món này, trong mắt 7361 quả thực là rất lợi hại.
Nghĩ tới mấy quyển sách tìm tòi, Bùi Nhuận chỉ nói: "Xem nhiều sẽ biết thôi."
Hai người đều không nhắc lại chuyện vừa rồi, cứ thế vui vẻ cùng nhau ăn hết một nồi chè hạt sen.
Nhưng việc người ta mang lễ tới dâng mãi thì cũng không phải cách hay, tất cả đều từ chối thì lại chẳng hợp lẽ.
Đúng lúc trong thôn đang định tổ chức tiệc mừng, hôm qua có người đến tìm Bùi Nhuận, nói là đã mời riêng người chọn ngày lành, ba ngày sau chính là thời khắc đại cát, muốn dựng bia Cử nhân trước cửa từ đường.
Bùi Nhuận đơn giản thuận nước đẩy thuyền, quyết định tổ chức tiệc mừng vào ngày ấy, cũng để đám người đến tặng lễ ba ngày sau hẵng quay lại.
Còn việc chuẩn bị thế nào, y giao hết cho lý chính lo liệu, chỉ bỏ tiền ra tổ chức tiệc mừng mà thôi.
Như vậy, trong nhà rốt cuộc cũng được yên tĩnh hai ngày.
Mặc cho bên ngoài lý chính dẫn thôn dân bận rộn chuẩn bị cho tiêuc mừng, Bùi Nhuận cùng 7361 đóng cửa viện, an nhiên sống trong tiểu viện của chính mình.
Ngay cả 7361 cũng không nhịn được thở dài một tiếng.
Cậu vốn thích náo nhiệt, nhưng lại không thích một đám người chẳng liên quan gì cứ đến náo loạn trong nhà mình.
Hiện giờ cuối cùng cũng được yên bình, 7361 nằm trên chiếc ghế dài, trong tầm tay là đĩa táo xanh đã rửa sạch sẽ.
Bùi Nhuận ngồi dưới hành lang, tay cầm một quyển sách, giọng nói ôn hòa đọc cho 7361 nghe một câu chuyện mới.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tán lá táo xào xạc rung động, 7361 cắn một quả táo xanh ngọt đặc biệt, xoay người đưa tay về phía Bùi Nhuận, muốn chia cho y nửa quả còn lại.
Hai người đã lâu chưa từng an nhàn ở chung như vậy, nhất thời chẳng muốn làm gì cả.
Chớp mắt liền đến ngày thứ ba, sáng sớm thôn Vương Gia đã nổ pháo vang trời.
Trong thôn hiếm hoi mới có được một chuyện vui lớn như vậy, lại thêm lý chính dốc lòng thu xếp, tiệc mừng lần này quả thực náo nhiệt phi phàm.
Khoảng đất trống trước từ đường bày đầy bàn ghế, bên cạnh còn dựng sáu cái bệ bếp.
Thôn dân ra vào tấp nập, đất trống náo nhiệt vô cùng, ai nấy trên mặt đều mang nụ cười vui vẻ.
Bùi Nhuận ra tay hào phóng, tiền bạc cấp đủ, lý chính lo liệu cũng chu toàn.
Bàn tiệc vô cùng phong phú, chỉ riêng món mặn đã chiếm quá nửa.
Bữa tiệc linh đình như vậy, thôn dân thôn Vương Gia đương nhiên vô cùng cao hứng. Cử nhân lão gia từ sớm đã buông lời, nói người trong thôn không cần mang lễ, chỉ cần đến ăn một bữa miễn phí là được. Thử hỏi có ai lại không thấy vui?
Chỉ là, 7361 vẫn như cũ là trung tâm trong miệng đám thôn dân.
Có mấy người vẫn chưa hoàn toàn yên lòng, cảm thấy 7361 chắc chắn không phải người thường.
Trong lời bàn tán của họ, 7361 lại có thêm một thân phận mới —— Tiên tử hạ phàm.
Mới nghe thì tưởng nói chơi, nhưng lại có người nói hết sức nghiêm trang, thề thốt như thật, còn có cả "bằng chứng xác thực".
"...Ngươi xem, cậu ta rời khỏi nhà họ Vương không bao lâu liền mua được xe, còn mua cả bò, chẳng biết tiền từ đâu mà có, nhất định là dùng tiên pháp..."
"...Còn nữa, Bùi cử nhân khi trước bị què bao nhiêu năm, vậy mà sau khi cưới cậu ta lại có thể đứng dậy, không phải tiên pháp thì là gì?"
"...Lần này Bùi cử nhân thi đỗ Cử nhân, nói không chừng cũng là cậu ta dùng thủ đoạn gì đó trợ giúp..."
"...Phải đó phải đó, các ngươi biết không, cậu ta còn đổi tên nữa kia, nghe nói đổi thành 'Liễu Dao'... Này? Các ngươi có biết nhà ai có tiên nhân họ Liễu không?..."
...
Những lời bàn tán này đều chỉ là truyền miệng trong bóng tối, nhưng cũng chẳng thể ngăn được ánh mắt của đám thôn dân nhìn 7361 dần dần thay đổi.
Vì vậy bên người 7361 đột nhiên xuất hiện mấy thôn dân xa lạ, trong đó có một người cười nịnh nọt, dè dặt lên tiếng thỉnh cầu: "Cử nhân phu lang... có thể làm phiền ngài sờ đầu đứa nhỏ nhà ta một chút không?"
Trong lòng nàng ôm một hài tử hơn một tuổi, không chỉ riêng nàng, mấy thôn dân xung quanh ai nấy cũng đều mang theo trẻ nhỏ.
7361:?
7361 hỏi lại: "Ta sờ đầu nó?"
Người kia lập tức gật đầu: "Muốn để nó dính lấy phúc khí của ngài."
7361 cảm thấy rất kỳ quái, chẳng hiểu giữa hai chuyện này thì có liên quan gì.
Nhưng chuyện này cũng chẳng phải đại sự gì, huống hồ tiểu hài tử trong lòng người kia quả thật đáng yêu, đôi mắt đen lay láy tò mò nhìn cậu, đến khi cậu liếc mắt nhìn qua, còn nhếch miệng cười khanh khách.
7361 nhìn mà trong lòng thấy vui vẻ, thôn dân có yêu cầu kỳ quặc thế nào cũng không đáng để để tâm.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu tiểu hài tử, thuận tiện còn mỉm cười đáp lại nó một cái.
Sắc mặt nương đứa nhỉ trong nháy mắt liền rạng rỡ vui sướng, liên tục cảm tạ: "Đa tạ tiên... đa tạ Cử nhân phu lang."
Những người xung quanh thấy 7361 dễ nói chuyện như thế, liền nhao nhao kéo hài tử nhà mình đến.
7361 lần lượt sờ lên đầu từng tiểu bằng hữu, mỗi đứa đều được cậu tặng cho một nụ cười. Mấy thôn dân đó mừng rỡ khôn xiết, rối rít cảm tạ rồi mới chịu lui xuống.
7361 cúi đầu nhìn bàn tay mình, vẫn là không tài nào hiểu nổi chuyện vừa rồi.
Trước khi tiệc mừng bắt đầu, lý chính dẫn theo vài vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn, đứng trước từ đường, niệm một tràng dài mà 7361 hoàn toàn nghe không hiểu, giữa lúc tiếng pháo nổ vang trời, mời Bùi Nhuận kéo tấm lụa đỏ trên tấm bia đá xuống.
Bách Duyệt Hiên cùng Lâm phủ cũng đều phái người đến.
Lý chưởng quầy và Ngô đầu bếp đều có mặt, đầu heo dùng làm vật tế hôm nay chính là do Bách Duyệt Hiên cung cấp.
Ngô đầu bếp nét mặt đầy ý cười, hướng về phía Bùi Nhuận nói: "Ta đã biết Bùi lang quân nhất định sẽ đỗ, lúc các ngài vừa rời đi, ta đã nói, chờ Bùi lang quân thắng lợi trở về, ta sẽ đưa đầu heo tế tổ cho các ngài, ngài xem, quả nhiên ứng nghiệm."
Lý chưởng quầy cũng nói: "Đó là bởi Bùi lang quân văn tài cái thế."
Lâm quản gia tất nhiên cũng tới tặng lễ, lần này mông mang đến hai phần lễ, một phần đại diện cho Lâm phủ, phần còn lại là lấy danh nghĩa cá nhân.
Lâm quản gia chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng Bùi lang quân."
Lại nói thêm: "Về sau nếu có chỗ nào cần dùng đến tại hạ, xin cứ việc mở miệng. Ta nhớ Liễu ca nhi lúc trước rất thích tới cửa tiệm tạp hóa tìm hạt giống rau, hôm nay ta mang theo một ít tới đây, đều là thứ ở huyện Sơn Dương không có, đến khi ấy tiểu ca nhìn xem, có thứ nào dùng được thì cứ lấy."
7361 trong lòng vui vẻ không thôi. Nếu Lâm quản gia có thể tìm được những giống rau mà cậu chưa từng thấy qua, thì đối với 7361 mà nói, còn quý giá hơn cả vàng bạc, bởi lẽ vàng bạc cậu có thể tự mình kiếm được.
Chỉ nói riêng chuyến hồi hương lần này, riêng phần chia bạc từ Bách Duyệt Hiên đã gần 500 lượng.
Thấy 7361 vui vẻ như vậy, Bùi Nhuận cũng mỉm cười đáp lễ với Lâm quản gia: "Đa tạ ngài."
Lâm quản gia vuốt râu, vẻ mặt rạng rỡ, cảm thấy món lễ vật lần này của mình quả thực đưa đúng chỗ.
Lại càng âm thầm cảm thấy may mắn, từ khi quen biết 7361 đến nay, ông chỉ tốn chút bạc vụn, nhưng thứ mà 7361 mang lại cho ông lại không chỉ là được chủ nhân Lâm phủ thưởng thức.
Dù cho không có chuyện Bùi Nhuận trúng cử lần này, ông cũng bằng lòng kết giao với 7361.
Về phần những phú hộ, viên ngoại từng bị Bùi Nhuận cự tuyệt trước đó, lần này cũng nhân cơ hội mà mang lễ tới.
Vì trước đó tặng quá quý giá nên bị cự thu, lần này bọn họ đã chọn đúng điểm, đều tặng những thứ như giấy, mực, bút, nghiên, lại thêm ít lễ bạc không quá khoa trương.
Giấy mực bút nghiên các loại, Bùi Nhuận giữ lại một phần, đem phần còn lại tặng cho đám học trò mà y từng dạy dỗ.
Mấy học trò kia hôm nay cũng tới, vừa thấy Bùi Nhuận cùng 7361 liền gọi ngay một tiếng "Tiên sinh", một tiếng "Sư công", chẳng đổi cách xưng hô, khiến 7361 vui mừng khôn xiết.
7361 như thường lệ, lấy táo xanh hạt sen ra đãi bọn họ, khiến mấy học trò ấy đỏ mặt ngượng ngùng không thôi.
Vẫn là đợi Bùi Nhuận gật đầu, bọn họ mới dám nhận lấy.
Về phần giấy bút mực, ban đầu bọn học trò cũng chẳng dám thu.
Bởi lẽ với bọn họ mà nói, những thứ ấy quá đỗi quý giá, số giấy bút mực đó nếu đổi thành bạc, đủ để một nhà ăn uống trong hai tháng.
"Ta từng làm phu tử của các ngươi, tất nhiên mong các ngươi nên người. Cầm lấy đi, nếu thật lòng muốn báo đáp ta, thì hãy chuyên tâm học hành cho tốt."
Thấy Bùi Nhuận không phải nói đùa, mấy học trò mới chần chừ mà nhận lấy.
Một buổi hỉ yến náo nhiệt vui vẻ, ai nấy đều cảm thấy hài lòng.
Sau khi bận rộn tiếp đãi xong xuôi, 7361 và Bùi Nhuận rốt cuộc cũng có thể rút ra thời gian, cùng nhau thu hoạch hồ sen ở hậu viện.