Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 150

Đã là lần thứ hai gặp lại, cũng có thể xem là duyên phận.

Hai bên đơn giản trao đổi xưng hô, Bùi Nhuận cùng vị lão giả họ Kỷ kia trò chuyện tán gẫu.

7361 thì bị người tên Bình Sinh gọi sang một bên, đối phương muốn so sức lực với cậu.

"Lão gia nhà ta nói, cái xe bò kia ngươi chỉ dùng một tay đã nhấc lên được." Bình Sinh nói, đánh giá 7361 từ trên xuống dưới, hiển nhiên là không tin.

7361 lúc này thật lòng khiêm tốn: "Cũng không phải một tay nhấc lên, chỉ là nâng được một nửa thôi."

"Ta không tin." Bình Sinh tỏ vẻ không phục, "Ngươi so sức với ta đi, ta còn chưa từng gặp ai sức lực lớn hơn ta."

Nếu Bùi Nhuận có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra lời nói và hành vi của Bình Sinh có phần khác thường, rõ ràng tâm trí và cách hành xử không giống với tuổi tác hiện tại của hắn.

Nhưng 7361 lại không nhận ra, cậu vui vẻ đồng ý.

Bên bờ sông không thiếu gì đá tảng, Bình Sinh chỉ tay về một khối đá lớn cao tới nửa người cách đó không xa: "Chúng ta thi xem ai có thể nhấc được khối này."

"Bình Sinh." Kỷ lão gia ngăn lại, "Không ra thể thống gì cả, đi so sức với một ca nhi, ngươi có thắng thì được gì chứ."

Bình Sinh cứng cổ, vẻ mặt như thể "không thi thì không cam tâm".

Bùi Nhuận nhìn khối đá kia, lại bắt gặp ánh mắt 7361, thấy phu lang nhà mình trông vẫn điềm nhiên như không, trong lòng đã có tính toán, liền không mở miệng khuyên.

Kết quả thế nào, không cần nói cũng biết.

7361 nhấc khối đá lớn ấy trở về chỗ cũ, phủi phủi tay, tuyên bố: "Ta thắng."

Bình Sinh trông như nín thở đến phát nghẹn, bộ dạng vô cùng khó chịu, hắn chẳng nói được lời nào, ai bảo hắn chỉ có thể lay lay được khối đá kia chút đỉnh.

Kỷ lão gia thấy Bình Sinh chịu thua, vuốt chòm râu cười ha ha, quay sang nói với Bùi Nhuận: "Tiểu phu lang nhà ngươi, thú vị thật đấy."

"Làm ngài chê cười rồi." Bùi Nhuận nói, "A Dao tuy làm việc thẳng thắn, nhưng tâm địa lại chân thành, là người hiếm có trên đời."

Kỷ lão gia không biết nghĩ tới điều gì, một lúc sau mới mở miệng: "Vậy ngươi đúng là có phúc, cưới được người như vậy, quả thật khó tìm."

Nhìn 7361 ở phía xa vẫn còn đang cùng Bình Sinh khoa tay múa chân, khóe môi Bùi Nhuận khẽ cong: "Quả thực là may mắn của ta."

Khi quay về từ bờ sông, sắc trời đã xế chiều.

Hai người trở lại thôn trang dùng bữa tối đơn giản, sau đó ngồi xe ngựa cùng cha con Trương Vĩnh Tu trở về trong thành.

Trương Vĩnh Tu làm phu xe, trực tiếp đưa hai người về tận cửa.

"Hôm nay làm phiền hai vị, sau này e là còn phải nhờ đến Liễu tiểu ca nhiều." Trương Vĩnh Tu nói.

"Không sao cả, dạo này ta đều ở nhà, nếu khoai tây có vấn đề gì, Trương đại nhân cứ tìm ta bất cứ lúc nào là được."

Trương Vĩnh Tu lại cúi người cảm tạ một phen.

Hôm sau, Quý phủ cho người tới, nói là Quý phu nhân mời 7361 qua phủ một chuyến.

Nghĩ đến chắc là có tin tức về chuyện bán rau hôm trước.

Trước khi đi, 7361 hỏi Bùi Nhuận: "Huynh hôm nay còn ra ngoài không?"

"Ta hôm nay ở nhà, em cứ đi đi, lát nữa ta làm cho A Dao chút đồ ăn ngon."

7361 lập tức liệt kê thực đơn: "Vậy ta muốn ăn khoai tây hầm bò, ngó sen chua cay, còn có rượu nếp viên."

Bùi Nhuận mỉm cười gật đầu đáp ứng, 7361 lúc này mới hài lòng theo hạ nhân Quý phủ rời đi.

Quý phu nhân mời 7361 quả nhiên là vì chuyện bán rau.

Trong Quý phủ có một cái đình hóng mát cạnh hồ, hai người ngồi đối diện nhau.

Quý phu nhân đưa cho 7361 một quyển sổ nhỏ: "Đây là danh sách rau mà các phu nhân muốn, ngươi xem qua thử xem có vấn đề gì không."

7361 nhận lấy rồi mở ra, bên trong ghi rõ từng phủ, từng vị phu nhân muốn mua gì, từng trang viết rất tỉ mỉ, cẩn thận.

Sợ 7361 không hiểu giá cả sẽ chịu thiệt, Quý phu nhân còn chu đáo ghi chú thêm giá tiền phía sau.

Cụ thể thì không tiện liệt kê từng loại, nhưng nói chung là một mức giá khiến 7361 phải giật mình.

Nếu thật sự bán rau theo giá đó, ở Kinh thành muốn tích góp tiền mua một tiểu viện cũng không phải chuyện gì quá xa vời.

Trước việc này, 7361 cũng không cùng Quý phu nhân bàn luận gì về chuyện "giá cả có hợp lý hay không". Bởi Bùi Nhuận từng nói, thành Vận Châu có quá nhiều người có tiền, rau của cậu xứng đáng với mức giá ấy.

Sau khi ghi lại những loại rau cần cung cấp, 7361 đóng quyển sổ lại, nói với Quý phu nhân: "Không có vấn đề gì, đa tạ Quý phu nhân đã hao tâm vì ta."

Một lúc sau, 7361 lại hỏi: "Ngài cần ta báo đáp gì không?"

Quý phu nhân che miệng cười khẽ: "Ngươi đúng là đứa nhỏ thành thật, làm ăn còn chưa bắt đầu mà đã nghĩ đến chuyện báo đáp."

"Hẳn là nên vậy." 7361 nghiêm túc nói, "Ngài giúp ta bán rau, ta báo đáp ngài, đó là chuyện công bằng."

"Ta sao lại cần ngươi báo đáp cái gì, ta chỉ truyền tin một chút, đâu tính là giúp gì. Ngươi không biết đâu, mấy vị phu nhân kia chỉ vừa nghe nói ngươi muốn bán rau, ta còn chưa cần mở miệng giải thích gì, ai nấy đã tranh nhau muốn đặt trước rồi."

"Vậy cũng tính là ngài giúp đỡ." 7361 nghiêng đầu nghĩ ngợi, chợt nhớ đến kiểu hợp tác lúc ở huyện Sơn Dương với Bách Duyệt Hiên, bèn đề nghị, "Ta lấy tiền lời bán rau chia một phần cho ngài, được không?"

Quý phu nhân làm gì coi trọng số tiền đó, tuy nhìn qua thì nhiều, nhưng với 7361 mà nói là tiền kiếm bằng mồ hôi công sức, còn với bà thì chẳng đáng là gì.

Trong mắt Quý phu nhân, số tiền 7361 kiếm được là tiền vất vả, bà sao nỡ nhận phần chia chác?

Chỉ là thấy 7361 vẻ mặt kiên trì, cứ nhất định phải báo đáp, Quý phu nhân mỉm cười: "Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, sau này có loại rau gì mới mẻ, đưa một phần tới phủ cho ta là được rồi."

7361 thấy như vậy cũng hợp lý, liền vui vẻ đồng ý.

Khi rời khỏi Quý phủ, 7361 mơ hồ cảm thấy phía sau có ai đó đang nhìn chằm chằm cậu.

Vì vậy, suốt đoạn đường từ sân của Quý phu nhân ra đến cổng phủ, cậu quay đầu nhìn lại ba lần.

Tuy nhiên, đến khi đã ra khỏi cổng sau, 7361 liền quăng luôn cảm giác kia ra sau đầu. Cậu nhét quyển sổ nhỏ vào túi, tâm trạng vô cùng phấn khởi, thẳng đường quay về nhà.

Lúc đi tới con ngõ nhỏ dẫn vào cửa nhà, 7361 bất ngờ phát hiện trước cửa nhà mình đang đậu một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này hoàn toàn khác với xe mà Trương Vĩnh Tu dùng để đón cậu hôm trước, trông hoa lệ hơn không biết bao nhiêu lần. Ngay cả 7361 cũng nhận ra đây là xe ngựa cực kỳ quý giá.

Có người tới nhà cậu?

Trong lòng lờ mờ đoán được, 7361 đẩy cửa viện bước vào.

Còn chưa vào đến trong nhà, đã nghe thấy một giọng nam xa lạ, mang theo ý tức giận: "Bùi Nhuận, ngươi đừng không biết tốt xấu."

Sắc mặt 7361 lập tức thay đổi, mấy bước đã lao vào trong phòng.

Cậu đến quá bất ngờ, khiến cả mấy người trong phòng đều quay đầu nhìn lại.

"A Dao? Bùi Nhuận dường như không ngờ 7361 về nhanh đến vậy.

7361 bước thẳng đến trước mặt Bùi Nhuận, chắn y lại phía sau, đôi mắt tròn xoe trừng thẳng vào ba người đối diện: "Các ngươi muốn làm gì?"

Không trách 7361 lại thẳng mặt như thế, bởi vì ba người kia không phải người lạ, mà là kẻ trước đây cậu từng gặp: Tuân Tùng.

Người đứng sau Tuân Tùng cũng là kẻ 7361 đã thấy qua, lúc trước từng giao thủ một lần với cậu trong tửu lâu.

Còn người thứ ba thì cậu không quen, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc 7361 gộp luôn hắn ta vào nhóm "người xấu".

Tuân Tùng nhíu mày nhìn về phía 7361: "Bùi Nhuận, phu lang của ngươi thật đúng là không biết quy củ, trượng phu đang nói chuyện, cậu ta cứ năm lần bảy lượt chen ngang là sao?"

"Quy củ?" 7361 giận dữ nói, "Quy củ gì chứ? Ngươi là ai mà dám bắt ta phải giữ quy củ?"

Ống tay áo bị kéo nhẹ, Bùi Nhuận đưa tay kéo 7361 đang giống hệt như con gà chọi về phía sau, sắc mặt lãnh đạm: "Không phiền Tuân công tử lo lắng, nếu không có chuyện gì khác, mời về cho."

Hiển nhiên, y không định phí lời với Tuân Tùng.

Người đứng sau Tuân Tùng lên tiếng: "Bùi Nhuận, chuyện trở lại châu học, ngươi cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Việc này vốn không có gì xấu, nếu ngươi muốn thi Hội sang năm đạt kết quả tốt, chỉ dựa vào sức mình, ngươi nghĩ ngươi còn có thể thi đậu sao?"

"Đa tạ ý tốt, không cần." Bùi Nhuận vẫn nhàn nhạt đáp lời.

Không khí dần lạnh xuống, Tuân Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nhuận một lúc lâu, chợt bật cười.

"Chuyện của Tuân Triệu ta không nhắc nữa, hắn thua là do kém cỏi, chẳng trách ai được. Nhưng chuyện trở lại châu học, ta thật sự là có thành ý mời ngươi."

"Hình như dạo này ngươi vẫn đang tìm Khổng tiên sinh, muốn bái sư nhập môn......"

Nói đến đây, khóe môi Tuân Tùng cong lên một nét châm chọc: "Thế nào? Có kết quả chưa?"

Bình Luận (0)
Comment