Bình Sinh xách theo gậy gỗ trở về, liền thấy cỗ xe bò kia chẳng biết từ lúc nào đã được kéo ra.
Hắn bước tới hỏi Trương Vĩnh Tu: "Là Ngươi làm?"
Trương Vĩnh Tu liếc nhìn 7361 với vẻ mặt bình thản, muốn nói lại thôi.
Bình Sinh thấy Trương Vĩnh Tu không trả lời, lại quay đầu nhìn lão gia nhà mình, vẻ khó hiểu dần hiện lên trên gương mặt rám nắng.
Trong khoảnh khắc, không khí yên lặng đến kỳ lạ.
Có lẽ vì quá yên tĩnh, 7361 đứng trước xe bò nhìn mọi người không ai lên tiếng, bèn mở miệng: "Các ngươi làm sao vậy?"
Bình Sinh phụ họa theo: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
Lão giả:......
Cha con Trương Vĩnh Tu từ đằng xa trông thấy 7361 chỉ dùng một tay nhấc bổng cả cỗ xe bò:......
Còn Bùi Nhuận, y chỉ khẽ mỉm cười.
7361 kéo dây cương con bò, lôi cỗ xe ra đường lớn, sau đó đưa dây cương cho Bình Sinh: "Xe của ngươi."
Bình Sinh nhìn cây gậy gỗ trong tay, lại nhìn dây cương, suy nghĩ một chốc mới ném gậy xuống, nhận lấy dây cương.
Lúc này Trương Vĩnh Tu mới như bừng tỉnh, cười ha hả mấy tiếng, giống như để xoa dịu bầu không khí: "Mặc kệ thế nào, xe đã ra được, có thể lên đường rồi."
Lão giả cũng phản ứng lại, chắp tay hướng về phía 7361: "Đa tạ mấy vị."
Chờ cỗ xe bò đi xa, Trương Vĩnh Tu cũng vẫy tay bảo Bùi Nhuận và những người khác lên xe: "Đi thôi."
Đoạn đường kế tiếp suôn sẻ thông thuận, không có chuyện gì khác xảy ra nữa.
7361 theo Trương Vĩnh Tu xuyên qua con đường nhỏ kia, quay lại thôn trang lần trước, vừa bước vào liền trông thấy những gốc khoai tây đã mọc ra lá. Chúng bám theo những rãnh nước được cố ý đắp sẵn phía trước, lớn lên xanh um mơn mởn.
Lúc này có vài nông hộ đang tự mình tưới nước cho đám khoai tây, thấy có người vào liền lần lượt đứng dậy hành lễ.
Trương Vĩnh Tu khoát tay ra hiệu cho bọn họ đứng sang một bên. Phía sau là việc liên quan đến 7361, cậu muốn xem tình trạng khoai tây phát triển ra sao, có cần chú ý gì đặc biệt không.
Với chuyện liên quan đến rau, 7361 rất để tâm, không cần Trương Vĩnh Tu căn dặn, cậu cũng tự mình xem xét vô cùng tỉ mỉ.
Trong mảnh ruộng kia, cậu lật từng tán lá, kiểm tra lớp đất bên cạnh, vẫn là gương mặt không biểu cảm quen thuộc, trầm mặc không nói gì, khiến mấy nông dân bên cạnh càng thêm lo lắng, chỉ sợ mình chăm sóc không tốt.
Gần mười lăm phút sau, xem xét xong, 7361 đứng dậy, gật đầu với Trương Vĩnh Tu và những người bên cạnh: "Các ngươi chăm sóc rất tốt, khoai tây cũng không có vấn đề gì."
Trương Vĩnh Tu và mấy nông dân nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Sau này nhớ bón đất thêm lần nữa, một tháng sau bón phân lại một lần." 7361 suy nghĩ rồi dặn thêm, "Đúng rồi, khoai tây sau khi thu hoạch, ít nhất phải cách một năm mới được trồng lại, nếu không khoai sẽ không lớn được, còn dễ sinh bệnh."
Mấy người nông dân vội vàng gật đầu lia lịa, Trương Vĩnh Tu không biết từ đâu móc ra cây bút, múa bút thành văn trên tờ giấy.
7361 thấy thế, lại cố gắng hồi tưởng, những gì có thể nói đều nói ra hết, cuối cùng còn dặn thêm một câu: "Nếu gặp chỗ nào không hiểu, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Trương Vĩnh Tu chép xong nét bút cuối cùng, cười ha hả: "Có những lời này của Liễu ca nhi, về sau Trương mỗ liền không khách khí nữa."
Chuyện bên này coi như đã xong, nhưng Trương Vĩnh Tu tới đây không chỉ để xem khoai tây, còn có việc khác.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ ăn, Trương Vĩnh Tu liền nói: "Phía nam chỗ này có một dải đồi, gần con suối nhỏ, phong cảnh rất không tệ. Nhị vị nếu rảnh rỗi, có thể đi dạo một chút, ta để Mạch Tuệ dẫn đường cho các ngươi."
7361 còn chưa kịp nói gì, người vẫn luôn đi bên cạnh cậu là Bùi Nhuận đã lên tiếng trước: "Làm phiền Trương đại nhân chỉ giúp phương hướng, bọn ta tự đi là được, không tiện làm phiền Mạch Tuệ cô nương."
Trương Vĩnh Tu nghĩ đoạn sườn núi kia cũng không xa, bèn gật đầu, sau đó dặn Bùi Nhuận đường đi thế nào.
Bùi Nhuận ghi nhớ kỹ càng, liền kéo tay 7361 ra ngoài.
Quả đúng như lời Trương Vĩnh Tu, chỗ kia cách cũng không xa, ra khỏi thôn trang, đi theo con đường nhỏ lên dốc, rẽ một cái là thấy được.
Bên tai nước suối róc rách, bờ sông rải đầy những viên đá cuội to nhỏ không đều. Bùi Nhuận nắm tay 7361, chậm rãi bước đi dọc bãi sông.
7361 tỏ ra rất hứng thú, nhìn thấy viên đá nào đẹp là lại cúi người nhặt lên, hỏi Bùi Nhuận xem hình dáng viên đá đó có đẹp hay không.
Đá cuội đa phần là hình tròn, khác nhau chủ yếu là lớn nhỏ, có viên tròn xoe, có viên bầu dục, có viên dẹt dài.
Đổi lại người khác thì có khi chẳng thấy khác biệt gì, nhưng mỗi lần 7361 hỏi, Bùi Nhuận đều sẽ cẩn thận nghiêm túc kiên nhẫn mà so sánh ưu nhược điểm của hai viên đá.
7361 nghe xong liền vui vẻ, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích.
Cuối cùng, 7361 chọn ra hai viên mà cả hai người đều rất vừa ý, kích cỡ không khác mấy quả trứng gà, màu sắc đỏ sậm, thành một đôi.
Cậu cẩn thận cất chúng vào trong túi, còn tỏ vẻ muốn đem về đặt trên đầu giường, mỗi ngày nhìn một chút.
Với chuyện này, Bùi Nhuận chỉ có thể mỉm cười đồng ý, còn cùng 7361 bàn bạc cụ thể nên đặt ở vị trí nào trên đầu giường.
Nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ thực sự chưa từng thoải mái đi chơi thế này bao giờ.
Sau khi thành thân, phần lớn thời gian 7361 đều bận rộn với chuyện đồng áng, còn Bùi Nhuận thì tất bật ôn tập, sau đó lại là đến Vận Châu dự thi Hương, rồi bao nhiêu việc nối tiếp nhau không dứt.
Nghĩ kỹ lại, cùng nhau ra ngoài du ngoạn thế này, đúng thật là lần đầu tiên.
"Trương đại nhân nói không sai, nơi này rất đẹp." Ánh mắt 7361 lướt qua mặt sông, nhìn về dãy núi nơi xa, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không khí ở đây đặc biệt trong lành, sảng khoái vô cùng.
"Nếu A Dao thích, lần sau chúng ta lại đến."
Thời tiết đã bắt đầu se lạnh, qua thêm vài tháng nữa sẽ sang đông, 7361 ngẫm nghĩ, rồi hỏi: "Không biết mùa đông nơi này có đẹp không."
Bùi Nhuận cũng nhìn về phía xa: "Đến lúc đó chúng ta cùng đến xem, có điều tốt nhất là đợi đến ngày tuyết rơi."
Hai người cứ thế trò chuyện, tản bộ đến một đoạn sườn đồi thoai thoải, bỗng nhìn thấy phía trước có hai người.
Một người đội nón lá, ngồi bên bờ sông, tay cầm cần câu, xem chừng đang câu cá. Người còn lại thì ngơ ngác đứng bên cạnh, mắt dán chặt vào mặt nước phẳng lặng, vẻ mặt như thể đang gánh chịu mối hận thù sâu đậm.
Hai người kia đều là gương mặt quen thuộc, chính là lão giả và Bình Sinh mà trước đó họ từng gặp trên đường.
Từ xa vang vọng đến tiếng đối thoại của hai người.
"Lão gia, đã một canh giờ rồi, nơi này thật sự có cá sao?"
"Ngươi yên lặng chút, đừng làm cá của ta hoảng sợ bỏ chạy."
Lại thêm một hồi trầm mặc, Bình Sinh lại ngây ngô nói: "Lão gia, ta đói bụng... chúng ta chừng nào thì ăn cơm?"
"Đừng vội, đợi lão gia ta câu được cá, chẳng phải sẽ có cơm ăn sao."
Trên mặt Bình Sinh hiện rõ vẻ đau khổ, chỉ cảm thấy e là trước khi quay về, cơm cũng chẳng được ăn.
Cũng may mấy tình huống kiểu này hắn đã gặp qua không ít, lần này có chuẩn bị từ trước, mang theo đồ ăn sẵn, thấy lão gia nhà mình vẫn giữ nguyên dáng vẻ chăm chú nhìn chằm chằm mặt nước, hắn chỉ đành xoay người, định lên xe bò lấy đồ ăn.
Chính vào lúc này, Bình Sinh trông thấy 7361 và Bùi Nhuận.
Sau khi thấy rõ, hắn cũng rất ngạc nhiên: "Là các ngươi?"
Có lẽ vì quá kinh ngạc nên câu nói này của hắn có hơi lớn tiếng.
Rất nhanh liền bị lão giả đang câu cá bên bờ mắng đến suýt thổ huyết: "Đột nhiên kêu to như thế làm gì? Con cá vừa định cắn câu bị ngươi dọa chạy hết rồi! Còn như vậy nữa thì lần sau đừng theo ta ra ngoài... Ai nha, thật là tức chết lão phu!"
Lão giả hùng hổ xoay người lại, liền nhìn thấy 7361 và Bùi Nhuận đang đứng cách đó không xa.
Trong chớp mắt, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, rất nhanh liền thu lại vẻ giận dữ khi nãy, hiện lên biểu cảm ôn hòa, nhã nhặn như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra, đúng kiểu bộ dáng khi lần đầu gặp 7361.
"Thì ra là hai vị, thật đúng là có duyên."
Cứ như thể người vừa mới mắng mỏ ầm ĩ không phải là ông vậy.