Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư

Chương 153

Lần thứ ba cổng viện bị gõ vang, đến cả 7361 cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Bình Sinh thấy cậu lượn tới lượn lui trong sân, không khỏi lên tiếng hỏi:
"Ngươi không đi mở cửa sao?"

7361 thở dài một hơi thật dài, bộ dạng như nhận mệnh, đứng dậy nói: "Đi thì đi vậy."

Lúc mở cửa ra, quả nhiên là mấy gương mặt quen thuộc.

"Liễu lão bản!"

"Liễu lão bản, ta tới lấy phiên thị! Hôm qua ngài nói sẽ để phần cho ta mà!"

"Liễu lão bản Liễu lão bản! Còn có dưa chuột với cà rốt, hôm nay có thể hái được thêm chút nào không?"

"Liễu lão bản, còn có nhà ta nữa... Hôm qua không mua được, ngài có lưu lại chút nào không......"

"......"

Chẳng phân biệt là tiểu thư hay phu nhân nhà ai, vừa thấy 7361, đám người kia liền vừa gọi vừa chen lấn, tranh nhau nhào vào viện.

Vừa chen vừa sợ mình chậm chân, có người còn len lén dùng khuỷu tay đẩy người bên cạnh ra để giành đường.

Cũng may 7361 lanh mắt, thấy chừng bảy tám người cùng lúc xông tới, liền vội né sang một bên, mới tránh được một trận hỗn loạn.

Còn đám người kia thì không may mắn như vậy, kẻ đi trước tuy giành được chỗ tốt, nhưng bị người phía sau xô đẩy lảo đảo, suýt nữa té ngã giữa sân.

May mà 7361 kịp thời đưa tay ra kéo một cái, mới miễn cho họ rơi vào kết cục bi thảm bị đè dưới đất.

Hai người nọ vừa được cứu đã vội vàng cảm ơn, rồi lập tức đuổi theo hỏi: "Liễu lão bản, phu nhân nhà ta nói nếu ngài có thể hái thêm chút phiên thị, bà nguyện trả gấp đôi giá."

Người hầu bên cạnh cũng phụ họa:
"Tiểu thư nhà ta cũng nói thế, nếu ngài chịu bán nhiều hơn, nàng sẵn lòng trả... trả gấp ba!"

Người phía sau nghe vậy liền trừng mắt tức giận, hận không thể đoạt lời nói kia về cho mình.

Thế là viện nhỏ chẳng mấy chốc đã biến thành một hồi tranh chấp ồn ào.

Bên này có người hét gấp ba giá, bên kia liền hô gấp bốn, thậm chí có người cao giọng kêu ra giá gấp mười lần!

7361 chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Nếu hỏi hiện tại cậu có cảm tưởng gì, vậy thì chính là, hối hận, vô cùng hối hận.

Hối hận vì mấy ngày trước có người ngỏ ý muốn mua nhiều, lại còn đưa ra giá cao, nhưng 7361 cân nhắc trong tay mình vẫn còn thừa mấy thứ rau quả, nghĩ rằng ăn không hết thì thôi, đáng lý ra khi đối phương ra giá như thế, cậu nên thuận theo mà bán mới phải.

Hai hôm ấy nếu chịu bán, e là đã kiếm được mấy trăm lượng bạc.

Mấy trăm lượng đối với đám thế gia vọng tộc trong thành Vận Châu chẳng đáng là bao, nhưng với 7361 mà nói, quả thực như tiếng sấm bên tai.

Không phải cậu chưa từng thấy qua tiền, hiện tại cậu với Bùi Nhuận trong tay cũng có chút tích góp, nói thế nào cũng là tiểu phú hộ có đến vài ngàn lượng bạc để dành.

Chỉ là... 7361 chưa từng thấy có việc gì có thể kiếm bạc dễ dàng đến thế.

Hiện tại cậu không lo chuyện tiền nong, mà là phiền não không biết nên đối phó ra sao với một đống người đến nhà giành mua rau củ kia.

Có lẽ... rau quả của cậu, ngoài chuyện ăn ngon ra, quả thực còn có vài điểm kỳ diệu.

Trước đó, cậu từng nghe Quý phu nhân nói riêng với mình, đám tiểu thư phu nhân kia sau khi ăn rau quả của cậu, da dẻ thay đổi rõ rệt.

Có người trước kia trên mặt có vết nám để lâu năm không mờ, thế mà chỉ ăn vài ngày rau cậu đưa tới, vết tích kia liền nhạt dần.

Còn có người thể nhược khí suy, đi vài bước đã thở d.ốc, vậy mà ăn đồ của 7361, rõ ràng thấy được tinh thần tốt hơn, đi đứng cũng không mệt như trước...

Các loại tình huống như vậy, không thể nói rau quả nhà 7361 có thể trị bệnh, nhưng đối với thân thể người ta thì đích thực có công hiệu bồi bổ.

Nói trắng ra, những thứ này cơ hồ tương đương với loại dược thiện cường thân kiện thể.

Tựa như cà chua, bản thân vốn đã mang công hiệu làm sáng da, chỉ là tác dụng nhỏ, bình thường rất dễ bị bỏ qua.

Nhưng trải qua tinh thần lực của 7361 tôi luyện, công hiệu ấy bị phóng đại gấp nhiều lần, mới có hiệu quả rõ ràng như thế.

Với thứ rau quả này, cho dù không ăn được, e cũng có người tranh nhau mua chỉ để giữ lấy trong tay, huống chi, hương vị lại còn ngon gấp mười lần rau củ bình thường.

Người đã từng ăn qua, ắt sẽ chen nhau mua, thậm chí không tiếc đánh vỡ đầu cũng muốn cướp bằng được.

Trước kia còn ở huyện Sơn Dương, tình hình còn chưa rõ ràng, bởi khi ấy 7361 chỉ cố định cung ứng cho hai nhà: một là Bách Duyệt Hiên, hai là Lâm phủ.

Bách Duyệt Hiên trước cửa từng rầm rộ đón cậu, dù sao thì khách nhân chen chúc cũng không xông thẳng tới tận cửa nhà, cậu chỉ cảm khái một câu: "Buôn bán thật hưng vượng."

Còn Lâm phủ, là nhà đặt hàng cố định, ngẫu nhiên cần thêm chút cũng đều nằm trong khả năng xoay sở.

Nhưng hiện giờ thì khác.

Nhà này cũng muốn thêm, nhà kia cũng muốn nhiều, 7361 hiện tại phải cung cấp cho bảy tám nhà, hai cái tiểu viện kia sao có thể đủ sản lượng?

Huống hồ hai ngày gần đây, đến tận cửa còn có người cậu chưa từng gặp qua.

Không biết là ai tiết lộ ra nơi ở của cậu, mấy gia đình giàu có cho người hầu mang tiền tới, cũng muốn mua rau quả cho bằng được.

7361 giờ thật không còn thứ gì để bán, mà nếu còn tiếp tục bán nữa, e rằng ngay cả cơm tối nay của cả nhà cũng không còn nguyên liệu để nấu.

Vất vả lắm mới đuổi được đám người trong viện đi sạch, 7361 khẽ thở dài, chỉ cảm thấy việc trồng rau còn không mệt bằng đối phó với người mua.

Bình Sinh ở bên cạnh thấy vậy, liền góp ý: "Phiền phức như thế, hay là ngươi khóa cửa lại, lần sau cứ mặc kệ, không cần mở cửa nữa."

Lời còn chưa dứt, cổng viện lại lần nữa bị đẩy ra.

7361 giật bắn người, tưởng lại là đám đến mua rau, trong lòng thật sự không muốn phí nước miếng.

May thay, người vào là người quen.

Chỉ thấy Kỷ Hồng Trác một tay giơ con cá lớn dài bằng thước, trên mặt già nua nếp nhăn giãn hết, nụ cười cũng rạng rỡ không gì sánh được.

Ông đứng giữa sân, lớn tiếng gọi hai người kia: "Tất cả mau tới xem một chút! Con cá này của ta, thế nào? Có phải đặc biệt hay không?!"

7361 nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con cá kia uể oải quẫy quẫy mấy cái, thoạt trông đã thấy không sống được bao lâu.

Cậu thành thật nhận xét: "Gần chết rồi... Sao không mua con nào tươi hơn?"

Bùi Nhuận theo sau Kỷ Hồng Trác bước vào cửa, nghe thấy câu này, nhịn không được bật cười.

Nghe vậy, Kỷ Hồng Trác lập tức trừng mắt lườm 7361 một cái: "Ở đâu mà không tươi? Ngươi tuổi còn nhỏ, con mắt đã kém như thế, sau này lớn lên còn ra thể thống gì!"

Bình Sinh đứng bên cạnh nghiêm túc nói: "Lão gia, thật sự là không tươi."

Con cá kia nhìn lại, chỉ lát nữa thôi là hoàn toàn ngừng thở.

"Hai đứa các ngươi, có thể nói chuyện dễ nghe một chút cho ta không?" Kỷ Hồng Trác quả thực bị chọc tức, vung con cá về phía Bình Sinh, "Cá này chính là cá sáng nay ta mới câu, mới ra khỏi nước không bao lâu, sao lại không tươi được? Còn nói là không tươi, lát nữa để Nguyên Bạch nấu, để xem các ngươi nếm thử cái gì gọi là cá 'không tươi mới'!"

Nguyên Bạch là cái tên mà trước đó không lâu Kỷ Hồng Trác đã đặt cho Bùi Nhuận.

Nghe ông nói vậy, 7361 lại cúi đầu nhìn kỹ con cá nửa sống nửa chết kia, vẻ mặt càng thêm hoài nghi.

Thấy Kỷ Hồng Trác sắp nổi trận lôi đình, Bùi Nhuận bước tới, từ tay ông nhẹ nhàng nhận lấy con cá: "Đưa con đi, lão sư."

Sau đó quay đầu hỏi hai người còn lại trong viện: "Cá này làm món gì? Sốt chua ngọt hay hầm canh?"

"Hầm canh!"

"Sốt chua ngọt!"

Bình Sinh và 7361 đồng thời lên tiếng, vừa dứt lời đã quay sang nhìn nhau.

"Cá chua ngọt ăn mới ngon." 7361 kiên quyết nói.

"Cá làm canh mới có vị." Bình Sinh không phục.

Thấy hai người chuẩn bị vì một con cá mà tranh luận không ngớt, Kỷ Hồng Trác cuối cùng mới hài lòng xoa xoa chòm râu bạc: "Đều ngon, đều ngon cả. Vậy đi, đợi qua vài hôm nữa, ta câu thêm vài con, đến lúc ấy làm cả hai món."

Rốt cuộc vẫn là Bùi Nhuận ra tay giải quyết, đem con cá lớn chia làm hai phần, một nửa dùng nấu chua ngọt, một nửa nấu canh. May mà cá này đủ lớn, bằng không thật sự chẳng đủ để phân đôi.

Canh cá cùng cá chua ngọt đều được bưng lên bàn, Bùi Nhuận còn làm thêm mấy món rau xào thanh đạm, màu sắc nhã nhặn, mùi thơm thoang thoảng.

Kỷ Hồng Trác ngồi ở giữa, tâm tình vô cùng tốt, tươi cười rạng rỡ, phất tay nói với ba người còn lại: "Đều động đũa đi, mau nếm thử cá ta câu hôm nay thế nào."

7361 bận rộn cả ngày, lý ra thì hẳn là bụng đói cồn cào, vậy mà không biết có phải do lúc sáng bị đám người chen chúc đến rối tinh mù lên, cả buổi chiều đầu cứ ong ong, ngực cũng như có cục bông đè nặng.

Ngay cả mấy món cậu thường thích nhất, bây giờ nhìn vào cũng chẳng buồn động đũa.

7361 chỉ nghĩ chắc do bản thân thấy không khoẻ, cũng chẳng để tâm nhiều, đưa tay gắp một đũa thịt cá bỏ vào miệng.

Cá vào miệng, chỉ nhai được hai cái, dạ dày cậu đột nhiên cuộn lên như sóng gào biển thét.

7361 chỉ cảm thấy trong bụng như bị khuấy đảo, cổ họng dâng lên từng ngụm nước chua, không nhịn nổi nữa, chỉ muốn nôn ra ngay tại chỗ.

Bùi Nhuận thấy sắc mặt cậu đột biến, vội vàng bỏ đũa xuống: "A Dao, làm sao vậy? Có phải chỗ nào thấy khó chịu?"

7361 không kịp nói một lời, lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng ra ngoài.

Bùi Nhuận cuống quýt đứng dậy đuổi theo, ánh mắt đầy lo lắng.

Chỉ để lại hai người Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh, mắt to trừng mắt nhỏ

Bình Sinh: "Xong rồi, lão gia. Ta đã bảo cá của ngài không tươi, ngài còn không tin, giờ thì hay rồi, làm hỏng cả người ta rồi!"

Bình Luận (0)
Comment